Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

Chương 69: Không thấy mặt (3)



Bóng dáng trùng điệp kia, vốn là chuyện mà Mặc Ngưng Sơ chờ mong đến cỡ nào, nhưng bây giờ nàng lại không có một chút vui vẻ.

"Du Tử Tu, này đã là chuyện của trước kia, huynh có thể đem nó quên đi, bên cạnh huynh đã có một nữ nhân xinh đẹp, huynh cần gì phải làm vậy?" Nàng giãy giụa, nhưng hắn siết quá chặt, nàng giãy không ra.

Mà nàng nhiều một phần lực, hắn liền siết chặt hơn một phần, cho đến nàng sắp bị siết tắt thở, hơi cáu quay đầu nổi giận nói: "Du Tử Tu, bây giờ quan hệ của chúng ta thế nào cũng không có, huynh không cần như vậy, huynh buông ta.... ra!"

Thanh âm ngưng lại, hơi thở của bọn họ là gần như thế, ở một cái chớp mắt nàng quay đầu kia, môi của nàng và hắn cơ hồ sẽ phải chạm vào nhau, nguy hiểm sát qua, đem hai người cũng như ngừng lại trong tấm hình, mà cự ly quá gần, nàng thậm chí ngay cả lông mi của hắn đều có thể nhìn rõ ràng.   Mặc Ngưng Sơ lúng túng muốn quay mặt, lại bị hai tay của hắn bỗng chốc giữ ở gương mặt. Lòng bàn tay nóng ấm, tựa hồ hàng năm luyện võ, những đốt ngón tay hắn đều có cái kén thô ráp.

Tiểu trúc bên cạnh lóe ra hai ngọn lửa đèn lồng sáng rực, một nửa ánh sáng chiếu rọi trên tóc đen rủ xuống của Du Tử Tu, sống mũi tuyết trắng rất thẳng, môi mỏng mềm mà trơn bóng, mà nàng cũng không phải lần đầu tiên nhìn hắn gần như vậy, trước kia, nàng thừa dịp thời điểm hắn ngủ lặng lẽ nhìn qua dung nhan khi ngủ của hắn, lúc ngủ hắn chính là so với hiện tại ôn hòa hơn, an tĩnh, khuôn mặt an tĩnh như trẻ con mới ra đời.  

Đang xuất thần, trên môi lại truyền đến một hồi ngứa ngáy, ngay lúc này, ngón tay hắn tinh tế vuốt ve môi của nàng, nhẹ nhàng miêu tả đường nét môi của nàng, mang theo nhiệt độ nóng bỏng mà lưu luyến, cùng với hơi thở dần dần ấm lên của hắn.

Hắn nắm cằm nàng, nhìn vào mắt nàng, sau đó chậm rãi cúi người, dưới bóng đêm nhàn nhạt, môi mỏng mềm mại của hắn liền hướng nàng đè xuống.

Mặc Ngưng Sơ chợt tỉnh táo, đưa tay đi che miệng, sau đó dùng sức đem đôi môi hắn hôn vào trên mu bàn tay nàng đẩy ra: "Không cần."

Hơi thở nam tử bị gián đoạn, đôi mắt thoáng chốc tối lại, nàng lại bị kéo về lần nữa, bàn tay cũng bị cầm ngược ở phía sau, hắn lần nữa áp hướng nàng --  

"Đừng làm cho ta xem thường huynh." Mặc Ngưng Sơ cắn môi dưới, gằn từng chữ một, trong nháy mắt đôi môi mỏng chỉ cách nàng có một chút, đem lửa nóng đông lại, đánh nát. Nàng không muốn tiếp nhận nụ hôn của hắn, chỉ là không muốn.

Ba năm trước đây tình cảnh hắn và Hải Đường ôm hôn rõ mồn một trước mắt, thế mà hắn lại làm như cái gì cũng không có xảy ra.

Hắn chỉ nói cho nàng biết, đó là một hiểu lầm.

Nhưng hắn lại chưa từng nói cho nàng biết, này đến tột cùng là hiểu lầm như thế nào!

Nụ hôn của hắn cuối cùng chỉ rơi vào khóe môi nàng, lây dính hơi thở mạnh mẽ lạnh như băng của nàng, lại chậm rãi tách ra, ánh mắt của hắn dần dần thâm u: "Ngưng Sơ, muội thay đổi."

"Người luôn là sẽ thay đổi." Mặc Ngưng Sơ nhìn vào mắt của hắn, tâm tình bị đè nén rất nhiều năm rốt cuộc không thể tránh khỏi bộc phát, nàng ngước đầu, cao cao cười lạnh: "Ba năm trước đây, ngày đó mưa sa, ta đứng ở bên ngoài suốt đêm, các ngươi nhưng không có ra ngoài -- huynh đứng ở trên bậc đá cẩm thạch cùng một nữ nhân ôm hôn, mà một ngày kia, huynh cố ý đẩy ta ra xa! Huynh nên biết, ta cũng không phải đứa trẻ bình thường, thời gian ta sống còn dài hơn huynh, ta sẽ giải thích để cho huynh có thể hiểu hơn, huynh không phải muốn dùng lý do sứt sẹo như vậy liền vọng tưởng đi lừa gạt ta! Đúng! Ta thích huynh, ta từ lúc chín tuổi đã bắt đầu thích huynh, vẫn thích đến mười hai tuổi! Nhưng kia là ta tự mình đa tình, là ta tự cho là huynh cũng sẽ yêu thích ta, chỉ là ta còn không có lớn lên! Ta không xứng với huynh! Ta mong ngóng cặp kê, mong ngóng huynh có thể tới cửa đặt sính lễ, nhưng huynh lại là tự mình phá hủy nó!"

Mặc Ngưng Sơ bởi vì kích động mà khẽ run, tình cảm ẩn giấu nhiều năm rốt cuộc ngay mặt nói ra, tình yêu đầu đẹp nhất, cứ như vậy buồn cười mà ngả bài, cũng không cần giấu giếm nữa.

Nàng nhìn chằm chằm hắn, nói gằn từng chữ: "Ta viết thư cho huynh, ta cho huynh biết, ta thích huynh -- nhưng huynh lại không chút tin tức, hiện tại, huynh lại nói huynh biết, rất vui vẻ." Nàng cơ hồ tự giễu cười lên: "Huynh không cần phải thương hại ta, ta có thể sống rất tốt."  

Du Tử Tu, duyên phận hết, cái gì cũng là không tính nữa. Nàng không cầu gì khác, chỉ muốn an bình.  

"Không phải....."  

Một thanh âm tái nhợt từ trong môi nam tử tràn ra, hắn giơ tay bắt lấy vai của nàng, lại bị nàng lui về phía sau mấy bước né tránh.

Sắc mặt hắn gần như trong suốt, cuối cùng chậm rãi nói: "Huynh có nỗi khổ tâm."

Mặc Ngưng Sơ cúi đầu cười lên: "Mỗi người đều sẽ có lý do mình cần kiên trì, cho nên, không người nào sai."  

"Hải Đường..... Nàng là người mẫu thân huynh phái tới hầu hạ huynh..... Chúng ta chỉ là quan hệ chủ tớ đơn thuần." Du Tử Tu hơi nhếch môi, tựa hồ muốn mở miệng, rồi lại do dự: "Tiểu Ngưng Sơ, có một số việc, cũng không phải biết càng nhiều càng tốt, người sống ở bí mật có thể so với người thường thống khổ hơn, huynh không muốn làm cho muội tinh khiết biến thành vẩn đục, muội thực hiền lành lương thiện, muội....."

Hắn cuối cùng mày cau lại, đáy mắt có quá nhiều tâm tình phức tạp: "Tiểu Ngưng Sơ, nếu là muội không muốn gả vào hoàng cung, huynh nghĩ huynh có thể trợ giúp muội, đưa muội rời đi, vĩnh viễn cũng không về."  

Mặc Ngưng Sơ lắc đầu một cái, đang muốn cự tuyệt, lại bị hắn dùng ngón tay cản trở môi không cho nàng nói ra, hắn chậm rãi nói, trên mặt lần nữa nở nụ cười nhẹ, mặc dù nụ cười đó thoạt nhìn là vô lực như thế "Tiểu Ngưng Sơ, huynh cũng không phải cưỡng cầu muội, cũng không phải là muốn cho muội nợ huynh một phần tình..... Huynh vì lo lắng cho muội, huynh nghĩ Mặc gia là có năng lực đi ứng phó chuyện Tân Phi trước khi vào cung mà chết bất đắc kỳ tử, nếu như muội giả chết, tự nhiên có người đưa muội đến chỗ an toàn nhất, mà lúc đó, muội liền tự do."  

"Bầu trời của muội không nên bị giam ở trong lồng giam của thâm cung..... Nơi đó quá nguy hiểm, huynh không muốn muội đi." Du Tử Tu nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay xoa nhẹ gò má như cánh hoa của nàng, thanh âm của hắn nhẹ nhàng, giống như muốn dùng phương pháp dịu dàng nhất đi dao động tinh thần của nàng: "Tiểu Ngưng Sơ, thật ra thì, cũng không phải muội không xứng với huynh..... Là huynh không xứng với muội....."  

Bóng đêm gió thổi ở rừng hoa đào, từng đóa hoa nhẹ nhàng rơi xuống phía dưới như băng gấm của Tiên Tử tung bay, Mặc Ngưng Sơ suýt nữa bị chói mắt.

Mà ở chỗ tối, một đôi mắt đang không nhúc nhích nhìn bọn họ chằm chằm, giống như là quỷ mị ban đêm, sau đó lại biến mất không thấy.