Tiểu Thư Hầu Phủ

Chương 204: Cập kê



Sau khi biết Vương Tự Bảo sắp tổ chức lễ cập kê, Trịnh Tương Quân là người đầu tiên chạy tới Hòa Thuận Hầu phủ chủ động xin đảm nhiệm làm người xướng lễ cho Vương Tự Bảo. Vương Tự Bảo vốn muốn đồng ý. Không ngờ rằng Thành Uyển đã lâu không ra khỏi cửa cũng theo tới phủ, cũng muốn đảm nhiệm làm người xướng lễ này.

Với Thành Uyển, đây là một cơ hội tốt để thân thiết như xưa với Vương Tự Bảo. Bây giờ nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng với tình yêu rồi, không muốn mất đi tình bạn hiếm có này nữa.

Trong lúc Vương Tự Bảo đang lúng túng, ý chỉ trong cung đã giúp nàng giải quyết vấn đề nan giải này.

Theo như ý chỉ, nghi lễ cập kê của Vương Tự Bảo phải được tổ chức trong Ung Từ Cung của Tưởng Thái hậu. Tất cả những người và vật trong nghi lễ đều phải do một mình Tưởng Thái hậu lo hết.
Sức khỏe của Tưởng Thái hậu càng ngày càng yếu, nhưng bà vẫn cứ nhất mực giành lấy công việc lo liệu lễ cập kê của Vương Tự Bảo, hơn nữa mọi việc đều phải tự tay làm mới được.

Thấy Tưởng Thái hậu vì thế mà bận tới bận lui, ngoại trừ cơ thể có hơi mệt mỏi ra thì tinh thần lại vô cùng tốt, Vĩnh Thịnh đế và Tần Hoàng hậu cũng coi như yên tâm hơn.

Nhưng Tần Hoàng hậu cũng không dám hoàn toàn buông tay, với một số chuyện lớn nhỏ, bà vẫn phải giúp đưa ra chủ ý, giúp giải quyết vấn đề.

Mọi người đón chào ngày mồng Sáu tháng Hai trong sự bận rộn.

Trong ngày này, các phu nhân có phẩm cấp khắp Ung Đô đều dẫn các khuê nữ với trang phục lộng lẫy tới dự tiệc.

Số lượng người tới dự lễ có thể so với quy mô của lần tuyển hoàng tử phi, hoàng tử trắc phi năm ngoái. Có điều cũng có tin tức nói, sau khi kết thúc nghi lễ cập kê này, cũng sẽ tổ chức yến tiệc trong cung, tuyển phi cho Ngũ hoàng tử Hạ Lập Ngôn vừa tròn mười lăm tuổi.
Một khi tuyển chọn xong, có thể hôn sự cũng sẽ được tổ chức sớm. Ngày tổ chức chắc là sau ngày thành thân của Bảo Công chúa không lâu.

Lần này tuyển phi cho Hạ Lập Ngôn, người thông minh có thể vừa nhìn đã biết có phần xung hỉ của Tưởng Thái hậu trong đó. Nhưng Hạ Lập Ngôn lại là hoàng tử duy nhất đến tuổi thành thân trong nhiều năm nay. Có thể trở thành hoàng tử phi và trắc phi của hắn cũng là tâm nguyện của nhiều gia đình có con gái có độ tuổi phù hợp mà chưa gả đi.

Trước một ngày, Vương Tự Bảo cùng Tưởng thị, Lý thị, còn có ngoại tổ mẫu Trấn Quốc Công phủ và mấy cữu mẫu vào Ung Từ Cung.

Sáng sớm ngày hôm đó, nàng đã bị gọi dậy từ rất sớm, sau đó bị bỏ vào trong thùng tắm với đầy những cánh hoa để gột rửa.

Giờ lành đã đến, phu thê Vương Tử Nghĩa và Tưởng thị đứng ở bậc thềm phía đông để đón khách, Tần Hoàng hậu thân là quan lại đích thân bưng mâm đứng ở bậc thềm phía Tây, các quan khách đứng chờ ở ngoài sân bãi.
Vương Tự Bảo thay một bộ quần áo màu xanh nhạt, ngồi chờ ở Đông Điện.

Tới lúc nhạc công bắt đầu tấu nhạc, Tưởng Thái hậu tham gia với tư cách là vị khách quan trọng nhất được hai cung nữ dìu tới. Phu thê Vương Tử Nghĩa và Tưởng thị vội vã đi tới để nghênh đón, cùng vái chào theo nghi lễ xong rồi bước vào, các khách quan cũng theo vào.

Sau khi các khách quan đều đã vào chỗ, phu thê Vương Tử Nghĩa và Tưởng thị cũng ngồi xuống.

Sau khi quan viên Lễ bộ đọc mấy lời chúc phúc, Vương Tự Nghĩa thân là người khai lễ, cảm ơn mọi người đã tới dự.

Sau đó nghi lễ cập kê chính thức bắt đầu.

Người được lựa chọn là người xướng lễ chính là Đông cung Thái tử phi Trần thị. Nàng dẫn đầu bước ra, sau khi rửa tay, đứng ở thềm phía Tây.

Lúc nàng lộ diện, những người ở dưới kia đều không thể bình tĩnh nữa.
Giỏi lắm, ba người phụ nữ có thân phận tôn quý nhất của triều Đại Ung hiện nay đều tới lễ cập kê của Vương Tự Bảo, đây là điều vinh quang nhường nào chứ? Hình như không tổ chức lễ cập kê theo quy tắc cũ thế này cũng coi như là mở ra sự khơi dòng của đại lục Hồng Vũ rồi.

Vương Tự Bảo mỉm cười xuất hiện trước mặt mọi người, ai nấy đều ngây cả ra.

Khuôn mặt xinh đẹp hoàn hảo, chân mày lá liễu, mắt hạnh, lông mi dài cong vút, chiếc mũi nhỏ cao kết hợp với khuôn miệng hình thoi chưa điểm son.

Nàng không trang điểm đã khiến mọi thứ đều nhạt nhòa. Nếu như trang điểm sắc sảo thì không biết còn khuynh quốc khuynh thành đến mức nào nữa.

Nhất là dáng vẻ mảnh khảnh của Vương Tự Bảo, dáng đi mềm mại uyển chuyển, tựa như bướm đang bay lượn giữa những khóm hoa, càng khiến các cô gái ở đây đều sinh ra lòng đố kị ghen ghét.
Ông trời cũng quá thiên vị rồi! Sao cái gì tốt đẹp cũng bị cô gái trước mặt đây giành mất vậy?

Quan viên Lễ bộ cao giọng ngâm lời chúc mừng trước mọi người: "Lệnh nguyệt cát nhật, thủy gia nguyên phục. Khí nhĩ ấu chí, thuận nhĩ thành đức. Thọ khảo duy kỳ, giới nhĩ cảnh phúc." Sau đó, Tưởng Thái hậu thân là vị khách quan trọng nhất, được cung nữ dìu tới trước mặt Vương Tự Bảo đang quỳ ở chính giữa.

Người xướng lễ Tần Hoàng hậu bưng mâm tới, Tưởng Thái hậu lấy chiếc lược từ trong đó ra, nhẹ nhàng chải đầu cho Vương Tự Bảo.

Bà vừa chải vừa nói những lời đã từng nói lúc nàng còn nhỏ: "Bảo Muội à, bây giờ cô ngoại tổ mẫu còn có thể chải đầu cho con, sau này lúc con trưởng thành rồi thành thân, thì chỉ có phu quân tương lai của con mới có thể chải đầu cho con thôi."
Vương Tự Bảo cố nén nước mắt sắp tràn ra, làm nũng giống như hồi còn nhỏ: "Nếu như cả đời Bảo Muội không gả cho người ta, liệu có phải cô ngoại tổ mẫu sẽ chải đầu cho con cả đời không?"

Tưởng Thái hậu gõ nhẹ vào trán nàng giống như lúc nàng còn nhỏ vậy: "Nha đầu ngốc, làm gì có chuyện con gái cả đời không gả chồng chứ." Chỉ có điều lần này lúc nói xong câu này, Tưởng Thái hậu lại nói thêm một câu: "Cô ngoại tổ mẫu cũng đã từng nghĩ như vậy."

Đúng vậy, có bao nhiêu cô gái trước lúc thành thân mà không nói những lời ngốc nghếch như vậy cơ chứ?

Sau đó, Tưởng Thái hậu lấy chiếc trâm cài bát bảo trân châu mà bà dày công chuẩn bị cho Vương Tự Bảo từ trong chiếc mâm mà Tần Hoàng hậu đang bưng, cài vào chính giữa búi tóc vừa búi cho nàng.

Sau khi cài xong, Tưởng Thái hậu quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới, từ trái sang phải: "Bảo Muội chải tóc thế này thật sự đã trở thành đại cô nương rồi, không thể tìm thấy bé con cứ hay làm nũng trong lòng cô ngoại tổ mẫu nữa rồi."
Vương Tự Bảo mặt dày nói: "Không tìm thấy bé con chẳng phải vẫn còn có bé lớn đáng yêu thế này hay sao?"

"Con đấy!" Tưởng Thái hậu nói xong câu này thì không nói gì thêm nữa, mỉm cười lùi sang một bên.

Vương Tự Bảo được Thái tử phi Trần thị dìu đứng dậy, tới Đông Điện để thay một bộ váy màu tím đậm chạm đất rồi bước ra, xuất hiện trước mặt khách mời. Sau đó nàng hướng mặt về phía phu thê Vương Tử Nghĩa và Tưởng thị để bái lễ.

Đây là lần bái đầu tiên, bày tỏ sự cảm động và ghi nhớ đối với ơn dưỡng dục của phụ mẫu.

Vương Tự Bảo quỳ bái vô cùng chân thành.

Là họ đã khiến một cô gái từng bị bỏ quên ở một góc là nàng cảm nhận được như thế nào mới gọi là tình yêu vô điều kiện, là họ đã hết lòng chăm sóc chở che nàng từ lúc còn nhỏ để nàng có thể khỏe mạnh lớn lên thành người, là họ đã giao hết toàn bộ những thứ tốt đẹp nhất trong tay mình cho nàng.
Lúc Vương Tự Bảo đứng lên, nước mắt đã ướt vạt áo rồi.

Nhưng nàng vẫn cười tươi như hoa thốt lên một câu mà người ở thời đại này mãi mãi không dám thốt ra: "Phụ thân, mẫu thân, con yêu hai người, giống như hai người yêu con vậy. Con gái mãi mãi yêu hai người."

Lúc nãy khi Vương Tự Bảo quỳ bái, nước mắt Tưởng thị đã tràn ra giống như Vương Tự Bảo rồi. Bây giờ vừa nghe thấy Vương Tự Bảo thốt lên lời chân thành tha thiết mà chưa từng có ai dám thốt lên trước mặt nhiều người như vậy, Tưởng thị lấy tay che miệng, nhào vào lòng Vương Tử Nghĩa, nghẹn ngào đáp: "Mẫu thân cũng yêu con. Mãi mãi yêu con."

Khóe mắt Vương Tử Nghĩa đỏ ngầu, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi Tưởng thị. Đồng thời ông cũng thầm đáp trong lòng: Phụ thân cũng yêu con. Mãi mãi yêu con.

Một chữ yêu đơn giản, khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đểu cảm động không thôi.
Sau khi lấy lại tâm trạng, Vương Tự Bảo hướng mặt về phía Đông, Tưởng Thái hậu rửa tay, rồi lại bước tới trước mặt Vương Tự Bảo. Tần Hoàng hậu đem chiếc trâm cài muôn hoa đua thắm bằng phỉ thúy mà bà đã chuẩn bị cho Vương Tự Bảo dâng lên cho Tưởng Thái hậu. Tưởng Thái hậu giơ tay ra đón lấy.

Quan viên Lễ bộ cao giọng ngâm lời chúc: "Cát nguyệt lệnh thần, nãi thân nhĩ phục. Kính nhĩ uy nghi, thục thận nhĩ đức. Mi thọ vạn niên, vĩnh thụ hồ phúc."

Người xướng lễ Thái tử phi Trần thị tới trao trâm cài cho Vương Tự Bảo.

Tưởng Thái hậu lại cài trâm cho Vương Tự Bảo. Sau đó lùi ra, đứng một bên.

Thái tử phi Trần thị giúp Vương Tự Bảo chỉnh lại trâm cài tóc.

Sau đó, Vương Tự Bảo lại cùng Thái tử phi Trần thị đi tới Đông Điện để thay cung trang màu tím nhạt dành cho công chúa, rồi lại xuất hiện trước mặt mọi người. Lần này, nàng hướng mặt về phía Tưởng Thái hậu, bái lễ theo quy tắc.
Đây là lần bái lễ thứ hai. Lần này bày tỏ sự tôn kính với bậc thầy và tiền bối.

Lần này Vương Tự Bảo vẫn quỳ bái rất chân thành, cũng nghẹn ngào thốt ra: "Cô ngoại tổ mẫu, Bảo Muội mãi mãi yêu người."

Tưởng Thái hậu run rẩy nhấc cánh tay phải đang chống gậy rồi sờ lên đầu Vương Tự Bảo đang quỳ trên mặt đất: "Ngoan, cô ngoại tổ mẫu nhớ rồi."

Vương Tự Bảo lau nước mắt, rồi lại hướng mặt về phía Đông, Tưởng Thái hậu lại rửa tay, lần này Tần Hoàng hậu dâng vương miện bằng đá quý khảm vàng do Tưởng thị chuẩn bị cho Vương Tự Bảo.

Tưởng Thái hậu đón lấy, đi tới trước mặt Vương Tự Bảo.

Quan viên Lễ bộ cao giọng ngâm lời chúc: "Dĩ tuế chi chính, dĩ nguyệt chi lệnh, hàm gia nhĩ phục. Huynh đệ đủ đầy, dĩ thành quyết đức. Hoàng cấu vô cương, thụ thiên chi khánh."
Thái tử phi Trần thị giao trâm cho Vương Tự Bảo giống như lần trước. Tưởng Thái hậu lại cài vương miện bướm yêu hoa bằng đá quý khảm vàng cho Vương Tự Bảo, sau đó đứng sang một bên.

Thái tử phi bước lên để giúp Vương Tự Bảo chỉnh lại vương miện.

Sau lần này, Vương Tự Bảo lại bước vào Đông Điện, thay một bộ lễ phục váy áo dài màu đỏ để tương xứng với chiếc vương miện bằng đá quý khảm vàng.

Sau khi bước ra, nàng hướng về phía người đàn ông phía ngoại duy nhất dự lễ là Vĩnh Thịnh đế, bái lễ theo quy tắc. Đây là lần bái lễ thứ ba.

Đây là lần bái lễ bày tỏ lòng quyết tâm truyền thừa văn minh, đền đáp quốc gia.

Vĩnh Thịnh đế chờ hồi lâu nhưng vẫn không nghe thấy câu "Bảo Muội mãi mãi yêu Hoàng biểu cữu" của Vương Tự Bảo, trong lòng hơi buồn bã. Nhưng mà ngay lập tức đã thoải mái trở lại. Nếu như Bảo Muội thốt ra câu này mới càng khiến mọi người cảm thấy kỳ quặc.
Vĩnh Thịnh đế khoát tay nói: "Bảo Muội không cần đa lễ. Hôm nay trẫm ban chữ ‘Trân’, đồng nghĩa với ‘Bảo’ cho con."

Vương Tự Bảo cung kính quỳ tạ: "Đa tạ Hoàng biểu cữu." Lúc nàng ngẩng đầu lên, nghịch ngợm nháy mắt một cái, nói: "Bảo Muội cũng yêu người."

Hả?

"Tốt, tốt." Vĩnh Thịnh đế liên tục nói hai từ tốt xong, không kiềm chế được mà cười ha hả.

Sau đó Vương Tự Bảo quỳ trước mặt Vương Tử Nghĩa và Tưởng thị, tĩnh tâm lắng nghe hai người dạy bảo.

Vương Tử Nghĩa thân là người đại diện, nói mấy câu cần phải hiếu thuận với trưởng bối, yêu thương các đồng bối, chăm sóc vãn bối. Rồi căn dặn Vương Tự Bảo sau này ở nơi xa xôi cần phải luôn luôn hoài niệm người và vật ở quê nhà, nhưng càng phải tự chăm sóc tốt bản thân khi người thân không ở bên cạnh.
Sau khi ông nói xong, Vương Tự Bảo đáp: "Con gái tuy ngu dốt nhưng nào dám chối từ!"