Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 153



"Con dâu xấu dù sao cũng phải gặp cha mẹ chồng" Hiên Viên Hạo nói nhỏ bên tai Nhược Vi rồi nhanh chóng rời đi.

"Chàng, Hiên Viên Hạo, chàng… " Nhược Vi nghe xong lời Hiên Viên Hạo thì hai gò má trong nháy mắt nhiễm đỏ, không biết là bị lời nói của Hiên Viên Hạo làm cho tức giận hay là vì lời nói của Hiên Viên Hạo mà thẹn thùng.

Nhược Vi liếc nhìn bàn đọc sách, muốn tìm chút vật gì đập Hiên Viên Hạo một cái, nhưng nhìn chung quanh lại không có cái gì thuận mắt có thể ném.

"Nhược Vi, ta nói đều là lời nói thật a." Hiên Viên Hạo nét mặt hài hước nhìn Nhược Vi, khó có được lúc nhìn bộ dáng hốt hoảng của Nhược Vi, trong lòng cảm thấy Nhược Vi lúc này thật sự là vô cùng dễ thương.

"Hiên Viên hạo, chàng...chàng tức chết ta rồi, lại dám nói ta xấu xí." Không biết vì sao, vào giờ phút này Nhược Vi cảm thấy mình rất uất ức, nước mắt không thể khống chế mà chảy xuống.

"Nhược Vi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, đều là ta sai, nàng đừng khóc, có được hay không, nàng đánh ta đi, đều là ta sai rồi." Hiên Viên Hạo không ngờ mấy năm qua Nhược Vi chưa bao giờ khóc, nay lại bị mình làm cho khóc, đau lòng muốn chết, hận muốn chết, mình tại sao lại tùy tiện đi trêu chọc Nhược Vi.

Hiên Viên Hạo luống cuống tay chân, cố gắng lau nước mắt cho Nhược Vi, nhưng nước mắt chảy ra ngược lại càng ngày càng nhiều, Hiên Viên Hạo gấp đến độ không biết làm sao mới tốt.

"Chàng khi dễ ta, chàng khi dễ ta." Nhược Vi uất ức tố cáo "hành vi phạm tội" của Hiên Viên Hạo.

"Được, được, đều là ta sai, ta là tên bại hoại, không nên bắt nạt Nhược Vi, ta nói xin lỗi có được hay không, đừng tức giận nữa, không tốt cho sức khỏe đâu." Hiên Viên Hạo đau lòng hôn lên những giọt nước mắt của Nhược Vi.

Hiên Viên Hạo không biết tại sao đột nhiên Nhược Vi lại khóc, nhưng Hiên Viên Hạo biết Nhược Vi cũng không phải là người cố tình gây sự, nhất định là mình không cẩn thận thương tổn tới Nhược Vi, đều là lỗi của mình, vào giờ phút này trong lòng Hiên Viên Hạo hối hận không thôi.

"Hạo ca ca, ta… thật xin lỗi, Hạo ca ca, ta cũng không biết ta làm sao lại khóc, nhưng ta khống chế không được." Nhược Vi thấy Hiên Viên Hạo đau lòng nhìn mình, có chút ngượng ngùng, tại sao mình đột nhiên tựa như đứa bé lớn tiếng khóc. Điều này thật sự là mất thể diện.

Liên tục mấy ngày lo lắng đề phòng, lo lắng Hiên Viên Hạo có thể hay không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lại chợt thấy người mình lo lắng đang đứng ở trước mặt, nhưng vừa rồi lại bị người mà mình tâm tâm niệm niệm lo lắng trêu chọc, trong lòng cảm thấy một trận uất ức, khống chế không được nên khóc.

Thật ra thì khóc lên mới tốt, như vậy tâm tình bị đè nén trong lòng mới có thể phát tán ra ngoài, đối với thân thể cũng tốt.

"Không có việc gì, ta đều biết, khiến Nhược Vi lo lắng, đều là do Hạo ca ca không tốt, về sau cũng sẽ không như vậy nữa." Hiên Viên Hạo đã sớm phát hiện Nhược Vi đè nén cảm xúc, cho nên mới phải lặp đi lặp lại nhiều lần trêu chọc Nhược Vi, chính là hi vọng Nhược Vi có thể đem tâm tình đè nén phát tán ra ngoài.

Chọc Nhược Vi khóc cũng không nằm trong suy nghĩ và dự đoán của Hiên Viên Hạo. Nhược Vi trước nay vẫn luôn kiên cường mà giờ….Nhìn thấy Nhược Vi khóc, Hiên Viên Hạo so với ai khác đều đau lòng hơn, hận không thể thay thế Nhược Vi đau, hắn có thể dốc hết tất cả chỉ vì một tiếng cười của mỹ nhân.

"Hạo ca ca, cảm ơn chàng." Tiếng cảm ơn này, cảm ơn hắn làm bạn cho tới nay, cảm ơn hắn đối với mình quan tâm, cảm ơn hắn vì mình trả giá, càng cảm ơn hắn yêu mình.

"Nhược Vi vui vẻ là được rồi, Hạo ca ca vĩnh viễn ở sau lưng Nhược Vi." Hiên Viên Hạo nhẹ giọng nói ra lời thề của mình, tựa như thuận miệng nói ra một câu nói, nhưng Nhược Vi lại biết những lời này nặng ngàn cân, chính là sẽ làm bạn cùng mình mãi cho đến khi chết đi.

Nhàn nhạt ấm áp quanh quẩn ở xung quanh hai người. Nếu có người thấy cảnh tượng trước mắt này nhất định sẽ nói, thật sự là quá xứng đôi rồi, quả thật chính là trời sinh một đôi.

Hồi lâu, hai người mới từ trong không khí ấm áp trở lại bình thường. Hiên Viên Hạo dịu dàng nhìn Nhược Vi một cái, liền nói: "Nhược Vi, lần này người từ kinh thành tới là cha mẹ của ta, bọn họ chủ yếu là muốn đến gặp nàng, muốn làm quen với nàng một chút. Dù sao chuyện của hai ta cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, đến lúc đó có thể rút ra chút thời gian để gặp mặt họ, được không?"

Hiên Viên Hạo nói xong có chút thấp thỏm nhìn Nhược Vi, chỉ sợ Nhược Vi không đồng ý. Nếu Nhược Vi không đồng ý, Hiên Viên Hạo cũng sẽ không miễn cưỡng Nhược Vi, chỉ là bên cha mẹ chắc sẽ phiền toái một chút, mặc kệ như thế nào, nhất định không thể để cho Nhược Vi chịu uất ức.

Nhược Vi thấy trong mắt Hiên Viên Hạo đầy vẻ kiên định, thì biết rõ người đàn ông này trong lòng nghĩ cái gì, làm lòng nàng cảm động đến rối tinh rối mù, người đàn ông này vĩnh viễn đặt mình ở vị thứ nhất, mình như thế nào lại để cho hắn thất vọng.

"Được, đến lúc đó ta phối hợp là được, bá phụ bá mẫu thích gì ghét gì, chàng đều phải nói rõ với ta, nếu không đến lúc đó phạm vào kiêng kỵ của bá phụ bá mẫu thì sẽ không tốt." Nhược Vi một tia do dự cũng không có liền gật đầu đồng ý với Hiên Viên Hạo.

"Thật sao, Nhược Vi, nàng thật đồng ý sao?" Hiên Viên Hạo không ngờ Nhược Vi sẽ đồng ý với mình, kích động vô cùng. Mặc dù nói nếu như Nhược Vi không đồng ý mình cũng sẽ không miễn cưỡng Nhược Vi, nhưng nội tâm vẫn hi vọng người mình yêu có thể có được người nhà của mình công nhận.

"Dạ, bá phụ bá mẫu sẽ thích ta sao, bọn họ có chán ghét ta hay không, có ghét bỏ thân phận của ta không xứng với ngươi hay không?" Nhược Vi có chút bận tâm, âm thanh buồn buồn từ trong ngực Hiên Viên Hạo truyền đến.

"Không đâu, Nhược Vi không cần lo lắng, bọn họ rất dễ thân cận, đến lúc đó Nhược Vi sẽ biết, tin tưởng ta được không." Hiên Viên Hạo dịu dàng chăm chú nhìn Nhược Vi.

"Ừ, ta tin tưởng." Ánh mắt Hiên Viên Hạo dịu dàng nhìn mình, Nhược Vi lựa chọn tin tưởng người mình yêu.

"Ngày mai ta liền kêu A Phúc đem những thứ cha mẹ yêu thích viết ra rồi đưa tới cho nàng. Thật ra thì ta cũng không hiểu biết rõ lắm, hàng năm ta cũng không ở nhà, cha mẹ yêu thích cái gì cũng không biết, aiiii…!" Hiên Viên Hạo thở dài nói. Mặc dù bình thường thái độ Hiên Viên Hạo đối với cha mẹ xem ra không tốt chút nào, đây chẳng qua là do hắn không biết làm sao biểu đạt mà thôi, thật ra thì vẫn rất quan tâm người nhà.

"Vậy sau này chú ý nhiều hơn là được, đến lúc đó Hạo ca ca nhất định phải nhớ kỹ a, bá phụ bá mẫu sẽ không trách ngươi!" Nhược Vi thấy Hiên Viên Hạo có chút tự trách liền vội vàng nói.

"Được, đều nghe theo Nhược Vi." Hiên Viên Hạo sửng sốt một chút, ngay sau đó vui vẻ đồng ý nói, đời này có thể gặp gỡ Nhược Vi là hạnh phúc lớn nhất của mình.

Kế tiếp hai người liền ở trong thư phòng bàn luận xôn xao, cho đến giờ cơm tối, A Phúc tìm tới, nói là lão gia phu nhân tìm thiếu gia, hai người mới lưu luyến tách ra.

Hiên Viên Hạo thấy A Phúc tìm đến mình mới phát hiện thời gian đã không còn sớm, cùng Nhược Vi nói tạm biệt rồi vội chạy trở về, đợi lát nữa trở về còn không biết sẽ như thế nào!

Sau khi Hiên Viên Hạo trở về, Nhược Vi mới yên tĩnh nghĩ lại chuyện đã xảy ra ngày hôm nay. Nghĩ tới không lâu có thể phải cùng cha mẹ Hạo ca ca gặp mặt, Nhược Vi cũng có chút khẩn trương. Mặc kệ cha mẹ Hạo ca ca có ghét bỏ mình hay không, Nhược Vi vẫn cảm thấy lo lắng.

Mặc dù mình ở Vĩnh An trấn này coi như giàu có, nhưng so với thế gia lớn như Hiên Viên gia, căn bản không tính là cái gì, người ta căn bản là coi thường, mặc dù mình còn có thực lực khác, nhưng cũng không thể lấy ra. Thôi thì đi một bước tính một bước, như thế nào đi nữa mình cũng sẽ không buông tay.

Hiên Viên Hạo vội vã chạy về nhà, lúc này Hiên Viên Kiệt cùng thê tử Cố Thanh Liên đã ngồi ở phòng ăn chờ Hiên Viên Hạo rồi, Hiên Viên Hạo nghe A Phúc nói cha mẹ đang chờ mình ở phòng ăn, liền gia tăng tốc độ chạy tới phòng ăn.

"Cha, mẹ, đói bụng không, A Phúc, gọi phòng bếp mau đem món ăn tới." Hiên Viên Hạo vào phòng ăn liền bình tĩnh tìm một chỗ ngồi xuống, đối với ánh mắt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu của Hiên Viên Kiệt cùng Cố Thanh Liên làm như không thấy.

"Hạo nhi, hơn nửa ngày nay đi những đâu rồi, ta và mẹ ngươi vừa tới nơi này cũng không thấy người làm con như ngươi quan tâm a." Hiên Viên Kiệt chế nhạo nhìn con trai của mình.

"Không có đi đâu a, cha cùng mẹ không phải đang nghỉ ngơi sao? Con sao có thể quấy rầy các người!" Hiên Viên Hạo nghiêm trang đáp lại, người không biết thật đúng là sẽ tin tưởng lời giải thích của Hiên Viên Hạo, ai biểu người ta nói dối mà mặt vẫn nghiêm chỉnh như vậy a!

Người làm rất nhanh đã dọn xong thức ăn lên, Hiên Viên Kiệt còn muốn chế nhạo con trai thêm mấy câu, liền bị Hiên Viên Hạo cắt đứt "Ăn cơm, ăn cơm, cha mẹ mau nếm thử xem có thích hay không."

"Những thứ này đều là những món ngày thường cha mẹ thích ăn, không biết có hợp không khẩu vị cha mẹ hay không, phòng bếp đã chuẩn bị thật lâu, cha mẹ nếu là thích thì cứ nói, về sau sẽ kêu phòng bếp làm nhiều hơn." Hiên Viên Hạo chia ra, thay Hiên Viên Kiệt cùng Cố Thanh Liên gắp những thứ bọn họ thích ăn.

"Ăn ngon, ăn ngon! Hạo nhi cũng ăn đi." Hai vợ chồng hốc mắt ửng hồng nhìn đồ ăn lấp đầy cái bát. Đây là lần đầu tiên Hiên Viên Hạo gắp thức ăn cho cha mẹ mình, thấy bộ dáng cảm động của họ cũng có chút cảm xúc, nếu không phải hôm nay gặp Nhược Vi, mình chắc chắn sẽ không làm ra cử chỉ ôn nhu như vậy.

Thường ngày chính mình độc lai độc vãng đã quen, hơn nữa lại do không thân cận với cha mẹ, mặc dù trong lòng vẫn quan tâm bọn họ, nhưng cho tới nay cũng không có biểu lộ ra, đây là lần đầu tiên mình chủ động làm chút gì đó cho cha mẹ, mặc dù là chuyện rất nhỏ, nhưng là bọn họ lại rất cảm động.

Xem ra sau này, mình cần chú ý nhiều hơn, chính mình cũng nên quan tâm người nhà nhiều hơn.

"Dạ, con sẽ không khách khí với cha mẹ." Hiên Viên Hạo nói đùa một câu, khó được một lần cùng cha mẹ của mình hài hước như vậy.

"Được, không khách khí là tốt rồi." Cố Thanh Liên mặt mày vui mừng, Hiên Viên Kiệt cũng là vẻ mặt tán đồng, gật đầu.

Một nhà ba người ấm áp dùng qua cơm tối. Lúc ăn cơm, Hiên Viên Hạo đem tình huống của Nhược Vi ít nhiều để lộ ra một chút cho cha mẹ mình, thấy hai người không lộ ra vẻ mặt bất mãn gì, làm cho một bụng lo lắng của Hiên Viên Hạo hơi hạ xuống.

Người làm đưa nước trà lên, thu thập bàn ăn liền thức thời lui xuống, không dám quấy nhiễu chủ tử.

"Cha cùng mẹ tính toán ở nơi này bao lâu, có muốn đi chơi đâu không, cứ nói để con sắp xếp." Hiên Viên Hạo thử hỏi cha mẹ của mình.

"Hạo nhi a! Nói chuyện với cha mẹ cũng như vậy sao?" Cố Thanh Liên vẻ mặt ai oán nhìn con trai của mình, thật ra thì trong lòng đã sớm vui vẻ rồi.

"Mẹ, lời này là có ý gì, con không hiểu." Hiên Viên Hạo kiên trì giả bộ ngu.

"Hạo nhi a! Ngươi là do vi nương hoài thai mười tháng sinh ra, trong bụng ngươi tính toán gì vi nương cũng biết rõ." Cố Thanh Liên làm vẻ mặt ta cái gì cũng biết rồi, ngươi đừng nghĩ gạt ta.

"Được rồi, mẹ, vậy người nói xem con có tính toán gì." Hiên Viên Hạo không có biện pháp đành phải thỏa hiệp, ai bảo người kia là mẹ của mình! Thật là không có biện pháp a!

"Hạo nhi không phải là muốn biết cha mẹ có làm khó cô nương kia hay không sao? Thật là có nàng dâu quên mẹ, người xưa nói thật đúng mà." Cố Thanh Liên hài hước nhìn con trai của mình nói.

"Mẹ, cái gì có nàng dâu quên mẹ, bây giờ còn không phải là con dâu." Hiên Viên Hạo đỏ mặt giải thích.

"Ha ha ha, ha ha, phu nhân a, Hạo nhi đây là muốn cưới vợ sao, không nghĩ tới tiểu tử này cũng có ngày hôm nay a!" Hiên Viên Kiệt thấy nhi tử xấu hổ, làm hắn thật vui mừng.

"Còn không phải sao, Hạo nhi cũng muốn cưới vợ rồi, vậy có phải hay không chúng ta sắp làm gia gia nãi nãi rồi." Cố Thanh Liên vui mừng nói, hai vợ chồng hoàn toàn không thấy sắc mặt càng ngày càng đen của Hiên Viên Hạo.

Hiên Viên Hạo nhìn cha mẹ với bộ dáng như kẻ dở hơi thì vô cùng bất đắc dĩ, người mình còn chưa cưới được, hai người bọn họ đã nghĩ đến chuyện làm gia gia nãi nãi rồi, cũng thật mất công họ suy nghĩ a.

"Mẹ, người nghĩ gì vậy? Sao không giúp con suy nghĩ một chút làm thế nào để đem nàng dâu lấy về nhà đi!" Hiên Viên Hạo bất đắc dĩ vuốt ve cái trán, thật không biết cha thế nào chịu được tính cách này của mẹ, may mà Nhược Vi của mình không phải là cái dạng này, chờ mình cùng Nhược Vi thành thân xong, nhất định phải để cho Nhược Vi cách mẹ xa một chút, bằng không ngộ nhỡ Nhược Vi bị mẹ dạy hư thì làm thế nào?

"Ai! Được, Hạo nhi yên tâm, mẹ nhất định giúp ngươi giải quyết, đến lúc đó mẹ sẽ có cháu để ôm." Cố Thanh Liên ngây ngất ảo tưởng một đứa cháu mập mạp ở bên cạnh mình ngọt ngào kêu bà nội.

Hiên Viên Kiệt cũng bị lời của Cố Thanh Liên làm lay động tâm tư, nghĩ tới có một đứa mập mạp gọi mình là ông nội trong lòng liền vui sướng, thầm nghĩ nhất định phải mau chóng giúp con trai cưới được nàng dâu về.

"Cha cùng mẹ chọn thời gian để gặp Nhược Vi đi! Nhược Vi làm thức ăn rất ngon đấy, ngự trù cũng không bằng đâu, đến lúc đó kêu Nhược Vi làm cho hai người mấy món ăn ngon, còn có rượu mà Nhược Vi ủ cũng ngon không kém, đến lúc đó kêu Nhược Vi tặng các người hai vò." Hiên Viên Hạo nghĩ tới tay nghề Nhược Vi còn kém không có chảy nước miếng.

Hiên Viên Kiệt cùng Cố Thanh Liên nghe Hiên Viên Hạo nói thì liếc mắt nhìn nhau. Đây chính là tiểu tử nhà mình đề nghị nha, vừa đúng là bọn họ cảm thấy rất hứng thú với tiểu cô nương mà nhi tử nhà mình mê mệt đến thất điên bát đảo, cũng vừa đúng không biết làm sao mở miệng, hiện tại nhi tử mình đề nghị, bọn họ làm sao còn không chấp nhận đây.

"Được, xế chiều ngày mai đi! Đến lúc đó gọi cô nương người ta tới nhà ăn cơm." Hiên Viên Kiệt nghĩ rồi nói ra.

"Uh, biết, cha, ta kêu A Phúc đi thông báo cho Nhược Vi." Hiên Viên Hạo vui mừng đồng ý nói, nhìn dáng dấp cha mẹ không ghét Nhược Vi, như vậy cũng tốt, bằng không Nhược Vi sẽ rất lo lắng đi gặp cha mẹ.

"Tiểu tử ngốc, gấp làm gì, sáng sớm ngày mai kêu A Phúc đi nói một tiếng là được. Bây giờ đã không còn sớm, kêu A Phúc đi, quấy rầy đến người ta nghỉ ngơi cũng không hay. Hơn nữa nếu là bởi vì chuyện này, con gái người ta buổi tối ngủ không ngon thì cũng không tốt."

"Dạ, con nghe mẹ, cha cùng mẹ cũng nghỉ ngơi đi, con tiễn hai người đến Trúc Uyển." Hiên Viên Hạo ngẫm lại một chút thấy mình quả thật quá gấp gáp rồi, trễ như vậy còn kêu A Phúc đi, nói không chừng Nhược Vi đã ngủ, nếu là quấy rầy đến giấc ngủ của Nhược Vi thì mình nhất định sẽ đau lòng. Hơn nữa nếu để cho Nhược Vi biết cha mẹ ngày mai muốn gặp nàng, Nhược Vi tối hôm nay nói không chừng liền mất ngủ rồi.

Nghĩ tới đây Hiên Viên Hạo nghĩ thầm, may nhờ mẹ kịp thời gọi mình lại, bằng không Nhược Vi sẽ phải bị mình hại thảm rồi.

Nghĩ thông suốt những thứ này, Hiên Viên Hạo cũng đã đưa Hiên Viên Kiệt cùng Cố Thanh Liên đến Trúc Uyển, còn mình và gã sai vặt cũng trở về phòng ngủ.