Tiểu Thụ Mạnh Mẽ Nhất Trong Lịch Sử (Sử Thượng Tối Cường Tiểu Tiểu Thụ)

Chương 59



Xe ngựa chạy tới chạng vạng thì Tiểu Bảo gỡ ngân châm xuống, Liễu Phong Liễm khẽ run lông mi chậm rãi thức tỉnh. May là sau khi Liễu Phong Liễm tỉnh không còn tiếp tục ho ra máu, độc tính rốt cuộc đã bị Tiểu Bảo tạm thời ngăn chặn, ba người nhìn thấy châm huyệt có hiệu quả đều thở phào nhẹ nhõm, tâm cũng buông xuống.

Hà Ý Nhân cổ vũ vỗ vỗ bờ vai đơn bạc của Tiểu Bảo, liền thay thế Quý Lăng Tiêu ra trước xe điều khiển ngựa.

“Ngày hôm nay chúng ta tìm không được nơi dừng chân, không bằng đi một đêm luôn đi.” Hà Ý Nhân ở bên ngoài lớn tiếng kêu lên.

“Nhưng trời này sợ rằng sẽ mưa.” Quý Lăng Tiêu đem đầu lộ ra ngoài, nhìn sắc trời nói.

“Ngươi lấy vải dầu lúc trước Tiểu Bảo mua ra phủ lên xe ngựa đi.”

“Ta đi lấy, ngươi cho xe dừng lại đi.”

“Ừ.”

“Nhị ca, vải dầu ở, ngươi lấy áo tơi (áo bằng rơm khô mà trong mấy phim cổ trang người ta hay mặc lúc trời mưa ý) cùng mũ đội đầu (hình như cũng bằng rơm luôn. Có bạn nào coi phim cổ trang thì sẽ thấy) đưa cho đại ca, ta giúp ngươi trải vải dầu.” Đút cho Liễu Phong Liễm uống nước xong, Tiểu Bảo dìu y nằm xuống, đắp chăn, “Ngươi nghỉ ngơi, nhưng đừng ngủ.”

Liễu Phong Liễm nhẹ nhàng mà gật đầu.

Trải vải dầu xong, Tiểu Bảo trong mắt bất an, sắc mặt ngưng trọng nói với hai người bên cạnh: “Đại ca, nhị ca, ta nghĩ chúng ta một đường đi cũng không cần ngừng lại nghỉ nữa, mau chóng đi Miêu Cương, bệnh trạng Liễm ho ra máu ta không có nắm chắc có thể ngăn chặn lại lâu, tình trạng y mê man càng ngày càng nghiêm trọng hơn. Tuy nói thời gian y hôn mê ho ra máu sẽ dừng lại, nhưng ta hoài nghi Liễm vẫn mê man là bệnh trạng do vong tình cổ phát tác.”

“Tiểu Bảo, yên tâm.” Hai người dứt khoát dành cho Tiểu Bảo bảo chứng kiên quyết.

Hành trình từ đó về sau, Hà Ý Nhân và Quý Lăng Tiêu hai người ngày đêm luân phiên, chạy không ngừng nghỉ đem hành trình hơn hai mươi ngày rút ngắn.

Tại ngày thứ mười bảy, đoàn người cuối cùng đã đến Miêu Cương, nhưng do sơn đạo vách núi dốc ngược, bụi cây mọc lan tràn, xe ngựa thực khó đi nhanh, Tiểu Bảo không thể làm gì khác hơn là mang theo bọc hành lý, do Quý Lăng Tiêu phía trước dò đường, Tiểu Bảo điên cuồng chạy đi, Hà Ý Nhân mang theo Liễu Phong Liễm đi theo hai người kia.

Sơn đạo gồ ghề, đi về phía nam, trên đường bình thường có độc trùng xà (rắn, côn trùng độc) xuất hiện khiến cho đoàn người Tiểu Bảo chật vật khó khăn, may mà không có gặp phải mãnh thú trong rừng.

May mắn chính là, bọn họ ở trong rừng gặp được thiếu niên người Miêu đang ở hái quả dại, nhờ có người nọ dẫn đường, Tiểu Bảo bọn họ ít đi phải đường vòng.

“Ta là Gia Ông Lý, các ngươi tới nơi này làm gì?” Gia Ông Lý vừa dẫn đường vừa hiếu kỳ hỏi thăm.

“Ta là Tiểu Bảo, chúng ta là tới tìm thầy y.” Tiểu Bảo đầu tiên nói rõ ý đồ đến, rồi mới giới thiệu từng người, “Đây là đại ca của ta Hà Ý Nhân, nhị ca Quý Lăng Tiêu, đây là vợ ta Liễu Phong Liễm.”

“Ngươi rất thẳng thắn, không giống người Hán ta đã thấy, thích che che lấp lấp ý đồ, nhìn là thấy phiền.” Gia Ông Lý có vẻ rất thích tính cách của Tiểu Bảo, dành cho Tiểu Bảo khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời.

” Vợ của ngươi hình như sinh bệnh rồi, lần này là tới xem bệnh cho y sao?”

“Đúng vậy.”

“Người Hán nhân không phải cũng có thần y sao? Ngươi tại sao lại phải đi xa đến như vậy?”

“Liễm không phải sinh bệnh, là trúng cổ.”

“A!? Trúng cổ!? Chúng ta gần đây cũng không có ai đi ra ngoài, sao lại có người trúng cổ?” Gia Ông Lý kinh ngạc nói.

“Cũng không phải, ta không biết người kia có phải người Miêu hay không, nhưng gã nói Liễm trúng cổ.”

“Loại cổ nào?”

“Gã nói là vong tình cổ.” Tiểu Bảo đỏ vành mắt, khổ sở cúi đầu.

“Vong tình cổ? Lúc này phiền phức rồi, loại cổ này rất khó giải a.”

“Ngươi có thể giải cổ?” Tiểu Bảo trừng lớn mắt nhìn Gia Ông Lý đang lẩm bẩm.

“Được a. Trong tộc giải cổ năng lực cực mạnh chính là ta.” Gia Ông Lý tự hào nói.

“Ngươi là cổ độc vu y!?” Tiểu Bảo không dám tin tưởng mà hỏi thăm.

“Phải. Các ngươi trước theo ta quay về lều trại (là cái lều to to giống của người Mông Cổ ở ý) trước đã.”

Tiểu Bảo giật mình mở lớn miệng, nhìn bên cạnh, hình dạng hai người Quý Hà cũng là nhất thời khó mà tin nổi.

Nghĩ không ra cổ độc vu y Miêu Cương lại còn trẻ tuổi như thế, cùng Tiểu Bảo không sai biệt lắm.

“Các ngươi còn đang làm cái gì thế, nhanh lên một chút theo ta đi a.” Chạy đi vài bước, Gia Ông Lý thấy người phía sau chưa nhúc nhích, quay đầu lại lớn tiếng gọi.

“A.” Mọi người tức khắc hoàn hồn đáp, vội vàng bước đi theo sát.