Tiểu Thư Hầu Phủ

Chương 149: Đồng hành



"Ồ? Còn gì nữa không?" Vương Tự Bảo hơi nhíu mày lại, hứng thú tra hỏi đến cùng.

Số lượng thϊếp thất thông phòng của Tam thúc Vương Tử Liêm đứng số một trong toàn Hầu phủ. Vậy nên có một nữ tử từ bên ngoài dẫn theo một đứa bé đến đây nhận tổ quy tông, căn bản không phải là chuyện sẽ khiến người ta cảm thấy có gì kỳ lạ. Nhất định là có chuyện gì khác, mới có thể khiến Tam thẩm của nàng náo loạn hung dữ như vậy.

Lương Thần vội vàng nói: "Nô tỳ nghe nói hình như nữ nhân kia là biểu muội đã ở goá nhiều năm của Tam phu nhân. Trước đây Tam phu nhân còn từng nhờ Tam lão gia đứng ra giúp đỡ người biểu muội này xử lý tang sự cho phu quân đã mất của nàng ta."

Không cần hỏi thêm chi tiết cụ thể, Vương Tự Bảo cũng đã nắm được đại khái, thậm chí còn hiểu rõ hơn so với những gì người khác biết. Ngày hôm nay nữ tử này có thể tìm tới cửa, trong đó còn có công lao không nhỏ của nàng.
Khóe miệng Vương Tự Bảo hơi nhếch lên, thản nhiên nói: "Biết rồi. Ngươi bảo toàn bộ người trong viện chúng ta đều thành thật ở nguyên chỗ mà mình nên ở, không được đi lung tung. Chung quy đó cũng là chuyện của tam phòng bọn họ, chúng ta không tiện dính vào."

"Vâng."

Vương Tự Bảo đi vào phòng, cởϊ áσ khoác ra dưới sự hầu hạ của đám người Mỹ Cảnh, sau khi tới phòng tắm rửa mặt qua loa, bèn cởi giày lên giường.

Chợp mắt được một lát thì nàng thức dậy lấy quần áo vẫn chưa làm xong trong giỏ trúc bên trên gối đầu ra, tiếp tục khâu.

Những quần áo này là nàng chuẩn bị cho Chu Lâm Khê.

Không bao lâu nữa là nàng có thể gặp được Lâm Khê, vậy nên tâm tình tràn đầy vui sướng.

Nàng làm một mạch tới buổi tối.

Trước khi ngủ, Tình Thiên đi vào phòng của Vương Tự Bảo.

"Quận chúa."
"Có tin tức rồi ư?" Vương Tự Bảo ngồi thẳng người lên hỏi.

"Vâng. Đan Cách di nương bảo Thúy Hỉ đặt một tờ giấy vào bên trong một cục gạch lung lay ở hậu viện. Nô tỳ đi xem một chút, ghi lại nội dung bên trong." Tình Thiên bẩm báo.

Thúy Hỉ là đại nha hoàn theo bên người Đan Cách.

"Ngươi bắt chước kiểu chữ của Đan Cách viết thêm một tờ nữa, ngoài ra nghĩ cách giao tới tay Tam thẩm của ta." Căn bản không cần hỏi nội dung cụ thể trên tờ giấy, Vương Tự Bảo cũng đã đoán được đại khái.

Bắt chước kiểu chữ của người khác là một trong số những sở trường của Tình Thiên.

"Vâng, nô tỳ đi làm ngay."

"Đúng rồi, là sau nửa đêm hôm nay hay là ngày mai?" Vương Tự Bảo hỏi thời gian cụ thể để nắm chắc trong lòng.

Tình Thiên đáp: "Là giờ Tý sau nửa đêm hôm nay."

Vương Tự Bảo gật đầu, lại dặn dò một câu: "Vậy ngươi quan sát kỹ một chút, đừng để bọn họ làm Đan Cách bị thương. Đến lúc đó sai người gọi Nhị tẩu của ta tới xử lý. Dù sao hiện tại việc hậu viện trong Hầu phủ cũng do nàng quản lý. Ta không qua đó nhúng tay vào nữa."
"Vâng, nô tỳ đi làm ngay. Quận chúa đi ngủ sớm một chút đi, tuyệt đối đừng thức đêm." Nói xong, Tình Thiên lách mình rời đi.

Còn nhớ chuyện năm đó Tam thẩm Liễu thị của Vương Tự Bảo muốn tính kế Vương Dụ Tuần và Vương Dụ Trạch không? Vương Tự Bảo cảm thấy nếu như phục thù trên người hai đường ca của tam phòng, để bọn hắn chơi đùa với đám nữ nhân phức tạp thì có hơi không đàng hoàng.

Tục ngữ nói oan có đầu nợ có chủ, vẫn nên để Tam thẩm của nàng chịu khổ một chút mới gọi là công bằng.

Vài năm trước, trong một lần cả nhà tụ họp ăn cơm chung, Vương Tự Bảo ngửi được hương hoa Vọng Nguyệt trên người Vương Tử Liêm. Lúc đó nàng bèn cảm thấy kỳ lạ. Sau lại vài lần phái ám vệ quan sát chặt chẽ nơi ở của Đan Cách, quả nhiên để bọn họ đã tìm được manh mối.
Không ai ngờ tới, bên trong tiểu viện của một thϊếp thất của Vương Tử Liêm, lại có một cửa ngầm có thể đi thông tới tiểu viện của Đan Cách.

Chuyện phát sinh sau đó có thể tưởng tượng ra được.

Phỏng chừng Vương Tử Liêm cũng đã tính toán kỹ càng, Đan Cách không có khả năng mang thai, từ lúc có Vương Tự Bảo, Vương Tử Nghĩa lại không còn tới hậu viện nữa, cho nên mới dám làm ra việc như thế!

Mấy năm trước Vương Tự Bảo còn nhỏ, hơn nữa chung quy vẫn ôm tâm lý đồng cảm với Đan Cách, cho nên cũng coi như không biết gì cả.

Tới lần đó Tam thẩm của nàng ngất xỉu, lại muốn tính kế đại phòng bọn họ, Vương Tự Bảo mới từng muốn vạch trần chuyện này, khiến Tam thẩm của nàng phải chịu ấm ức.

Nhưng khi ấy Vương Tử Nghĩa còn ở trong phủ, nếu nàng vạch trần chuyện này sẽ tổn hại tới thể diện của phụ thân nhà mình. Hơn nữa cũng gây bất lợi cho tình cảm giữa cha và Tam thúc. Vì vậy, Vương Tự Bảo vẫn kiềm nén không ra tay.
Hiện tại vợ chồng Vương Tử Nghĩa đã rời đi, vợ chồng Vương lão Hầu gia cũng không ở trong phủ, nếu như chuyện này bị vạch trần cũng không khiến bọn họ tức giận. Do đó Vương Tự Bảo quyết định ra tay vào thời cơ này là tốt nhất.

Nhưng vẫn nên để Tam thẩm Liễu thị của nàng tự vạch trần chuyện này thì hay hơn.

Ban đầu Vương Tự Bảo cũng không sai người cố ý theo dõi Vương Tử Liêm. Mà là bởi có một lần trong lúc vô ý ở phố ẩm thực khu Tây trông thấy Vương Tử Liêm cũng đi vào khu này.

Theo lý mà nói, Vương Tử Liêm quản lý công việc lặt vặt trong Hầu phủ, đến bên này cũng không có vấn đề gì. Nhưng lạ là lạ ở chỗ ông làm việc cẩn thận quá mức, hơn nữa còn gọi tiểu tư của mình và vài người nữa canh gác ở lối vào một ngõ hẻm, còn một mình ông thì đi về phía trước.
Lúc đó Vương Tự Bảo đứng ở lầu hai của phố ẩm thực, chứng kiến rõ ràng toàn bộ quá trình. Sau đó nàng gọi Tình Thiên đi điều tra, liền phát hiện trong ngõ hẻm kia có một quả phụ và một đứa bé sống trong viện tử có hai dãy nhà.

Sau đó liền phát hiện trong một tháng luôn luôn có một hai ngày Vương Tử Liêm lén lén lút lút đi vào trong đó.

Đợi sau khi Tình Thiên điều tra xong thì đã biết lai lịch thật sự của nữ nhân này.

Ban ngày Liễu thị và người biểu muội kia của bà ầm ĩ tới sứt đầu mẻ trán, đến buổi tối lại bắt được tiết mục liều chết triền miên của Vương Tử Liêm và Tứ di nương Đan Cách của đại phòng.

Cũng may mà Liễu thị có một trái tim đủ mạnh mẽ, bằng không thật đúng là không chịu nổi thử thách hai tầng khó khăn như vậy.

Sau khi thành công bắt được kẻ thông dâʍ, chuyện thứ nhất Liễu thị làm chính là muốn nhốt Đan Cách vào lồng heo thả trôi sông, may mà Trương Quân Nhan kịp thời chạy tới, cứu được Đan Cách.
Truy๖enDKM.com

Bất kể nói thế nào, Đan Cách vẫn là thϊếp thất của đại phòng Vương Tử Nghĩa, Liễu thị cũng chỉ có thể chờ xem đại phòng ăn nói với bà thế nào.

Sáng sớm hôm sau bèn truyền tới tin tức Đan Cách chết bất đắc kỳ tử. Mặc kệ tin tức là thật hay giả, cũng coi như đã cho Liễu thị một câu trả lời thuyết phục.

Nhưng nếu nói tới sai lầm thì vẫn là tam phòng Vương Tử Liêm bọn họ làm ra chuyện không đứng đắn. Cho nên Liễu thị cũng chỉ có thể nuốt xuống phần thiệt thòi này.

Thanh niên quá lứa Vương Dụ Tuần mặc dù không có vợ con, nhưng lần nhậm chức này số người hắn dẫn theo lại không ít.

Xa xa đã nhìn thấy một đội ngũ xe ngựa thật dài đi trên con đường núi, xung quanh còn có mấy trăm thị vệ hoàng gia cùng đi về phía trước.

Vương Dụ Tuần vô cùng muốn nói với mọi người rằng, hắn thật sự là một thanh quan vô cùng giản dị, những người đó cũng không phải được phái tới vì hắn.
Nhưng sẽ có người tin sao?

Những người đó dĩ nhiên không phải phái tới cho một Tri phủ tứ phẩm như Vương Dụ Tuần. Mà là Vĩnh Thịnh đế và Tưởng Thái hậu lo lắng cho sự an nguy trên đường của Vương Tự Bảo, vì vậy mỗi người phái một đội người ngựa tới bảo vệ nàng.

Cứ như vậy, đội hình xuất hành hiện tại của Vương Tự Bảo còn cao hơn cấp bậc đãi ngộ của công chúa.

Vương Dụ Tuần cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn đội ngũ này lề mà lề mề tiến về phía trước, quả thực đem lộ trình một ngày đi trong hai ngày. Theo cái tốc độ này, mình có thể tới quận Phụng Bắc trước khi tuyết rơi là đã tốt lắm rồi.

Suốt hành trình này ngoại trừ cảm thấy đường đi mệt nhọc ra, mọi người cũng không phải chịu khổ quá nhiều.

Bình thường đều sắp xếp thấy thế nào thoải mái thì làm thế ấy. Thỉnh thoảng để lỡ điểm nghỉ chân, bởi vì Vương Tự Bảo chuẩn bị rất nhiều túi ngủ nên bọn họ bèn nằm trong lều vải chui vào túi ngủ ngủ, vừa ấm áp vừa an tâm.
Trên đường đi, nếu như ngồi xe ngựa quá mệt, Vương Tự Bảo còn có thể cùng mấy người Vương Hử cưỡi ngựa.

Cùng lên đường với bọn họ lần này còn có một thuộc hạ cùng nhậm chức với Vương Dụ Tuần, Huyện lệnh Bình huyện.

Người này đương nhiên cũng không phải người ngoài, chính là nhị nhi tử Lữ Hồng Vĩ của Lữ Duyên.

Sau khóa thi đình năm nay, Lữ Hồng Vĩ và Lữ Hồng Bác đều đạt được thành tích tương đối tốt.

Mặc dù không tiến vào ba hạng đầu nhất giáp, nhưng hai người bọn hắn một người đứng đầu nhị giáp, cũng gọi là truyền lư, chính là xếp hạng bốn toàn quốc. Còn một người xếp thứ hai mươi tám.

Hai người đều trở thành tiến sĩ tân khoa.

Phải nói hai huynh đệ cũng là người hiếu thắng. Trước đây hai người này cũng không lợi dụng quan hệ của Hòa Thuận Hầu phủ tới Quốc Tử Giám đọc sách, mà là giống như những thứ tử hàn môn, từ tú tài từng bậc từng bậc thi lên.
Ngoại trừ có Lữ Duyên và Vương Tử Nghĩa giảng dạy bài vở và bài tập ra, hai người còn đều tự bái danh sư dưới sự tiến cử của Vương Tử Nghĩa.

Sư phụ Lữ Hồng Bác bái là Phó viện trưởng Học viện Hoàng gia, bạn thân của Vương Tử Nghĩa, Bạch Hồng Tín. Còn ân sư của Lữ Hồng Vĩ lại là Chu Bái, trưởng tử của Đại học sĩ Chu Tô Bình, phụ thân của Chu Nhã Tuyết, bạn đồng môn năm đó ở Học viện Hoàng gia của Vương Tự Bảo.

Lần này Lữ Hồng Vĩ có thể đạt được vị trí thứ tư đương nhiên không phải không có liên quan tới ân sư Chu Bái và sư tổ Chu Tô Bình của hắn.

Cũng chính bởi Lữ Hồng Vĩ bái Chu Bái làm thầy, thường xuyên qua lại bèn có tình cảm với tiểu sư muội Chu Nhã Tuyết của mình. Cuối cùng Vương Tử Nghĩa lại lần nữa đứng ra làm mai cho Lữ Hồng Vĩ, quyết định việc hôn nhân cho hai người bọn họ.
Trong trí nhớ của Vương Tự Bảo, bạn đồng môn này của nàng là một nữ hài tử tương đối dịu dàng ít nói. Không ngờ rằng, vì để được cùng đi nhậm chức với Lữ Hồng Vĩ, vào tháng trước nàng ấy lại cử hành đại hôn với Lữ Hồng Vĩ trước thời hạn.

Gặp lại bạn đồng môn của mình, Vương Tự Bảo cảm thấy khá xúc động, bạn đồng môn của mình đã trở thành người phụ nữ của người khác rồi.

Phải nói đội tuổi Chu Nhã Tuyết thành thân ở cổ đại cũng không coi là sớm. nàng lớn hơn Vương Tự Bảo bốn tuổi, năm nay đã tròn mười sáu rồi. Nhưng ở Đại Ung, thông thường nữ hài tử thế gia quý tộc đều thành thân hơi muộn. Trước đó Chu Nhã Tuyết cũng quyết định phải tới sang năm mới xuất giá.

Lần này gặp lại nhau, Chu Nhã Tuyết rõ ràng trở nên tươi sáng hơn trước rất nhiều. Bởi phu quân nhà mình và Vương Tự Bảo cũng là sư huynh muội, cho nên nàng cũng thân thiết với Vương Tự Bảo hơn. Thỉnh thoảng trên đường còn có thể chạy tới tán gẫu với Vương Tự Bảo một lúc.
Vương Tự Bảo lại cảm khái: Duyên phận này quả thực kì diệu không thể tả. Trước đây nàng chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày bản thân trở thành khuê mật với một nữ tử tính cách hoàn toàn trái ngược mình.

Lần này thành tích sau thi đình của Lữ Hồng Bác cũng không tệ, được phong làm Biên tu Hàn Lâm Viện. Cũng giống Lữ Hồng Vĩ đều là chính thất phẩm, chủ yếu phụ trách chỉnh lý đề thi sát hạch khoa cử bao năm qua và biên soạn thành sách.

Đương nhiên bản gốc đã biên soạn xong phải được lưu giữ ở Hàn Lâm Viện, mà phiên bản in rập khuôn thì bị Vĩnh Thịnh đế đem ra kiếm lãi rồi.

Vương Tự Bảo phát hiện Hoàng biểu cữu này của mình làm Hoàng đế cũng vẫn là nhân tài không được trọng dụng. Đây rõ ràng chính là một đại gian thương mà.

Cho dù người nọ làm quan cũng không phải là một đại thần đủ tư cách, mà là một tham quan ô lại hiểu cách lợi dụng chức quyền, giành tư lợi cho bản thân.
Đương nhiên Vương Tự Bảo chỉ có thể oán thầm vài câu ở trong lòng mà thôi.