Tiểu Tỷ, Bất Hung

Chương 143



Quân Dĩ Nguy nhìn Tạ Đạo Vi đang cân đo dược liệu, hình ảnh này, nàng cũng có loại cảm giác đã từng thấy qua.

“Trước kia có phải ta cũng thường xuyên nhìn người làm mấy thứ này không?” Quân Dĩ Nguy mở miệng hỏi.

Tạ Đạo Vi nâng đầu nhìn Quân Dĩ Nguy một chút, giờ khắc này Quân Dĩ Nguy xác thật rất giống Mạc Nhàn rất thích dính mình trước kia, nhưng mà Tạ Đạo Vi cũng không có trả lời.

“Giữa trưa ngươi muốn ăn cái gì, gà rừng, lợn rừng, hay thỏ hay muốn cái gì khác?” Quân Dĩ Nguy hỏi, chỉ cần trong núi có, nàng đều có thể bắt được rồi nướng thật ngon.

“Gì cũng được.” Tạ Đạo Vi tiếp tục cân đo dược liệu, hiển nhiên đối với chuyện ăn cái gì, cũng hoàn toàn không thèm để ý đến.

“Vậy ta đi ra ngoài tùy tiện kiếm là được.” Quân Dĩ Nguy nói xong liền rời khỏi nhà gỗ, bay qua đầm lầy, tiến đến rừng cây.

Tạ Dĩ Quân luyện kiếm hồi lâu thấy Quân Dĩ Nguy đi rồi, nhanh chóng ngồi xuống đất, hắn cảm giác cả người mình nhức mỏi, chưa từng đáng thương như vậy.

Quân Dĩ Nguy săn được lợn rừng nhỏ, một con gà hiển nhiên là không đủ hai người nàng và Tạ Dĩ Quân ăn, sức ăn Tạ Đạo Vi có thể xem nhẹ không màn, nhưng Tạ Dĩ Quân cũng xem là cái thùng cơm, hơn nữa nàng cũng phát hiện Tạ Đạo Vi hình như thích ăn chay hơn, cho nên Quân Dĩ Nguy cố ý hái một ít quả dại và rau dại.

Trở về nhà gỗ xong, Quân Dĩ Nguy cắt thịt heo thành ba phần, một phần xương hầm trong nồi, hai phần còn lại thì đem nướng, sau khi hầm xong, lại để rau dại vào, đối với chuyện mình làm đồ ăn, từ trước đến giờ nàng cũng không ngại phiền. Bất quá, hôm nay nàng thực sự tốn nhiều tâm tư hơn.

Tạ Dĩ Quân nghe mùi thịt nướng với thịt hầm, luyện kiếm một buổi sáng, vừa đói vừa mệt, nhìn thịt heo nướng với hầm xong thực thèm muốn chết.

Ngay cả Tạ Đạo Vi không thích ăn thịt ngửi được mùi thơm bay đến đều cảm thấy có chút đói bụng, nghĩ thầm quả nhiên người thích ăn uống đều có thể trở thành đầu bếp giỏi.

Bận rộn một canh giờ, Quân Dĩ Nguy nhìn nồi thịt hầm đầy đủ gia vị với thịt nướng vàng ươm, cực kỳ vừa lòng.

“Có thể ăn.” Quân Dĩ Nguy đi vào nhà nói với Tạ Đạo Vi vẫn còn đang cân đo dược liệu.

Tạ Đạo Vi rửa tay xong liền đi ra ngoài.

Quân Dĩ Nguy múc một chén canh thịt, nhưng thịt ít rau nhiều, đồng thời chọn phần thịt nướng ngon nhất cắt cho Tạ Đạo Vi.

Tạ Đạo Vi nhận canh thịt, uống một ngụm nhỏ, mùi thịt thơm lừng, hơn nữa lại còn có rau, tươi ngon không ngán, trình độ nấu ăn của Quân Dĩ Nguy thực sự không thua kém đầu bếp trong Tạ phủ.

Quân Dĩ Nguy chỉ nóng lòng phục vụ Tạ Đạo Vi, đối với Tạ Dĩ Quân căn bản là không để ý đến, bất quá Tạ Dĩ Quân cũng không khách khí, tự mình múc một chén canh thịt lớn, cũng xé một cái chân heo ra gặm.

“Tỷ tỷ chẳng những võ công lợi hại, ngay cả nấu ăn cũng lợi hại vô cùng, ta chưa từng ăn qua thịt nướng với canh thịt ngon như vậy, ăn quá ngon….” Tạ Dĩ Quân tự đáy lòng tán thưởng nói, canh thịt với thịt thướng, quả thực quá hạnh phúc. Giờ phút này mỹ thực mang đến cảm giác hạnh phúc, hòa tan cảm giác bi thảm bị Quân Dĩ Nguy ngược đãi. Thường ngày Tạ Dĩ Quân sống trong nhung lụa Tạ gia, ăn sơn hào hải vị cũng không cảm thấy gì, nhưng hiện tại bị Quân Dĩ Nguy buộc luyện kiếm một buổi sáng, hao phí hết tất cả thể lực, đúng lúc đói khát, mặc kệ có ăn cái gì cũng cảm thấy ngon, huống chi Quân Dĩ Nguy làm thịt nướng và canh thịt thực sự quá ngon.

“Ăn có hợp không?” Quân Dĩ Nguy không thèm để ý tớ Tạ Dĩ Quân, nàng quay đầu hỏi Tạ Đạo Vi ở bên cạnh, tất nhiên là Tạ Đạo Vi khen nàng mới có ý nghĩa.

“Không tồi.” Tạ Đạo Vi nhàn nhạt nói, xem như đưa một đánh giá không tệ.

Quân Dĩ Nguy cũng cảm giác lấy tính tình Tạ Đạo Vi mà nói, cái đánh giá này hẳn là xem như rất cao, cảm thấy có chút sung sướиɠ.

Tạ Đạo Vi đem chén canh thịt ăn xong hết, cũng ăn một nữa phần thịt nướng Quân Dĩ Nguy đưa cho nàng, còn lại một nửa thực sự ăn không vô, liền trả lại cho Quân Dĩ Nguy. Quân Dĩ Nguy cũng không nói gì, liền đem phần thịt nướng Tạ Đạo Vi ăn thừa tiếp tục ăn, động tác cực kỳ tự nhiên.

Quân Dĩ Nguy và Tạ Dĩ Quân là hai người xác thật ăn nhiều, hai người cơ hồ đã ăn xong hết con lợn rừng rồi, Tạ Dĩ Quân ăn đến mức cái bụng tròn ra, cực kỳ thỏa mãn. Loại ăn uống no đủ sung sướиɠ này chỉ duy trì được một khắc, vì hắn lại bị Quân Dĩ Nguy bắt buộc tiếp tục luyện kiếm.

Cũng may một canh giờ sau, Tạ Đạo Vi đã điều chế thuốc xong, đuổi cổ cho Tạ Dĩ Quân, Tạ Dĩ Quân mới có thể nghỉ ngơi.

Chờ đến tối, Tạ Dĩ Quân bởi vì ban ngày tốn quá nhiều năng lượng, sức lực và tinh lực đều tiêu tốn hết vào chuyện luyện kiếm, cơ hồ dính giường là ngủ ngay.

Chờ Tạ Dĩ Quân ngủ, Tạ Đạo Vi liền đuổi cổ cho Quân Dĩ Nguy.

Mấy ngày sau đó, cơ bản cũng là như thế, buổi sáng Quân Dĩ Nguy dạy Tạ Dĩ Quân kiếm pháp, buổi chiều Tạ Đạo Vi đuổi cổ cho Tạ Dĩ Quân, buổi tối Tạ Đạo Vi đuổi cổ cho Quân Dĩ Nguy.

Trong lúc này, Tạ Đạo Vi ở cùng với Quân Dĩ Nguy, thật ra lại cực kỳ hài hòa, giống như trở lại khoảng thời gian nàng cùng ở với Mạc Nhàn.

Quân Dĩ Nguy cảm thấy rõ ràng chỉ là sinh hoạt bình đạm không có gì mới lạ như thế, nhưng nàng lại có cảm giác thỏa mãn nói không nên lời, vậy mà hy vọng sinh hoạt này cứ luôn như vậy cũng tốt.

Đại khái là sau bảy tám ngày, cổ trêи người Tạ Dĩ Quân đã đuổi xong hết, trong người Quân Dĩ Nguy lại còn vướng một loại cổ. Thật ra nếu cổ này trêи người người bình thường thì không khó trừ, nhưng là trêи người mang thể chất độc đặc thù như Mạc Nhàn, vừa lúc cung cấp hoàn cảnh thoải mái cho nó, làm nó luyến tiếc đi ra ngoài. Tạ Đạo Vi thử mấy cách cũng không thể đem loại cổ này dẫn ra được, đương nhiên Tạ Đạo Vi cũng không phải là bó tay không có biện pháp, chỉ là không đến nổi bất đắc dĩ, nàng không muốn dùng đến cách đó.

“Hai ngày nay không thấy độc vật ra tới, có phải là không trị được rồi không?” Quân Dĩ Nguy hỏi, trước đó mỗi ngày đều có mấy loại độc vật bò ra, hai ngày này đều không thấy, chắc là Tạ Đạo Vi cũng bó tay không có cách đi.

“Trị được, chỉ là phải dùng đến một cách hơi quá thôi.” Tạ Đạo Vi nhàn nhạt nói.

“Cách gì hơi quá?” Quân Dĩ Nguy hỏi.

“Buổi tối, ngươi sẽ biết.”

Đến buổi tối, sau khi Tạ Dĩ Quân ngủ, Tạ Đạo Vi liền cho Quân Dĩ Nguy một viên thuốc.

“Uống đi.” Tạ Đạo Vi nói với Quân Dĩ Nguy.

Quân Dĩ Nguy không hề nghi ngờ, ngoan ngoãn uống thuốc, sau một canh giờ, liền có cảm giác thực không đúng, nàng thấy trong cơ thể mình có một ngọn lửa nóng muốn tràn ra, hơn nữa càng lúc càng mãnh liệt, làm nàng cực kỳ khó nhịn.

Mấy ngày sau này bởi vì độc vật không còn nhiều nữa, nên không cần phải cởi quần áo, nhưng hiện tại Quân Dĩ Nguy vì thân thể cực kỳ nóng bức, mà nhịn không được bắt đầu muốn cởi quần áo.

“Ngươi cho ta uống cái gì?” Quân Dĩ Nguy muốn áp xuống cổ khô nóng khó nhịn trong thân thể, hiển nhiên muốn biết Tạ Đạo Vi cho nàng uống cái gì hỏi.

“Xuân dược cực mạnh.” Tạ Đạo Vi trả lời theo thật, cũng điểm huyệt đạo Quân Dĩ Nguy, khiến Quân Dĩ Nguy đang động tình không thể nhúc nhích. Cổ kia không muốn ra, nàng chỉ có thể hạ xuân dược cực mạnh làm cổ động ɖu͙ƈ, sau đó lại đưa cổ mẫu vào cơ thể Quân Dĩ Nguy dẫn cổ kia ra ngoài.

Tạ Đạo Vi dùng xuân dược cực mạnh, dược tính vừa nhanh vừa mạnh, Quân Dĩ Nguy lại bị Tạ Đạo Vi cố tình điểm huyệt, rõ ràng trong cơ thể nàng nóng như lửa đốt, lại chỉ có thể đơ người, làm Quân Dĩ Nguy chịu đựng đến cực điểm.

Tạ Đạo Vi cắt một vết lên người Quân Dĩ Nguy, sau đó lấy ra bình cổ mẫu đã chuẩn bị trước để gần vết cắt. Cổ độc trong cơ thể Quân Dĩ Nguy cũng chịu kϊƈɦ thích bởi xuân dược cực mạnh, rốt cuộc không kìm nén được mà bò khỏi cơ thể Quân Dĩ Nguy, chỉ thấy một con độc cổ bằng ngón trỏ, mập mạp bò ra, tiến vào trong bình cổ mẫu.

……//…..

Quân Dĩ Nguy: Đột nhiên không kịp phong ngừa thành thụ cmnr…….