Tiểu Thư Hầu Phủ

Chương 136: Chăm sóc



Vương Tự Bảo nói: "Cho nên Hử ca nhi nên càng cố gắng mới đúng. Huống chi có ta và Lâm Khê ở bên cạnh chăm sóc, tương lai cậu bé chưa chắc đã không có tiền đồ tốt hơn."

"Muội và Khê ca nhi?"

Triệu thị vốn không biết thân phận thật sự của Lâm Khê, nàng ta vẫn luôn cho rằng một khi Nhàn vương có con nối dõi thì Lâm Khê sẽ không đáng một đồng. Ban đầu chọn vị hôn phu này cho Vương Tự Bảo đúng là hơi qua quýt.

Vương Tự Bảo gật đầu nói: "Đúng, có một số việc hiện nay ta không tiện nói với tẩu, nhưng tẩu cần phải tin tưởng ta."

Nghe Vương Tự Bảo nói vậy, Triệu thị bán tín bán nghi gật đầu.

Vương Tự Bảo tiếp tục nói: "Cho dù tẩu không có lòng tin với ta và Lâm Khê thì tẩu cũng phải tin tưởng vào Hử ca nhi mới đúng. Đại ca ta không phải đã nói tương lai sẽ dựa vào năng lực của bản thân để dành lại tước vị hay sao?"
Niềm tin của Triệu thị với Vương Dụ Trạch vẫn còn nguyên vẹn, vì vậy lần này nàng ta gật đầu rất dứt khoát.

Thấy Triệu thị hiểu lý lẽ hơn so với trước đây, Vương Tự Bảo chuyển chủ đề: "Lại nói đến việc ta mời tẩu qua đây, chiều nay Hử ca nhi bị kinh sợ, việc này chắc tẩu cũng đã nghe qua. Lát nữa ta phải đi chăm sóc Tam ca, không có thời gian để chăm sóc cậu bé. Tý nữa tẩu đi chăm sóc nó, nhất định đừng khóc lóc sướt mướt trước mặt Hử ca nhi, tẩu chỉ cần nhẹ nhàng vỗ về cậu bé những lúc cậu cần, an ủy cậu, nói với cậu bé là tẩu ở bên cạnh cậu là được."

"Được, ta nghe lời muội".

Vương Tự Bảo nhìn Triệu thị, đột nhiên lại nói một câu: "Đại tẩu, tẩu có thời gian cả ngày khóc lóc sướt mướt cho rằng số mình khổ thì chi bằng làm cho Đại ca ta và Hử ca nhi mấy bộ quần áo đi. Nữ công của tẩu nói thế nào cũng giỏi hơn ta, hơn một năm nay Hử ca nhi và Đại ca ta không có mặc quần áo do tẩu làm rồi."
Vương Tự Bảo nói lời này khiến cho mặt Triệu thị đỏ bừng. Một năm nay nàng ta hầu như chỉ oán trời trách người, làm gì có lòng dạ làm nữ công, cho nên ngại ngùng thấp giọng nói: "Ta biết rồi." Nàng ta có ý muốn hỏi việc của Vương Dụ Trạch nhưng lại thấy hơi mất mặt.

Vì thế liền đứng mãi ở đấy không đi, còn luôn liếc trộm Vương Tự Bảo.

Thấy Triệu thị như vậy, Vương Tự Bảo cảm thấy kỳ cục: "Đại tẩu có việc gì cứ nói thẳng."

"À thì, phu quân nhà ta ở đấy có khỏe không?" Từ sau khi đi, Vương Dụ Trạch chỉ viết cho Triệu thị một bức thư, trong thư viết một câu đơn giản "Rất tốt, đừng nhớ!" Cho nên Triệu thị không biết gì về việc của Vương Dụ Trạch.

Biết quan tâm Đại ca của cô cũng xem như là một loại tiến bộ.

"Huynh ấy rất khỏe."

"Vậy ta yên tâm rồi."
Sự yên tâm của Triệu thị chỉ duy trì được một lúc bởi Vương Tự Bảo đã nói thêm một câu: "Nhưng mà thật sự có rất nhiều người đang nhiệt tình tặng nữ nhân cho huynh ấy."

Ở cái chỗ nghèo nàn đó, trừ đánh trận, huấn luyện ra, việc các tướng sĩ làm nhiều nhất chính là dựa vào phụ nữ để phát tiết. Cho nên mỗi năm sau khi có nhiều phạm quan, tội thần, nam sẽ bị đi đày đến đấy xung quân, nữ thì sẽ đưa đi làm quân kỹ, cung cấp cho những người đó.

Triệu thị vốn muốn thể hiện sự bất mãn với việc này, nhưng lại cảm thấy hình như không phải bổn phận của mình.

Vương Tự Bảo bất đắc dĩ lắc đầu, thành La Mã không phải được đắp lên chỉ trong một hai ngày. Triệu thị bao nhiêu năm nay được giáo dục như vậy đương nhiên cũng không thể một hai ngày có thể sửa đổi.
Giáo dục Triệu thị tiếp nhận mới chính là nền giáo dục chính thống ở đây, gia đình nhà họ mới là một nhóm sinh vật kỳ lạ. Triệu thị ở trong gia đình họ thế này, cũng không biết là hạnh phúc hay bất hạnh cho nàng ấy.

"Ở chỗ bọn họ, bởi vì hằng năm không có vợ bầu bạn, cách làm thông thường là tìm một người vợ ở chỗ đó giúp đối nội quản gia, đối ngoại xã giao." Cái này cũng là Vương Tự Bảo nghe Lâm Khê nói.

"Sao thế được? Chưa tế bái tổ tông, chưa phải là người trong gia phả, sao có thể làm vợ?" Cái này hoàn toàn đổi mới lý niệm truyền thống của Triệu thị.

Vương Tự Bảo tiếp tục phổ cập cho Triệu thị: "Tuy rằng ở nhà ta không thừa nhận, nhưng ở đó đã trở thành thói quen. Tẩu nghĩ đi, trời cao Hoàng đế xa, người đó dựa trên nghi thức vùng đó lấy vợ về nhà, cũng không có ràng buộc gì với chúng ta ở đây, vậy không phải giống như vợ cả hay sao?"
"Vậy phải làm thế nào?" Triệu thị giương mắt hỏi Vương Tự Bảo. Lúc này nàng ta đã dần dần cảm thấy tin tưởng Vương Tự Bảo. Ở cái nhà này, nếu nói người có thể thật sự giúp được nàng e rằng chỉ có thể là đứa bé gái chưa đầy mười tuổi này.

"Cái này cần tẩu tự suy nghĩ. Được rồi, Đại tẩu đi chăm sóc Hử ca nhi đi, có gì chúng ta nói sau". Số phận là do bản thân mình tự lựa chọn, người khác không thể quyết định thay, Vương Tự Bảo hi vọng Triệu thị có thể tự nghĩ kỹ.

Cô đã nói rất rõ ràng rồi, nếu Triệu thị muốn ở lại Ung Đô cả đời, vậy thì kết cục của nàng chính là sống một đời nhạt nhẽo ở Ung Đô như vậy. Nếu như nàng muốn hòa thuận lại với Vương Dụ Trạch như ban đầu thì nàng phải tìm cách bù đắp lại. Mà hiện này cách trực tiếp nhất chính đến biên giới, chịu khổ cùng Vương Dụ Trạch, đồng thời giúp huynh ấy quản lý tốt hậu viện, làm tròn bổn phận một phu nhân, làm một người vợ hiền.
Sống trong chăn mới biết chăn có rận, người khác nghĩ rằng phù hợp, nhưng người trong cuộc chưa chắc đã tán đồng.

Tiễn Triệu thị, Vương Tự Bảo sai Lương Thần, Mỹ Cảnh chuẩn bị đồ cho cô đi đến viện của Vương Dụ Tuần.

Vương Dụ Tuần cực kỳ ưa sạch sẽ, không thích bất kỳ nữ nhân nào đến gần mình, bình thường có hai người Vũ Văn và Lộng Mặc chăm sóc là đủ. Nhưng hiện giờ hắn bị thương, nên cần một nữ nhân ở bên cạnh chăm sóc sẽ chu đáo hơn.

Mà nữ nhân có thể lại gần hắn chỉ có hai người là Tưởng thị và Vương Tự Bảo.

Vương Tự Bảo đương nhiên không thể để Tưởng thị thức đêm ở chỗ Vương Dụ Tuần cho nên liền đến thay cho Tưởng thị.

Đương nhiên Tưởng thị cũng không hoàn toàn nhàn rỗi, bà còn phải đến Bảo Châu Viện chăm sóc Vương Tông.
Người bị thương vẫn nên được bổ sung nhiều năng lượng để tăng cường sức đề kháng cho cơ thể. Trước khi đến đây, Vương Tự Bảo đã đích thân nấu cháo nếp và trứng gà cho Vương Dụ Tuần, ngoài ra còn cắt một ít dưa muối. Vì Lâm Khê về muộn cũng đói nên chuẩn bị nhiều hơn một chút.

Lâm Khê hiện tại đang trong thời kỳ phát triển nên cần ăn ngon, ăn no mới được.

Lúc Vương Tự Bảo đến Vương Dụ Tuần vừa mới ngủ. Vương Tự Bảo bèn sai Vũ Văn để cháo nếp lên một cái lò nhỏ hâm nóng, chờ Vương Dụ Tuần tỉnh dậy sẽ ăn.

Để tiện chăm sóc Vương Dụ Tuần, Vương Tự Bảo mang cái sạp nhỏ trải sẵn đồ của mình, sau đó lấy quần áo quấn chặt người chợp mắt ngủ.

Do ban ngày quá mệt mỏi nên Vương Tự Bảo mơ màng ngủ thϊếp đi.

Khi cảm thấy có người ôm mình, hôn mình, Vương Tự Bảo mơ màng mở mắt nhìn người vừa đến.
"Sao huynh lại đến đây?" Vương Tự Bảo mơ hồ nói một câu rồi yên tâm ghé vào trong lòng Lâm Khê.

"Mệt như này, hay là huynh ở đây canh chừng, muội qua phòng bên cạnh ngủ nhé." Lâm Khê hôn lên trán Vương Tự Bảo ôn nhu nói.

Vương Tự Bảo dụi mắt sau đó ngồi dậy.

"Giờ muội đã tỉnh rồi, muội qua xem Tam ca một chút." Lâm Khê đưa tay đỡ Vương Tự Bảo ngồi vững trên sạp rồi mới thu tay về.

Vương Tự Bảo đến bên bàn uống ngụm nước giúp mình tỉnh táo lại, sau đó đi đến bên cạnh giường của Vương Dụ Tuần.

Khi có một bàn tay nhỏ bé mền mại nhưng hơi lạnh đặt lên trán, Vương Dụ Tuần mẫn cảm nhận ra sự khác biệt.

"Cút". Hắn lạnh lùng phun ra một câu, sau đó Vương Dụ Tuần mở mắt ra xem rốt cuộc là ai.

Vừa nhìn thấy Vương Tự Bảo, hắn liền giật mình hỏi: "Bảo Muội? Sao muội lại ở đây?" Giọng nói hoàn toàn không còn lạnh lùng nữa.
Vương Tự Bảo nháy mắt nói: "Muội phải chăm sóc huynh chứ." Nói xong câu này, cô bé còn có chút hưng phấn quay đầu nhìn Lâm Khê nói: "Nhìn thấy chưa, Tam ca muội trong lúc mơ ngủ cũng cảnh giác như vậy, sau này huynh cần học hỏi người ta một chút."

Truy cập fanpage https://facebook.com/TruyenDKM để tham gia các event hấp dẫn.

Chưa thấy ai bị mắng cút mà vẫn vui vẻ như vậy. Lâm Khê sủng nịnh nhìn Vương Tự Bảo, cười gật đầu: "Huynh sẽ học thật tốt."

Vương Tự Bảo lại quay đầu về phía Vương Dụ Tuần nói: "Tam ca, huynh có khát không? Có đói không? Còn có, vết thương có đau không?"

"Tiểu quỷ nói nhiều, đúng thật là huynh có hơi đói, hơi khát." Giọng nói của Vương Dụ Tuần hơi khàn khàn. Từ chiều đến giờ hắn chưa ăn miếng nào, chưa uống ngụm nước nào, đương nhiên là không tính thuốc.
"Huynh chờ xíu." Trong khi quay người đi rót nước, Vương Tự Bảo cao giọng hét ra bên ngoài: "Vũ Văn nhanh đưa cháo nếp và trứng gà mặn, dưa muối lên đây."

"Vâng."

"Bảo Muội, ta bận làm việc cả buổi tối giờ cũng đói rồi." Lâm Khê tủi thân nhìn Vương Tự Bảo nói.

Vương Tự Bảo nghe Lâm Khê nói vậy thì đau lòng bảo: "May mà muội cũng chuẩn bị cho huynh." Sau đó lại hướng ra ngoài hô to: "Vũ Văn, lấy hai bát hai đôi đũa lên đây."

"Vâng".

Không bao lâu, Vũ Văn bưng bát đũa và thức ăn vào.

Vương Tự Bảo múc cho Vương Dụ Tuần một bát cháo định đích thân đút cho hắn.

Lâm Khê vừa thấy đã không vừa mắt, tuy là cô đang chăm sóc Tam ca của cô nhưng đó cũng là nam nhân, nên cậu lập tức ra lệnh Vũ Văn: "Nhanh hầu hạ thiếu gia nhà ngươi."

"Vâng."

Vương Tự Bảo nhíu mày nhìn Lâm Khê, huynh đang có ý gì vậy?
Lâm Khê gật nhẹ đầu mấy lần, chính là ý đó đó.

Vương Tự Bảo bất đắc dĩ lắc đầu.

Lâm Khê cười ôn nhu nói: "Lại đây, huynh đút cho muội ăn."

Vương Tự Bảo lập tức gạt bỏ nói: "Không cần, buổi tối muội không muốn ăn." Nói xong cô liền đi đến bên giường nhìn Vương Dụ Tuần ăn.

Huynh không cho ta đút, vậy ta ngồi xem là được chứ gì.

Vương Dụ Tuần ăn rất ngon, rất nhanh đã ăn sạch thức ăn mà Vương Tự Bảo chuẩn bị. Dưới sự hầu hạ của Vũ Văn và Lộng Mặc, hắn đi xuống tịnh phòng, sau đó lại bò lên gường mơ màng ngủ thϊếp đi.

Đến sau nửa đêm, trong lúc ngủ mơ Vương Dụ Tuần bắt đầu nói nhảm.

Vương Tự Bảo đứng dậy sờ vào trán Vương Dụ Tuần thấy nóng hầm hập, cô sợ hãi gọi Lâm Khê đang mơ màng trên giường: "Lâm Khê, huynh dậy nhanh lên, huynh sờ xem trán của Tam ca có phải rất nóng không?"
"Sao vậy?" Nghe Vương Tự Bảo gọi, Lâm Khê vội vàng xỏ giày xuống giường, tiện thể cũng không quên an ủy Vương Tự Bảo: "Đừng vội, để huynh xem."

Lâm Khê đến trước giường của Vương Dụ Tuần chìa tay ra sờ, quả thực cực kỳ nóng.