Tiểu Thư Hầu Phủ

Chương 180: Bức hôn



Vương Tự Bảo cười gật đầu đáp: "Được, chúng ta cũng chơi đủ rồi, không ở đây gây thêm phiền phức nữa." Sau đó hướng về phía Vương Tông hét: "Tông ca nhi, chúng ta về thôi."

"Vâng, tiểu cô cô." Vương Tông vừa nói vừa chạy đến kéo tay Vương Tự Bảo.

"Chơi vui không?" Vương Tự Bảo vừa nói vừa lấy khăn ra cẩn thận lau mồ hôi trên trán cho Vương Tông.

Vương Tông trả lời giòn vang: "Vui, ở đây khác với điền trang chúng ta, không ngờ nhiều rau như thế mà đều có thể ăn."

Vương Tự Bảo cười xoa đầu Vương Tông nói: "Chỉ biết ăn thôi." Sau đó lại quay về hướng Vương Dụ Tuần nói: "Tam ca, đi thôi. Ở đây xong việc rồi, mai chúng ta về nhà chứ?"

Vương Dụ Tuần gật nhẹ nói: "Được, ngày mai về."

Vương Dụ Tuần cảm thấy Vương Tự Bảo hôm nay thật sự rất kỳ quái, thế mà lại hứng thú với một phụ nữ có chồng trong thôn này đến vậy, nhưng cũng không lập tức hỏi nàng người đó là ai.
Đến khi trên đường về phủ Lâm Bắc hắn mới hỏi Vương Tự Bảo.

Vương Tự Bảo rất muốn nói với Vương Dụ Tuần người đó là ai, nhưng nếu như nàng nói ra thì Vương Dụ Tuần có cảm thấy nàng là yêu quái không? Nàng có thể nhớ người mình đã gặp qua lúc chưa đầy một tuổi?

Huống chi Vương Đại nương nhìn giống Nguyệt di nương chứ không giống Vương Tử Nghĩa. Như vậy nàng sao có thể giải thích được mình làm sao nhận ra người này.

Nghĩ một lúc vẫn thấy cái lí do thoái thác con dâu thôn trưởng tốt bèn nói: "Muội cảm thấy nàng giống với nha hoàn trong nhà Trịnh Tương Quân. Chỉ là rất tò mò người này sao lại đến đây mà thôi. Nhưng biết đâu muội nhận nhầm thì sao? Dù sao ấn tượng về mấy người đó cũng không sâu sắc, chỉ gặp lướt qua rồi rời đi."

Vương Dụ Tuần cũng không lưu tâm, dù sao thì hắn thường không quan tâm quá mức đến các nữ nhân bên cạnh. Vương Tự Bảo lấy lý do thoái thác như vậy, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận.
Sở dĩ Vương Tự Bảo khẳng định người đó là Vương Đại nương, chủ yếu là do vẻ mặt kỳ lạ khi Vương Đại nương khi nhìn thấy Vương Dụ Tuần, còn thêm hành động chạy trối chết khiến nàng cảm thấy người này nhất định quen biết Vương Dụ Tuần mới làm như vậy.

Điều này rất kỳ lạ, một thôn phụ sao có thể quen biết Vương Dụ Tuần? Hơn nữa nhìn tuổi tác chắc là lớn hơn Vương Dụ Tuần, chẳng lẽ là nha hoàn trước đây của Vương Dụ Tuần? Không đúng, từ khi sinh ra, nàng chưa thấy bên cạnh Vương Dụ Tuần có nha hoàn bao giờ. Hơn nữa người này đáng ra nàng phải gặp qua rồi mới đúng.

Thế là Vương Tự Bảo bèn nhớ lại tất cả những người mình đã gặp qua, sau đó liên tưởng một lúc liền nghĩ tới Vương Đại nương.

Phỏng chừng, Vương Đại nương cũng vì biết Vương Dụ Tuần đến đây làm Tri phủ cho nên mới dám khẳng định người nàng nhìn thấy là Vương Dụ Tuần.
Năm đó, Vương Đại nương bị dẫn đến từ đường không bao lâu liền trốn ra ngoài, đoán chừng Vương Tử Nghĩa thân làm phụ thân cũng cố ý tha cho nàng một đường sống, cho nên mới để cho nàng trốn dễ dàng như vậy.

Dù sao Vương Tử Nghĩa vẫn rất có tình cảm với Nguyệt di nương và Vương Đại nương. Tuy Vương Đại nương thiếu chút nữa hại chết Vương Tự Bảo nhưng vì Vương Tự Bảo không xảy ra chuyện gì cho nên sau khi cơn giận đi qua, Vương Tử Nghĩa rất dễ dàng lựa chọn tha thứ.

Về phần hồi đó Vương Đại nương bỏ đi cùng ai? Chạy trốn như nào? Vương Tự Bảo không biết, cũng không muốn truy hỏi.

Sự việc đã trôi qua nhiều năm như vậy, Vương Đại nương hiện giờ cũng không làm việc ác gì, Vương Tự Bảo cũng không muốn truy cứu nữa. Huống chi hiện giờ cuộc sống của Vương Đại nương cũng không tính là tốt.
Vương Tự Bảo rất muốn nói: Nếu ngươi sống không tốt thì ta yên tâm rồi.

Đôi lúc, nếu đã ra tay rồi thì đừng cho đối phương bất kỳ khả năng đánh trả nào. Năm đó đối với việc xử trí Vương Đại nương, phương pháp của phụ thân nàng Vương Tử Nghĩa thật ra quá mềm mỏng. Lỡ như Vương Đại nương gặp thời cơ khác giúp nàng ta đổi đời, vậy rất có thể đó sẽ là cơ hội để nàng ta gây khó dễ cho Hòa Thuận Hầu phủ.

Cho dù cơ hội như vậy cực kỳ mong manh, nhưng cũng là một khả năng không thể loại bỏ.

Bây giờ đã là kết quả như vậy, trong lòng Vương Tự Bảo cũng xem như hoàn toàn yên tâm.

Sau khi mấy người Vương Tự Bảo rời đi, Vương Đại nương cũng cũng thở phào. Dù sao ban đầu chính nàng muốn Vương Tự Bảo ngã chết.

Vương Tự Bảo khẳng định sẽ không nhớ được nàng, nhưng Vương Dụ Tuần thì khó nói lắm.
Mấy huynh đệ Vương Dụ Tuần lúc đó bảo vệ Vương Tự Bảo như vậy, nếu như để hắn phát hiện nàng ở đây, vậy thì không phải muốn xử lý thế nào thì xử lý thế đó sao.

Vương Đại nương không phải không hận, chính bởi vì Vương Tự Bảo nên nàng mới biến thành bộ dạng hiện giờ, bằng không hiện giờ thế nào nàng cũng nên được gả cho một công tử nhà thế gia, quý nhân, cho dù không thể làm vợ cả thì cũng làm một tiểu thϊếp hưởng vinh hoa phú quý, việc gì phải theo tên lừa đảo kia sống nhiều năm vất vả.

Lúc trước nàng bị chồng hiện tại lừa, còn nói hắn là công tử thế gia, ai ngờ lại là một tên khố rách áo ôm. Khi tiêu hết tiền tích góp của nàng rồi dẫn nàng về quê của hắn.

Nhưng quê của hắn lại là cái vùng núi hẻo lánh nghèo nàn này.

Giờ nàng có thể làm gì đây? So với Vương Tự Bảo đúng là một người ở trên trời một người ở dưới đất, nàng lại có thể làm được gì người ta?
Đối với Vương Tự Bảo mà nói chuyện của Vương Đại nương đã hoàn toàn là quá khứ, còn về phần nàng ta nghĩ thế nào thì cũng không ai quan tâm.

Sau khi quay về phủ Lâm Bắc, Vương Dụ Tuần lập tức phái người tiến hành điều tra núi Lâm Dương. Quả nhiên đầu Thu thì nhận được tin tức.

Nếu ở đó có quân đội hùng hậu trấn giữ, vậy chứng tỏ việc này có liên quan đến quân đội. Thảo nào trước đây Vĩnh Thịnh đế nhận được tin báo rằng có liên quan đến Trần Đại Tướng quân Trần Đại Nghĩa. Hiện giờ đã bước đầu chứng thực điểm này.

Nhưng nếu chỉ dựa vào người của bọn họ thì chẳng thể làm gì được đám người kia, có thể còn dâng cả mạng mình lên. Cho nên Vương Dụ Tuần chỉ có thể lập tức viết thư cho Vĩnh Thịnh đế, để ông phái người đến điều tra kỹ. Đồng thời cũng thông báo cho Thái tử Hạ Lập Hiên biết, cần chú ý chặt chẽ động thái của Bắc Bình quân, khi tất yếu ra tay trước sẽ chiếm được ưu thế.
Ngoài ra những ngày này, Vương Dụ Tuần và Vương Tự Bảo cũng đặc biệt cẩn thận, cố gắng không đi ra ngoài.

Trong một ngôi nhà vừa bí mật vừa bình thường, có mấy khuôn mặt mà Vương Tự Bảo và Vương Dụ Tuần khá quen thuộc đang tập trung lại với nhau cùng bàn bạc việc đối phó với hai huynh muội Vương Dụ Tuần và Vương Tự Bảo.

"Đại Tướng quân, mấy ngày này ở núi Lâm Dương xuất hiện mấy tên khả nghi. Hạ quan nghi ngờ bọn chúng là người của Vương Dụ Tuần, đoán chừng bọn chúng đã điều tra ra được điều gì đó." Người nói chuyện chính là Huyện lệnh Lâm Dương Từ Bá Dương.

Trần Quảng Nghĩa gật đầu nói: "Ừ, ta đã biết chuyện này, và đã thông báo với chủ tử. Chủ tử gửi thư nói vạn bất đắc dĩ thì xử lý Vương Dụ Tuần."

"Vậy Bảo Quận chúa thì sao?" Từ Bá Dương hỏi.
Nếu chỉ xử lý một mình Vương Dụ Tuần thì không đáng gì, chỉ sợ chiêu sau của Vương Tự Bảo còn mạnh hơn cả một quan văn như Vương Dụ Tuần, nha đầu kia vốn không phải người bình thường.

Trần Quảng Nghĩa đáp: "Bắt Bảo Quận chúa lại là được, nhưng nhớ kỹ không được làm hại đến tính mạng của nàng."

"Tại sao?" Hách Văn Quang kinh ngạc hỏi

Trần Quảng Nghĩa lắc đầu nói: "Cái này bản tướng quân cũng không rõ."

"Vậy đoán chừng chủ tử đã nhìn trúng Bảo Quận chúa rồi, khỏi phải nói Bảo Quận chúa quả thực rất xinh đẹp nha." Câu sau của Hách Văn Quang cực kỳ thô tục.

Trần Quảng Nghĩa hừ lạnh một tiếng nghiêm khắc nói: " Nếu quả thực là người mà chủ tử để ý, ngươi nói như vậy không sợ chủ tử gϊếŧ sao?"

Hách Văn Quang vội vàng che miệng nói: "Xem như ta chưa nói gì."
Trần Quảng Nghĩa lại nhìn Thẩm Đồng tri Thẩm Tuấn Dương đang ngồi yên tĩnh nói: "Con gái ngươi không phải thích Vương Dụ Tuần sao? Nên đến lúc nàng ra tay rồi."

Thẩm Tuấn Dương đứng dậy đáp: "Hạ quan tuân lệnh." Liền sau đó lại mở miệng nhắc nhở mọi người: "Chúng ta chỉ diệt trừ một tên Vương Dụ Tuần thì sẽ có nhiều người đến vây quét chúng ta, không biết Trần Đại Tướng quân sẽ ứng phó thế nào? Chủ tử có ý ra sao?"

"Khởi binh thôi, chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi." Phạm Đại Dũng đứng dậy cao giọng nói.

"Khởi binh?" Trần Quảng Nghĩa cũng biết bọn họ đã bị bại lộ. Nếu như không khởi binh, bọn họ ắt sẽ bị Vĩnh Thinh đế xử lý triệt để. Nhưng vẫn chưa đến lúc, tất cả vẫn chưa sẵn sàng, với cả phía bên chủ tử vẫn chưa hạ lệnh này.

Từ khi hai huynh muội Vương Dụ Tuần đến, đám người bọn họ đã mơ hồ cảm thấy bất an, biết sự việc rất có thể bị bại lộ, chỉ là không ngờ lại nhanh đến thế. Bọn họ vẫn chưa sắp xếp ổn thỏa, khiến trở tay không kịp.
Nếu phía bên chủ tử không có tin tức gì, vậy chỉ có thể kéo dài thời gian thôi. Hiện tại cách tốt nhất chính là khống chế được Vương Dụ Tuần, như vậy vừa có thể cản tay của Vương Dụ Trạch trong quân đội vừa có thể khiến Vương Tự Bảo ném chuột sợ vỡ bình.

Ừ, hiện giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước vậy.

Sau khi nghĩ kỹ, Trần Quảng Nghĩa ra lệnh: "Để Thẩm tiểu thư bắt được Vương Dụ Tuần đã rồi nói. Những việc sau này, chờ chủ tử gửi thư xem ý của người thế nào rồi quyết định."

"Vâng, chỉ có thể như vậy trước thôi." Từ Bá Dương bình tĩnh nói.

Bọn chúng lại tiếp tục âm mưu bàn bạc xem làm sao để bắt Vương Dụ Tuần, đến khi thương lượng xong mới lần lượt rời khỏi nhà dân thường theo đường mật đạo.

Không hiểu sao mấy ngày gần đây, Vương Tự Bảo luôn cảm thấy tâm trạng không yên, bất kỳ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện lớn, cho nên truyền lệnh cho đội quân đặc biệt của mình đến phủ Lâm Bắc đợi lệnh.
Nhưng nàng vốn tưởng rằng đối phương sẽ dùng biện pháp vũ lực để đối phó với huynh muội bọn họ, không ngờ rằng đối phương lại dùng mỹ nhân kế.

Ban ngày Vương Dụ Tuần được báo án là ở một căn nhà ở Thành Đông, một gia đình có năm người chết một cách rất ly kỳ, nên dẫn một đoàn nha dịch và khám nghiệm tử thi đi đến hiện trường vụ án.

Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com

Không ngờ vừa ra khỏi hiện trường vụ án, Vương Dụ Tuần còn chưa kịp lên ngựa liền đụng phải người suốt ngày đến quấn lấy hắn là con gái Thầm đồng tri Thẩm Nguyệt Như.

"Vương đại nhân, trùng hợp quá chúng ta lại gặp nhau ở đây." Thẩm Nguyệt Như vừa thấy người trong lòng lập tức tươi cười nói.

"Không trùng hợp, có lẽ có người cố ý sắp đặt." Vương Dụ Tuần lạnh lùng trả lời.
"Phải, tiểu nữ chính là cố ý đấy." Thẩm Nguyệt Như như đã hạ quyết tâm rất lớn, hít một hơi thật sâu tiếp tục nói: "Vương đại nhân cũng biết tiểu nữ có ý với đại nhân đã lâu. Hôm nay tiểu nữ chỉ muốn hỏi đại nhân một câu," nói đến đây Thẩm Nguyệt Như ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt của Vương Dụ Tuần: "Không biết phải làm thế nào đại nhân mới chịu cưới Nguyệt Như về làm thê tử?"