Tiểu Thư Sinh Sát Vách

Chương 103: Đánh nhau rồi!



Liêu Nhạn không sa đọa thanh danh thân cường thể kiện của đám khách giang hồ trẻ tuổi chút nào, uống thuốc xong rất mau liền ấp ra một thân mồ hôi, lập tức liền ồn ào nói cảm thấy mình thân nhẹ như yến, đã hoàn toàn không cần uống số thuốc dư lại.

Con mẹ nó, cái này cũng quá đắng, cái loại đắng làm cả người run rẩy kia kìa.

Còn không bằng xẻo 2 đao lên người chàng ta đâu.

Nhưng Mạnh Dương lại căn cứ lý niệm tiết kiệm "mua cũng mua rồi", lại kéo đến viện quân bên ngoài, vừa đấm vừa xoa, vừa đe dọa vừa dụ dỗ rót chàng ta 2 lần, lúc này mới từ bỏ.

Trong lúc dưỡng bệnh, cho đến khi lành bệnh rồi, ba người ai cũng không có đề cập đến nhạc đệm đêm đó nữa, phảng phất mất trí nhớ tập thể ấy.

Có một số việc rõ ràng trong lòng là được, hà tất phải rành mạch một hai mà nói ra chứ?

Ba người một đường từ phương bắc đến bên cạnh Trường Giang, giữa chừng có rất nhiều khúc chiết, càng kiêm giao thông bất tiện, tới một lần thực sự không dễ. Thành Nam Kinh nội tình thâm hậu, lại chiếm đất rộng, có nhiều các danh thắng cổ tích, cũng lắm mỹ thực rượu ngon, khó được Mạnh Dương lại ngẫu ngộ thân nhân, tất nhiên muốn ở lâu chút.

Mỗi ngày bọn họ hoặc là tìm kiếm mỹ thực khắp nơi, hoặc là du hồ chơi thuyền, ngẫu nhiên tưởng niệm khẩu vị phương bắc, Mạnh Dương sẽ liền đạo nghĩa không thể chối từ mà kéo tay áo xuống bếp, cuộc sống trôi qua thích ý mười phần.

Liêu Nhạn không quá kiên nhẫn đi dạo phố, nhàn mấy ngày liền không được tự nhiên như cả người mọc lông ấy, cả người như ngựa không có cương, bất tri bất giác liền sờ soạng sạch đáy cả tòa thành trì to như vậy.

Mà khéo là ngoại ô có cái hồ Huyền Vũ, lấy Tử Kim sơn làm gối, dựa vào tường cổ thành, chính là hồ lớn ít có trong thành, gợn sóng mênh mông, sương mù bốc lên, trời âm hay trời trong đều có một phen cảnh tượng tráng lệ khó có thể hình dung bằng ngôn ngữ.

Chàng ta không chơi trò chơi đàng hoàng, cơ mà lại rất thích chạy rông trong núi rừng, cơ hồ là ngày ngày đều vào trong chơi đùa, thế nên trong lúc vô ý đã phát hiện một tiệm rượu che giấu, vô cùng hợp khẩu vị.

Nói đến rượu, thật là một điểm lớn nhất làm Liêu Nhạn không đủ thích thành Nam Kinh.

Nơi này có cũng đủ nhiều cảnh đẹp, mỹ thực và mỹ nhân, lại cô đơn khuyết thiếu rượu ngon, có thể nói thập toàn cửu mỹ. Có điều ở trong mắt loại người thích rượu như mạng như Liêu Nhạn đây, chỉ cần không có rượu, cửu mỹ như vậy cũng đần độn vô vị.

Làm người không uống rượu, có gì khác với đã chết!

Tiệm rượu trong miệng chàng ta vốn là một hộ nhà trong núi, trong nhà chỉ có một đôi lão phu phụ tuổi gần 60, mười phần nhiệt tình hiếu khách.

Hai vợ chồng già chỉ có 2 nữ nhi, hiện giờ sớm đã gả chồng, hàng năm chỉ có hai người họ an tĩnh qua ngày, năm rộng tháng dài, khó tránh khỏi tịch mịch.

Do thường có người vào núi du ngoạn, đi được mệt mỏi liền muốn xin chén nước uống, hai vợ chồng kia liền thuận thế đem nửa cái sân trước sáng lập thành quán trà, mỗi ngày sớm tối nấu nước pha trà, để cung cấp cho người lui tới nghỉ chân giải khát, cũng dính chút nhân khí, trò trò chuyện, cười cười vui với người ta, tán gẫu để qua ngày.

Chủ tiệm này lại có một tay đan lát đồ tre giỏi, lại có một tay ủ rượu ngon, cơ mà ở bản địa không người thưởng thức, khó tránh khỏi buồn bực không vui...... Ai ngờ được năm nay lại gặp được người biết hàng là Liêu Nhạn, rất có cảm giác tri kỷ.

Hai người tuy tuổi kém mấy giáp, nhưng khó được là thế mà lại nhất kiến như cố, nói trời gào đất thật náo nhiệt, lão hán kia yêu chết được Liêu Nhạn tiêu sái tùy ý, còn không muốn đòi tiền thưởng.

"Không sợ tiểu ca chê cười, lão hán ta khi trẻ cũng từng nghĩ đi lang bạt giang hồ đó." Lão đầu nhe cái miệng thiếu một cái răng, vui tươi hớn hở nói, "Chỉ là trời xui đất khiến, chung quy vẫn là ở chỗ này cả đời."

Hắn tuy đã gần đến 60, nhưng vẫn tai thính mắt tinh như cũ, hai con mắt thời khắc chớp động sáng rọi.

Tựa người thiếu niên hoạt bát.

Lời vừa nói ra, bà bà kia liền che miệng cười rộ lên, lại vỗ vỗ cánh tay hắn, "Chỉ ngươi như vậy, nào lang bạt giang hồ được!"

Nói rồi, lại châm trà cho Liêu Nhạn, chỉ vào bạn già phá đám nói: "Hắn sợ đau đó, sợ lắm."

Lão đầu có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Bà cũng thật là thú vị, ai không sợ đau chứ? Đúng không, tiểu ca?"

Trên núi vùng này đều là rừng trúc tươi tốt, gió núi lại thịnh, tiếng rào rào qua rừng trúc cơ hồ là một khắc không ngừng.

Nhìn một màn trước mắt này, nghe tiếng soàn soạt quanh quẩn bên tai, Liêu Nhạn bỗng có loại cảm xúc xa lạ.

Chàng ta gật gật đầu, rất nghiêm túc mà trả lời: "Phải đó, người đều sợ đau."

Không đi lang bạt giang hồ, cũng không có gì không tốt.

Đôi lão phu phụ này mười phần hiếu khách, Liêu Nhạn tới thường xuyên lại nói nhiều, hai bên rất mau liền quen thuộc lên.

Cuộc sống của hai vợ chồng già rất là thanh bần, mỗi ngày cơm canh đạm bạc, nhưng thân thể lão thái thái rất cứng cáp, tay cũng rất khéo, chỉ mấy thứ rau xanh đơn giản cũng được bà nấu nướng đến chỉnh chỉnh tề tề, thanh thanh sảnh sảng.

Một món măng thái lát xào, cứ như áp súc cả một đoạn mùa xuân ấy.

Có khi Liêu Nhạn uống đến say mèm, liền lười xuống núi, bèn trực tiếp tá túc trong nhà người ta một đêm.

Chàng ta cũng không ở chùa, mỗi ngày đều giúp đỡ gánh nước bổ củi, thuận tiện quét dọn lá trúc bị gió thổi rụng, thế mà hiếm thấy có thể trầm ổn.

Thẳng đến giờ khắc này, Liêu Nhạn mới như rốt cuộc cảm thấy tòa phủ thành làm vô số người lòng hướng tới này đáng yêu lên.

Vốn dĩ ấy mà, củ cải với rau xanh mỗi người một sở thích, có người yêu liền có người ghét, có khả năng vùng sông nước Giang Nam đối với tuyệt đại đa số người trên đời mà nói là cảnh trong mơ cầu cả đời, nhưng với chàng ta mà nói, chẳng qua cũng chỉ là một trạm dừng vội vã trong cuộc đời.

Có điều không có tiền, tóm lại không phải kế lâu dài.

Chàng ta là kẻ ăn mềm không ăn cứng, nếu người ta đuổi theo chàng ta đòi nợ, chọc cho nóng nảy ấy là đòi tiền không có, đòi mệnh có một cái; nhưng mắt thấy gia cảnh lão hán ủ rượu kia cũng không phải giàu có cỡ nào, còn cứ không cần tiền thưởng của mình, người "tiểu hữu" này, chính trong lòng Liêu Nhạn lại băn khoăn trước.

Chàng ta trẻ khỏe, có tay có chân này, không có đạo lý còn cần một đôi lão đầu và lão thái thái nuôi sống.

Ờm, làm sao để kiếm chút tiền đây nhỉ?

Cái này thì quá đơn giản rồi.

Vì thế, ổ cướp trong thành Nam Kinh liền tao ương.

Nguồn thu nhập của đám khách giang hồ thường thường tương đối đơn giản lại có hạn, cụ thể đến trên người Liêu Nhạn, cơ bản cũng chỉ dư lại một con đường đen ăn đen này.

Chàng ta làm cái này thật là cưỡi xe nhẹ đi đường quen, có thể so với con cá khát khô hồi lâu trên bờ rốt cuộc trở lại trong nước, khó được mà sảng khoái.

Đôi mắt chàng ta quả thực còn sắc bén hơn diều hâu trên thảo nguyên, chỉ cần lên phố nhìn như tùy ý mà dạo một vòng, thế là có thể chuẩn xác chọc rách tên nào là đồ móc túi, tên nào là mẹ mìn.

Dùng lời chàng ta nói chính là: Hương vị của mỗi người đều bất đồng, mùi bay trên người những kẻ đó chính là hương vị của tiền tham ô.

Thơm lắm!

Vì thế, tối cùng ngày, chàng ta liền tìm hiểu nguồn gốc, thẳng đảo hoàng long, như vào chốn không người, một mình xử lý một đám như chém dưa xắt rau ấy, đen ăn đen thật sự không khỏi quá sảng.

Liêu Nhạn trắng đêm chưa về, lão hán trong núi cho rằng hôm nay tiểu hữu có việc không tới, không khỏi ảm đạm; Bạch Tinh với Mạnh Dương lại cho rằng thằng nhãi này lại đi lên núi đòi rượu uống......

Sáng sớm hôm sau, chàng ta tay phải cầm dây thừng buộc một hàng tặc, tay trái lại cầm một chồng khẩu cung thật dày, tất cả đều là đám người này thức đêm công khai.

Không khai không được á, ác nhân vẫn là cần ác nhân trị, vốn dĩ mấy tên tặc này đều là kẻ tái phạm năm xưa, cảm thấy mình hoàn toàn là nhất bá thành Nam Kinh, này đây đã đủ ác! Ai có thể ngờ tới chứ, đất bằng đây nhảy ra một con lừa sống, một mình một người đã làm cả đám bọn hắn bổ ngửa!

Đám tặc đều gãy cánh tay què cái chân mà nằm hừ hừ trên đất, thằng nhãi này lại một chút da mỏng cũng chưa trầy một chút!

Có mấy gã tặc phạm vi nghiệp vụ khá rộng, tương đối với đó tầm mắt càng rộng chút, vừa thấy cái dáng vẻ làm gãy tay thuần thục của Liêu Nhạn thì trong lòng chợt lạnh: Con mẹ nó, đây không phải Chiết Sí Nhạn trong truyền thuyết sao?

Trước đó đã mơ hồ nghe được tiếng gió, nói hình như không lâu trước đây chàng ta từng lui tới ở Tuy Sơn châu, tặng Hắc Phong tiêu cục một ân tình rất lớn, như nào lại bỗng chạy đến chỗ này vậy! Lão nhân gia ngài là ác điểu tái ngoại, cứ hoạt động ở địa bàn ngay cửa nhà mình không tốt sao? Xuyến môn cái gì chứ hả!

Đại khái đây là duyên phận tới, trốn cũng trốn không xong đi, ngày đó người thay phiên công tác ở nha môn vẫn là nha dịch cùng ngày bắt được Liêu Nhạn nướng cá bên đường. Dẫn đầu tên Lý Hổ, hai người vừa đối mặt, biểu tình đều vi diệu lên:

Như thế nào vẫn là ngươi?

Vốn dĩ mọi người thấy cái trận trượng này của Liêu Nhạn còn tưởng rằng là thế nào đâu, đều dọn trận địa sẵn sàng đón địch theo bản năng: Không có cách nào, thanh danh của Chiết Sí Nhạn trên giang hồ khen nửa nọ chê nửa kia, hôm kia còn biết rõ cố phạm nướng cá chép gấm của chúng ta ăn đâu, ai biết được thằng nhãi này có thể đột nhiên nổi điên hay không chứ?

Có một tiểu nha dịch mắt khá sắc, đảo qua trên mặt một đám người mặt mũi bầm dập, treo cánh tay kéo cái chân đằng sau Liêu Nhạn kia, lại vẫn có thể miễn cưỡng mà phân biệt ra mấy khuôn mặt quen thuộc từ cái đám "Tùng lâm" từng gương mặt đã hoàn toàn thay đổi ấy.

"Lý đầu ơi!" Hắn ta mịt mờ mà giật giật góc áo của Lý Hổ ở đằng trước, dẩu dẩu môi về một phía, hạ giọng nói, "Đó không phải Vương lão cẩu tháng trước vừa mới tới sao? Có Triệu vô lại......"

Ghê gớm thật, đều là lưu manh vô lại nổi tiếng bản địa a.

Lý Hổ tập trung nhìn vào, thật đúng là vậy, biểu tình nhìn về Liêu Nhạn càng thêm vi diệu, vui sướng rất nhiều, thế nhưng cũng có chút đồng tình những tên tặc kia.

Các ngươi tạch trong tay ai không tốt chứ, càng muốn đụng phải thằng nhãi này...... Chịu khổ đi!

Xứng đáng!

Liêu Nhạn là cái tên có ba lạng thuốc nhuộm đã dám mở phường nhuộm, lúc này thấy được sắc mặt của đám nha dịch liên can, lại run lên ngay tại trận.

Chàng ta một cánh tay vịn trên sư tử bằng đá, lé con mắt nghiêng cái đầu khoe khoang nói: "Nhận hàng đi! Ngược lại cũng không cần quá cảm tạ đại gia, chỉ là đường quên lật xem sổ ghi chép tội phạm truy nã, nếu có bạc thưởng, đừng để lọt."

Vẻ mặt "Nha môn các ngươi chính là vô dụng, chung quy vẫn phải là đại gia xuất mã".

Lý Hổ: "......"

Cũng không biết vì sao, chính là cảm thấy ngứa tay muốn đánh người.

"Đúng rồi." Liêu Nhạn như nhớ tới gì đó, nhặt ra 2 tờ từ một chồng lời khai kia. Run đến rào rào rung động trong không trung, "Có mấy tên trên tay còn dính mạng người, 3 cái tên đếm ngược kia còn có xâu chuỗi với mẹ mìn ở nơi khác, xem có thể bắt lấy hay không đi."

Chàng ta vốn không phải người lương thiện chân chính trên ý nghĩa, xuống tay cũng có tiếng là đen, tra tấn người rất có một bộ, đàn tặc này có kha khá một bộ căn bản không chịu nổi một đợt lăn lộn, đằng sau nối đằng trước cầu giải thoát.

Liêu Nhạn vừa nghe, ai, có hi vọng, liền bỏ thêm một mồi lửa nữa, để bọn hắn tố giác nhau......

,

Vốn dĩ ấy mà, cái loại tội trộm cướp này khó định tội nhất, đặc biệt là cái loại ăn sâu bén rễ này, có đội ngũ trộm cướp, chia của, tiêu tang hoàn chỉnh, có khả năng chỉ chớp mắt vài cái đã đổi tay mấy lần, đi đâu mà tìm chứ?

Huống chi bạc trên thiên hạ đều trông một dạng, chủ nhân tới gọi cũng không trả lời, chỉ cần không bị bắt tại trận, nha môn phải dựa theo pháp luật đi xác nhận bắt cả người lẫn tang ấy cũng là không có cách nào với bọn chúng, nhiều lắm là tìm cái cớ quậy phá đầu đường đánh mấy bản, nhốt 2 ngày, trị ngọn không trị gốc.

Những tên đó đều là kẻ giảo hoạt vô bao nhiêu ra bấy nhiêu, ra vào nhà tù còn thường xuyên hơn cả về quê, đối với một bộ quy định này là rõ rành rành, bởi vậy không kiêng nể gì, không những không có lòng hối cải, còn thường thường sau khi ra tù sẽ còn làm trầm trọng thêm, mỹ danh rằng là bồi bổ thêm cho mình.

Cho nên trong thành có tặc, nha môn biết không? Biết chứ. Lý Hổ bọn họ biết không? Cũng biết.

Nhưng có biện pháp sao? Thật đúng là không có!

Ít nhất là không có biện pháp trừ tận gốc.

Chỉ cần trên đời còn có kẻ ham ăn biếng làm, ổ cướp sẽ vĩnh viễn không biến mất, đúng là bóng ma sau lưng ánh nắng.

Nhưng Liêu Nhạn cũng mặc kệ một bộ kia, ngươi không nói ta liền đánh, nói thì kẻ nào cũng không chạy được, luôn có thể tìm ra vài lý do thích hợp để bắt ngươi.

Cho nên chàng ta lăn lộn một phen, liền tương đương với một hơi nhổ sạch tận gốc toàn bộ ổ cướp, tuy đều là tội không đến chết, nhưng xác thật giải quyết vấn đề lớn:

Đã có tội phạm giết người, có tòng phạm vì bị cưỡng bức làm lừa bán, thế thì tội lỗi kia to lắm, nha môn hoàn toàn có thể lấy cớ điều tra, đem đám này giam giữ nhiều hơn một đoạn thời gian mà.

Trên đường thanh tịnh một ngày tính một ngày!

Vì thế Lý Hổ khó tránh khỏi cũng nhìn Liêu Nhạn thuận mắt chút.

Chẳng qua, đại khái chính là mệnh đi, cùng là đen ăn đen, Bạch Diêu Tử mỗi lần đều có thể bóc ra 3 tầng da, nhưng đến phiên Liêu Nhạn......

Sau khi tiểu nha dịch Lý Hổ nhất nhất xác minh thân phận đám tặc tử này, trong ánh mắt nhìn về phía Liêu Nhạn đều mang theo chút đồng tình và tiếc nuối nhàn nhạt, "Liêu thiếu hiệp, thật là không khéo, đều không phải tội phạm bị truy nã."

Liêu Nhạn đang sướng rơn nghĩ đến nên xài bạc thế nào: "...... Ngươi lặp lại lần nữa?"

Tiểu nha dịch chớp chớp mắt, ăn nói rõ ràng: "Không có tội phạm bị truy nã."

Có khả năng đây chính là có duyên không phận trong truyền thuyết đi, Liêu thiếu hiệp có duyên tiêu tiền, lại không có phận kiếm tiền......

Lý Hổ xua xua tay về phía tiểu nha dịch kia, ý bảo hắn ta mang hết người đi vào, lại nhìn về phía Liêu Nhạn, "Có phải còn thiếu chút gì hay không?"

Liêu Nhạn nhanh chóng giả ngu: "Răng nhổ sạch đều ở trong sân đâu, nếu muốn tự mình phái người đi lấy."

Lý Hổ: "......"

Hắn thẳng tăm tắp nhìn chằm chặp cái tay nải to tướng trên lưng Liêu Nhạn, "Bắt tặc bắt tang, tiền tham ô những tên này tích góp nhiều năm đâu?"

Ngươi nói dối thì tốt xấu che lấp chút được không? Có thể tôn trọng nhân viên công vụ chút không!

Liêu Nhạn trợn mắt nói dối, "Không nhìn thấy, ta đi chậm, sớm đã không còn."

Gân xanh trên huyệt thái dương của Lý Hổ nhảy thình thịch, không thể nhịn được nữa mà chỉ vào cái tay nải kia nói: "Cái này không phải sao?"

Bằng không ngươi một gã ngay cả 10 lượng bạc tiền phạt cũng phải mượn người khác, lấy đâu ra một cái tay nải lớn như vậy?

Liêu Nhạn cảnh giác mà nhìn hắn, lập tức nhảy ra sau một bước, đứng trên đường cái nói: "Làm gì làm gì? Người của quan phủ muốn cướp trắng trợn phải không? Ngươi nói đây là tiền tham ô, ngươi gọi nó một tiếng nó trả lời sao?"

Lý Hổ: "......"

Sau một lát, có nha dịch thở hồng hộc nhảy vào hậu viện, phấn khởi mà chỉ vào bên ngoài nói: "Đánh, đánh nhau rồi! Lý đầu với cái tên họ Liêu gì kia đánh nhau rồi, đều đi xem đi!"