Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng

Chương 80



Bảo Khánh bước vào quán bar, không cần nghĩngợi gì liền đi thẳng đến chiếc bàn vip ở một góc căn phòng. Nơi này là vô cùngám muội, tiếng nhạc xập xình, mùi rượu nồng hăng khiến con người ta có cảm giácmê man khó ta. Bảo Khánh tới bàn của Nam Phong, đập tay vớianh một cái rồi ngồi xuống, rất tự nhiên rót cho mình một ly XO.

- Khuya như vậy còn tìm tớ,có chuyện gì? – Bảo Kháng dựa người ra sau ghế sofa nhìn Nam Phong đang mệt mỏinhắm mắt.

Nam Phong mở him híp đôi mắt, bàn tay nhẹnhàng chà xát với cánh môi của mình, như có như không lên tiếng:

- Tối hôm qua cậu về lúc mấygiờ?

- Tối qua? Tầm 11h hơn. Cóchuyện gì mà cậu lại… - Bảo Khánh bỏ lửng câu nói, khó hiểu nhìn Nam Phong.

Anh thở hắc một cái, bắt đầu kể lại chuyệncủa mình cho Bảo Khánh nghe.

Lát sau…

- Cậu không đùa chứ? – Đôimày kiếm của Bảo Khánh nhíu lại, mang theo muôn vàn ngạc nhiên mà thốt lên bốnchữ.

Một bên chân mày của Nam Phong cũng theo đómà nhướng lên, anh nói:

- Không! Tớ hỏi cậu vì chỉmuốn biết là tên Rick ra khỏi đây lúc mấy giờ.

- Vậy sao? Vậy thì tên đó vềsau tớ. Nhưng không sao, để tớ giúp cậu giải thích với Yến Nguyên một chút!

- Cậu biết cô ấy đã nói gìkhi tớ nói cậu làm nhân chứng không?

-Làm sao tớ biết!

-Cô ấy đã nói…

[Quay lại lúc ở ven sông…]

- Đáp án nằm ở tim tôi! Làmơn đừng khóc, cũng đừng bỏ chạy có được hay không? – Nam Phong nói lớn tiếngnhưng giọng nhẹ tênh đến bất lực khi Yến Nguyên quay đầu bỏ chạy.

Cô khựng lại, nước mắt ở khóe mi chậm rãirơi xuống rồi ngưng hẳn. Xoay người, Yến Nguyên nhìn đi nơi khác và nói vớianh:

-Không bỏ chạy thì tôi có thể làm gì? Cậu lấy tư cách gì bảo tôi dám tin tưởngcậu?

Nam Phong hít một hơi rồi đi đến trước mặtcô, hạ thấp giọng:

- Tưcách, tôi sẽ chờ cậu cho tôi! Nhưng xin cậu, một lần này thôi cũng được, hãytin tôi. Tôi và cô ta thật sự không có gì. Hơn nữa trong chuyện này là tôi bịcô ta và Rick gài bẫy, còn có cả Bảo Khánh ở đó, cậu ấy sẽ chứng minh tôi trongsạch.– Nam Phong bình tĩnh giải thích với Yến Nguyên.

-Bảo Khánh là bạn cậu, tất nhiên cậu ta sẽ đứng ra giúp cho cậu. Còn Rick thìliên quan gì đến chuyện này. Nếu thật sự liên quan, trừ khi Rick tự nói với tôilà cậu trong sạch, Thanh Thúy tự nói với tôi là cậu bị hại! – Yến Nguyên nhếtmép cười lạnh. Chứng minh đi, đơn giản nhất cũng được. Cho tôi thấy thành ý củacậu.

-Được! Nhất định tôi sẽ làm cho ra lẽ. Còn giờ… để tôi đưa cậu về có được không?

-Tôi không biết! – Yến Nguyên nói rồi vội vã quay lưng đi.

[Trở về không khí trong quán bar…]

-Vậy rốt cuộc Yến Nguyên đã biết những gì không nên biết? – Bảo Khánh lắc lắc lyrượu, chân mày hơi nhíu lại, nói.

-Đúng! Nhưng tớ vẫn không biết họ đã cho Yến Nguyên xem cái gì! Tớ nghĩ cùng lắmchỉ là hình giữa tớ và Thanh Thúy. Nhưng nếu chỉ đơn giản như vậy thì YếnNguyên sẽ không kích động như vậy.

-Tớ cũng không biết! Mà tớ đang có chuyện này muốn hỏi cậu đây. Ngày mốt là lễhội của trường, cậu cùng Yến Nguyên như thế thì biết làm thế nào?

-Lễ hội? Cậu không nhắc tớ cũng quên mất! – Nam Phong vuốt vuốt trán mệt mỏi.

-Diệu Anh hẹn tớ ngày mai cùng cô ấy đi thu âm thử và mua một ít quần áo. Cậu vàYến Nguyên chắc cũng chưa chuẩn bị gì đâu hả?

-Chưa hề! Vậy phiền cậu một phen vậy.

-Được! Tớ sẽ nhờ Diệu Anh giúp! Giờ tớ về trước! Thời gian sẽ alo cho cậu sau.Đi trước!

-Ừ!

[…]

Đêm nay xác thực sẽ lại là một đêm thứctrắng của Yến Nguyên. Cô cứ thẫn thờ ngồi trên giường nhìn một thứ được đặttrong phòng cô không lâu cũng không mau: 4 con thú bông mà Nam Phong thắng đượcở hội chợ.

Cô đang muốn vứt nó đi, nhưng lại vội vàngthu lại suy nghĩ đó. Hôm ấy cô cười rất nhiều, vì Nam Phong. Hôm ấy cô rất vui,vì Nam Phong. Hôm ấy Nam Phong cũng vì cô mà giành rất nhiều phần thưởng. Tấtcả đều có lí do của nó, cả cái việc cô thích có tình cảm với anh và buồn vìanh.

Thật phiền!...

…Cùnglúc đó ở tại gian phòng của mình, quản gia Quân rất chuyên tâm phân tích đoạnphim trong đĩa CD cùng những tấm ảnh. Ông đã bắt đầu từ hơn 3h đồng hồ, và cuốicùng cũng có kết quả.

Đúng là người ngoài cuộc luôn sáng suốt hơnngười trong cuộc. Có vài chi tiết rất dễ thấy. Nếu là Yến Nguyên trong tâmtrạng bình thường thì sẽ nhận ra, nhưng cô đang khủng hoảng.

Cất thành quả của mình qua một bên, quản giaQuân bước ra khỏi phòng đi làm một số việc còn lại rồi đi chuẩn bị một ít tràsữa vì ông biết Yến Nguyên vẫn chưa ngủ. Do lầu 3 chỉ có mình Yến Nguyên ở nênkhông khí ở đây mang theo rất nhiều quỷ dị cùng sự lãnh lẽo.

Cốc! Cốc!

-Bà chủ, là tôi! – Quản gia Quân thăm dò.

Yến Nguyên ảo nhão rời khỏi giường, đi hướngra cửa phòng. Cách một cánh cửa gỗ, cô lên tiếng:

-Khuya như vậy còn tìm tôi?

- Tôiđã chuẩn bị một ít trà sữa nóng, không biết…

-Bác vào đi! – Chưa đợi quản gia Quân nói hết câu thì Yến Nguyên đã mở cửa phòngrồi xoay người, hướng bộ sofa đi tới.

Quản gia Quân bước vào, đóng cửa phòng rồimang tách trà sữa đặt trên bàn, trước mặt Yến Nguyên rồi ngồi đối diện cô.

-Bác biết cháu chưa ngủ! Uống một ít trà sữa đi, tốt cho dạ dày của cháu!

-Bác đã nói với ba chưa? – Yến Nguyên nhấc tách trà sữa rồi uống một ngụm. Dễchịu hơn một chút.

-Chưa. Nhưng bác có chuyện muốn nói với cháu.

-Bác cứ nói.

-Cháu có tin Nam Phong không? – Quản gia Quân cẩn thận quan sát biểu hiện củaYến Nguyên.

Cô hít một hơi rồi hạ giọng:

-Muốn tin! Nhưng không dám!

-Hãy tin cậu ấy! Bác đảm bảo Nam Phong không làm gì sai cả!

-Sao bác dám chắc như thế? – Cô nhíu mày.

-Vì đó là việc cháu nên làm, và cậu ấy thật sự trong sạch. Bác có một chuyệnmuốn hỏi cháu. Cô gái bên trong tấm ảnh có phải là người đã xuất hiện ở bữatiệc lần đó của cháu không?

-Là cô ta. Nhưng cháu không…

-Yên tâm! Cháu chỉ cần tin Nam Phong. Uống hết chỗ trà sữa này đi, bác đi đây.Cháu ngủ sớm đi.

Yến Nguyên chỉ thở dài một cái rồi tiếp theolà tiếng đóng cửa phòng của quản gia. Cô không hiểu tại sao quản gia lại tinNam Phong. Đống phim ảnh đó… Khoang đã! Đống phim ảnh đó… Quản gia Quân… Cô bịgài??? Nhưng sao có thể!? Rốt cuộc thì có bao nhiêu rắc rối đây hả?

Haizzz… Hôm nay cô cũng mệt rồi, đi nghỉ sớmthôi.

[…]

Cạch!

Tiếng đóng của phòng vang lên, quản gia Quânhít thở sâu một cái rồi sang phòng của ba Yến Nguyên.

Cộc! Cộc!

-Vào đi!

-Lão gia!

-Ngồi đi! – Ba cô hất mặt về phía bộ sofa ý bảo quản gia ngồi xuống.

-Chuyện đó, tôi đã nói với bà chủ, nhưng vẫn chưa nói lí do. – Quản gia Quânngồi xuống rồi nói.

-Tại sao con bé không muốn cho tôi biết chứ hả? – Ông Dũng ão não day day trán.Con gái ông thật sự là y như mẹ nó, khó hiểu vô cùng.

-Chắc bà chủ sợ lão gia lo lắng thôi. À! Tôi đã hỏi bà chủ về cô gái kia! Đúngnhư lão gia đoán.

Rầm!

Quản gia Quân vừa nói xong thì ông Dũng tứcgiận đập bàn một cái. Lại là cô ta. Dám gây sự với Yến Nguyên hết lần này đếnlần khác! Để xem ông trừng trị cô ta ra sao.

-Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo thưa lão gia?

-Tất nhiên là…

[…]

Sáng hôm sau…

Hơn 7h sáng,chuông điện thoại của Yến Nguyên reo lên. Do hôm qua cô suy nghĩ rất nhiều vàkhông ăn gì nên ngủ rất sâu cho đến khi tiếng chuông điện thoại làm cô tỉnhgiấc. Yến Nguyên chống hai tay ngồi dậy, vuốt tóc hất ra sau rồi cầm điện thoạilên nghe.

- Alo! Yến Nguyên! Là tớ, Diệu Anh đây!

- Có chuyện gì mà điện cho tớ vào giờ này? – Một taycô cầm điện thoại, tay kia day day trán.

- Ừm… Ngày mai là lễ hội, tớ nghĩ là cậu chưa chuẩn bịgì nên định rũ cậu đi cùng. Không phiền chứ?

Lễ hội? Khôngnói thì Yến Nguyên cũng quên mất. Nhưng sao nào? Cô sẽ thi cặp cùng Nam Phongsao hả? Mọi chuyện cứ rối cả lên.

- Cậu đi với mình được không hả? – Diệu Anh hỏi dồnkhi thấy Yến Nguyên vẫn im lặng.

- Ừm… Thôi được! 30ph nữa gặp ở Parkson! – Yến Nguyênbước chân xuống giường, xỏ chân vào dép lông thỏ.

- Ok! Bye!

- Tạm biệt! – Yến Nguyên cúp điện thoại rồi bước chânvào phòng tắm.