Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 107: Muốn chị trở thành người của tôi



Triệu Đại Vĩ đi đến trường dạy lái xe.

Anh đi được hơn nửa đoạn đường đã tiến vào thành phố, kết quả anh nhận được cuộc gọi từ Lâm Tuyết Nhã.

"Chị Tuyết Nhã, có chuyện gì vậy?"

"Việc này rất quan trọng, cậu có thể tự mình đến đây một chuyến nhìn thử xem." Lâm Tuyết Nhã trịnh trọng nói: "Phan Diễm Hồng, tổng giám đốc của khách sạn Thiên Duyệt đến khách sạn chúng ta ăn cơm!"

"Ồ, vậy sao?"

Triệu Đại Vĩ chỉ nghe nói đến tên của Phan Diễm Hồng, anh và Phan Diễm Hồng đã cạnh tranh gián tiếp với nhau mấy lần, nhưng Triệu Đại Vĩ chưa từng gặp cô ta.

Lần này Phan Diễm Hồng tiến sâu vào trong "quân của anh" để do thám quân tình. Với tư cách là người đứng đầu khách sạn Trường Ca Thái Vi, Triệu Đại Vĩ cảm thấy cần phải có một cuộc gặp chính thức với Phan Diễm Hồng.

Không suy nghĩ nhiều, anh thấy bây giờ mới mười một giờ, còn có rất nhiều thời gian để đi đến trường dạy lái xe nên anh nói: "Tôi đến đó ngay đây, chắc cũng sắp tới nơi."

"Được rồi, tôi sẽ chờ cậu!" Thực ra Lâm Tuyết Nhã có thể nói chuyện trực tiếp với Phan Diễm Hồng, nhưng cuộc đối đầu giữa hai người phụ nữ luôn tràn đầy mùi thuốc súng. Tốt hơn hết là để Triệu Đại Vĩ tự mình đến nói chuyện, có lẽ sẽ có cảnh tượng bất ngờ.

Triệu Đại Vĩ đi tới khách sạn.

"Triệu tổng!" Bảo vệ cung kính chào hỏi.

Triệu Đại Vĩ dừng bước chân lại và nhẹ gật đầu, sau đó tiếp tục đi về phía khách sạn.

"Triệu tổng thật phong độ."

"Không biết tại sao mình luôn cảm thấy Triệu tổng rất uy nghiêm."

Bảo vệ lẩm bẩm.

"Đại Vĩ, cậu đến rồi, người đó ở bên kia, cạnh cửa sổ." Lâm Tuyết Nhã chỉ vào vị trí của Phan Diễm Hồng và nói.

"Chị có chắc là cô ta không?" Triệu Đại Vĩ không muốn bị nhầm lẫn xấu hổ.

"Cô ta là một đối thủ cũ của tôi, tôi cũng đã gặp cô ta mấy lần. Cô ta là một trong những người phụ nữ xinh đẹp ở thành phố Phong Lâm, đương nhiên là tôi biết cô ta!"

Trong giọng nói của Lâm Tuyết Nhã không tránh khỏi có chút mùi thuốc súng, cười nhạo nói: "Mặc dù tôi không biết cô ta đã trải qua những gì. Chưa tới năm năm, Phan Diễm Hồng đã hoa tàn ít bướm."

Triệu Đại Vĩ nhìn kỹ một chút, trong lòng tự nhủ thế này mà là hoa tàn ít bướm sao?

Dáng vẻ này rõ ràng vẫn vô cùng quyến rũ!

Chỉ thấy Phan Diễm Hồng mặc một chiếc váy hoa dài đơn giản, kiểu dáng không có gì đặc biệt. Điều duy nhất đáng chú ý chính là ngoại hình của người này.

Mặc dù chỉ trang điểm nhẹ nhàng, nhưng cô ta vẫn có thể khiến mọi người cảm thấy sau khi trang điểm, khí chất và ngoại hình của cô ta tuyệt đối là đỉnh cao và vượt trội!

Sau khi Lâm Tuyết Nhã nhìn thấy ánh mắt Triệu Đại Vĩ nhìn Phan Diễm Hồng, đột nhiên có chút ghen tuông nói: "Đại Vĩ, cậu nhìn xem, nữ nhân này chính là một con hồ ly tinh không thể chấp nhận được!"

Hì hì!

Triệu Đại Vĩ cạn lời hỏi: "Chị Tuyết Nhã, chị phải đi đâu không?"

"Chị cứ đi giải quyết việc riêng của mình đi, còn Phan Diễm Hồng ở chỗ này cứ để tôi lo liệu." Sau khi Triệu Đại Vĩ nói xong, anh đi về phía Phan Diễm Hồng đang ngồi.

Lâm Tuyết Nhã cong môi nói: "Đúng là hồ ly tinh."

Triệu Đại Vĩ đi tới chỗ của Phan Diễm Hồng, hỏi một cách khiêm tốn và lễ phép: "Người đẹp, tôi có thể ngồi ở chỗ này không?"

Khi nghe thấy lời này, Phan Diễm Hồng lập tức nhíu mày, nhưng nhìn thấy là Triệu Đại Vĩ, cô ta càng căng thẳng và cảnh giác hơn!

"Cậu ngồi đi." Phan Diễm Hồng do dự hai giây mới nói.

Triệu Đại Vĩ ngồi đối diện Phan Diễm Hồng, lúc đó anh mới nhìn rõ cả khuôn mặt của Phan Diễm Hồng.

Làn da được bảo dưỡng rất tốt, da cô ta trắng như tuyết nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt xuống sắc của một người phụ nữ, nhưng sức hấp dẫn của người phụ nữ trưởng thành này không những không giảm đi sức quyến rũ của cô ta, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy sức hấp dẫn của cô ta còn mạnh hơn gấp mấy lần, thậm chí hàng chục lần so với những cô gái trẻ!

Thấy Triệu Đại Vĩ không nói gì, Phan Diễm Hồng ra oai phủ đầu trước: "Triệu tổng, cá của khách sạn các cậu đúng là làm rất ngon, tôi tâm phục khẩu phục. Khách sạn Trường Ca Thái Vi của các cậu đúng là có tư cách cạnh tranh với khách sạn Thiên Duyệt."

"Nhưng tôi rất tò mò, sao cậu lại nhận ra tôi?"

Hôm nay Phan Diễm Hồng không trang điểm kỹ càng, cô ta trang điểm rất đơn giản, chiếc váy cũng rất giản dị nên nhìn rất khác so với lúc trước.

Nói chung, những người không thân quen nếu không nhìn kỹ thì chắc chắn sẽ không thể nhận ra.

"Là Lâm tổng nói cho tôi biết." Triệu Đại Vĩ nói.

"Lâm Tuyết Nhã sao?" Sắc mặt Phan Diễm Hồng sáng tỏ nói: "Thì ra là cô ta! Trước đây, khi chúng tôi điều hành khách sạn, chúng tôi được mệnh danh là hai bông hoa đẹp nhất trong ngành khách sạn ở thành phố Phong Lâm. Nhưng mà cô ta luôn bị tôi áp chế."

Một nụ cười nhẹ mang theo sự tự tin và kiêu ngạo, thậm chí trong sự kiêu ngạo này còn có chút cao ngạo.

Phan Diễm Hồng tiếp tục: "Nếu cô ta nhận ra tôi thì tôi không ngạc nhiên chút nào."

"Cậu nói đi, sao Triệu tổng lại tự mình tới gặp tôi?" Cô ta trêu đùa hỏi: "Chẳng lẽ cậu chỉ đến để gặp tôi sao?"

Trái tim Triệu Đại Vĩ nói rằng người phụ nữ này quả thực rất hấp dẫn với đàn ông, cả hành động và lời nói của cô ta đều khiến người ta có khao khát chinh phục rất lớn.

Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy nhiều cô gái xinh đẹp, Triệu Đại Vĩ không bị người phụ nữ này làm cho mơ hồ giống như những người đàn ông khác.

Triệu Đại Vĩ nói: "Tôi đến đây để gửi một lời mời chân thành đến Phan tổng!"

"Khách sạn Thiên Duyệt sắp đến ngày tàn; ông chủ Lưu Trường Thịnh cũng đã già rồi." Triệu Đại Vĩ mỉm cười: "Tôi không giống vậy, tôi mới hai mươi tuổi, vẫn còn rất trẻ, đi theo tôi, chị sẽ có một tương lai mới tuyệt vời hơn!"

Anh tiếp tục: "Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy chị, tôi cảm thấy chị là người rất kiêu ngạo và tầm mắt của chị cũng rất lớn."

"Đời này của Lưu Trường Thịnh đạt được địa vị như thế ở thành phố Phong Lâm đã là đứng đầu không thể tiến xa hơn được nữa. Nhưng tôi, thành phố Phong Lâm không thể giữ tôi lại, toàn bộ tỉnh Giang Nam cũng không thể giữ tôi lại!"

"Mục tiêu của tôi là cả nước và cả thế giới!" Triệu Đại Vĩ nói liên tục về chuyện này và anh vô cùng tự tin.

Lúc đó, Phan Diễm Hồng thực sự vô cùng kinh ngạc!

Những lời nói của Triệu Đại Vĩ đã mang đến cho cô ta một sức hấp dẫn vô cùng mạnh mẽ.

Đồng thời, lời nói của Triệu Đại Vĩ cũng cực kỳ thuyết phục.

Bây giờ Triệu Đại Vĩ mới bao nhiêu tuổi mà anh đã là ông chủ lớn của khách sạn Trường Ca Thái Vi. Hơn nữa, dưới sự dẫn dắt của anh, khách sạn Trường Ca Thái Vi đang cực kỳ hưng thịnh!

Trong tương lai, Triệu Đại Vĩ sẽ đi được bao xa?

Ngược lại nhìn Lưu Trường Thịnh, chỗ dựa vững chắc của cô ta luôn cố chấp đào bới đất của thành phố Phong Lâm này, ánh mắt và tầm nhìn của ông ta còn kém xa Triệu Đại Vĩ!

Nhưng mà...

"Triệu tổng quả là một chàng trai trẻ xuất sắc, cậu mới nói hai ba câu thôi mà suýt nữa làm trái tim tôi dao động."

Phan Diễm Hồng nói: "Triệu tổng, mặc dù lời nói của cậu rất có lý, nhưng cậu đừng quên những thiên tài rất dễ dàng biến mất trước khi hoàn toàn xuất hiện."

Ý của cô ta rất đơn giản, thành phố Phong Lâm vẫn là thế giới của Lưu Trường Thịnh.

Triệu Đại Vĩ không đồng ý nói: "Trong vòng một tháng, tôi sẽ hạ gục chị khiến chị trở thành người của tôi!"

Tuy là với kiến thức và hiểu biết của Phan Diễm Hồng cũng không nhịn được hơi đỏ mặt khi đối mặt với những lời "nói khoác mà không biết ngượng", thậm chí có chút khiếm nhã của Triệu Đại Vĩ.

Sau đó, cô ta bình tĩnh đè nén sự xấu hổ nhàn nhạt trong lòng, cong khóe miệng cười nói: "Vậy thì phải xem Triệu tổng có năng lực như thế hay không."

"Nếu Triệu tổng thực sự có năng lực như vậy, tôi trở thành người của Triệu tổng cũng được."

Phan Diễm Hồng đã từng gặp qua sóng to gió lớn, cô ta không để ý đến những chuyện nhỏ này nhưng có thể tiếp tục sử dụng chủ đề này để nói đùa.

Triệu Đại Vĩ lập tức nói: "Được! Tôi sẽ cho chị xem, một tháng... không, có thể chỉ cần nửa tháng, chị sẽ trở thành cấp dưới của tôi!"