Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 147



Chờ ở cửa lớn báo tin vui, quan sai thấy chủ nhà đi ra, vội chỉnh chỉnh vẻ mặt. "Chúc mừng vị tiểu thư này, lệnh đệ lần này thi Hương, thành tích vô cùng tốt, xếp thứ ba, về sau nhất định tiền đồ vô lượng."

"Đa tạ quan gia, Hạ Chí.” Nhược Vi liếc mắt ra hiệu cho Hạ Chí.

Hạ Chí ăn ý tiến lên, từ trong tay áo mặt lấy ra mấy hà bao chuyên dùng để khen thưởng đưa lên. "Mấy vị quan gia, tâm ý nho nhỏ, bất thành kính ý, tiểu thư xin mấy vị quan gia cầm đi uống ly rượu."

Mấy quan sai kia đi báo tin mừng cũng chính là muốn lấy chút tiền thưởng, hiện tại có được thứ mình muốn, tự nhiên là sẽ nói những lời hay nhất, không lấy được tiền như ý muốn thì lời nói sẽ khác, hôm nay Nhược Vi vui mừng, sẽ không để ý những người này, ngoài mặt tươi cười tiễn bước người báo tin mừng.

Đã có người đến báo tin mừng, những người làm đi tìm hiểu tin tức cũng đã trở về, tuy rằng tin tức không kịp thời, chỉ là Nhược Vi vẫn thưởng bạc, cũng phân phó tháng này tất cả người làm trong nhà, tiền lương tháng tăng gấp đôi, cái quyết định này khiến những người làm trong nhà kia vui mừng không dứt, vốn là tiền lương tháng của người làm trong Liễu gia trang cũng nhiều hơn so với bên ngoài, hiện tại lại tăng gấp đôi, làm sao mà có thể không vui mừng đây.

Trở lại phòng khách, Thụy ca đã chờ sẵn, Nhược Vi nhìn dáng vẻ Thụy ca vui mừng, cũng cảm thấy vui vẻ thay người đệ đệ lão luyện này, nếu lần này không thi đỗ, tuy nói tinh thần Thụy ca sẽ không sa sút, nhưng nhất định sẽ mất mát một chút, hiện tại đỗ rồi là chuyện tốt nhất.

Thụy ca nhìn thấy Nhược Vi tiến vào, vội vàng đứng dậy tiến lên đón. "Tỷ tỷ, Xuân Phân nói ta trúng cử rồi, có phải thật vậy hay không." Thụy ca mong đợi nhìn Nhược Vi.

"Đúng vậy, Thụy ca thi đỗ rồi, hơn nữa còn đứng thứ ba, Thụy ca thật tài giỏi, hôm nay tỷ tỷ xuống bếp làm mấy món mọi người thích, ăn mừng thật lớn, để mọi người cùng vui." Nhược Vi vui mừng nói.

"Đa tạ tỷ tỷ, ta muốn đi đưa cái tin tức tốt này nói cho Nhạc tiên sinh cùng Quái gia gia." Thụy ca ý cười đầy mặt nói.

"Ừ, đi đi." Nhược Vi phất tay một cái cho Thụy ca đi báo tin mừng, tin tưởng Nhạc tiên sinh cùng Quái lão đầu biết tin tức này cũng sẽ vui mừng thay Thụy ca.

Nhạc tiên sinh cùng Quái lão đầu hai người hiện tại khẳng định lại đã ở chỗ đó đánh cờ đi, phải nói Nhược Vi đối với chuyện Thụy ca thi Hương biểu hiện rất bình tĩnh, cái này hai người cũng không kém nhiều.

Quái lão đầu kể từ khi quen Nhạc tiên sinh, cũng không thường ra ngoài đi dạo lung tung một mình, vừa có thời gian liền cùng Nhạc tiên sinh nói chuyện phiếm, Nhược Vi nghĩ tình bạn giữa đàn ông với nhau có những lúc cũng thực vui vẻ.

THIẾU!

Thụy ca đi tìm Nhạc tiên sinh cùng Quái lão đầu, Nhược Vi suy nghĩ một chút, đi theo sau đến phòng bếp, hôm nay vui mừng, Nhược Vi hào phóng thưởng nhà người làm, Nhược Vi từ đi qua chỗ nào, gặp phải những người làm kia cũng vui mừng dương dương hướng Nhược Vi chúc mừng.

Đến phòng bếp, ma ma phòng bếp thấy đại tiểu thư tới, thức thời thối lui khỏi phòng bếp, lưu lại nhóm ma ma canh lửa thường ngày, Nhược Vi thuần thục chuẩn bị nguyên liệu cần dùng đến, rửa sạch, cắt gọn.

Nhược Vi ở phòng bếp bận rộn thật lâu, làm một bàn ăn lớn những móm mọi người thích ăn, phòng bếp thỉnh thoảng truyền ra một hồi hương thơm của thức ăn, khiến phần lớn người làm đi ngang qua liều mạng nuốt nước miếng.

Đến giờ ăn cơm tối, mọi người tề tụ ở phòng ăn, trên mặt mỗi người đều hiện vẻ tươi cười, trên bàn cơm, sắc hương vị đủ cả hấp dẫn con mắt mọi người, thỉnh thoảng xuất hiện mùi đồ ăn gọi lên con sâu tham ăn trong bụng mọi người, Đào Đào nhô cái đầu nhỏ thỉnh thoảng ngắm nhìn chung quanh, liền mong đợi mọi người có thể tập trung thật nhanh để được ăn cơm.

Bộ dáng Đào Đào như vậy làm cho người ta buồn cười, nụ cười trên mặt mọi người càng sâu hơn.

Nhược Vi chờ Xuân Phân đem rượu ngon mà mình cất giữ đưa tới, phân phó Xuân Phân đóng cửa lại tự đi dùng cơm, Xuân Phân nâng cốc đặt lên bàn, nhẹ nhàng thối lui ra khỏi gian phòng, đóng cửa lại.

Nhược Vi đứng dậy rút cái nút bình rượu, rót rượu cho Nhạc tiên sinh cùng Quái lão đầu, nhất thời mùi rượu thơm xông vào mũi, làm cho người ta có loại cảm giác tâm thần sảng khoái, Quái lão đầu nghe thấy được mùi rượu, cặp mắt sáng lên, tựa như mèo nhìn thấy con chuột.

Trước giờ ăn cơm tối Hiên Viên Hạo mới trở về, Nhược Vi lại đi tới bên cạnh, rót rượu cho Hiên Viên Hạo, liếc nhìn nhau một cái, rồi trở lại chỗ ngồi.

Nhược Vi ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình, liếc nhìn mọi người. "Hôm nay có hai chuyện vui, chuyện vui thứ nhất chính là Thụy ca lần này thi Hương được đứng thứ ba, trúng cử, nỗ lực của Thụy ca cũng nhận được báo đáp, chuyện vui thứ hai chính là ít ngày nữa chúng ta là có thể lên đường trở về Liễu gia trang rồi, đã ra ngoài mấy tháng rồi, cũng nên trở về."

"Thụy ca lần này thi Hương có thể được báo danh thế này, cũng phải cảm tạ Nhạc tiên sinh khoảng thời gian này chân thành hỗ trợ, lại giúp rất nhiều việc, Nhược Vi ở chỗ này kính Nhạc tiên sinh một ly, cảm tạ Nhạc tiên sinh trong khoảng thời gian này trợ giúp, về sau nếu có cái gì Nhược Vi giúp được, Nhạc tiên sinh cứ việc nói, Nhược Vi nhất định dốc hết sức, Nhược Vi trước cạn vì kính." Nhược Vi nói xong liền cầm lên ly rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch.

Nhạc tiên sinh thấy Nhược Vi uống cạn rượu trong chén như vậy. "Nhược Vi nha đầu, khách khí như vậy làm gì, quá khách khí lại không hay, hiện tại ta cũng không coi mấy chị em các ngươi là người ngoài, ở chỗ này, trong khoảng thời gian này, có rượu ngon lại có thể quen biết người cùng chung chí hướng, đã là may mắn lớn rồi."

"Hơn nữa, Tử Minh đã thông minh lại nỗ lực vươn lên, đệ tử như vậy tiên sinh nào không muốn giúp chứ, Nhược Vi nha đầu cũng đừng khách khí nữa, về sau đưa cho ta nhiều rượu ngon một chút báo đáp là được." Nhạc tiên sinh tuyệt không khách khí nói.

Nhược Vi luôn có loại cảm giác Nhạc tiên sinh bị Quái lão đầu dạy hư, chỉ là như vậy Nhạc tiên sinh lại có vẻ đặc biệt đáng yêu, khiến Nhược Vi nghĩ khách khí cũng khách khí không nổi.

"Được, nếu Nhạc tiên sinh đã nói như vậy rồi, Nhược Vi cũng không khách khí, Liễu gia trang còn vài hũ rượu ngon, Nhạc tiên sinh nếu có thời gian phải đến Liễu gia trang ở một thời gian, Nhược Vi nhất định mang rượu ngon cùng món ăn ngon chiêu đãi tiên sinh."

Cứ như vậy chủ tớ mấy người bận rộn hơn nửa ngày mới đóng gói những thứ muốn mang trở về Liễu gia trang vào trong thùng.

Chỗ tốt như vậy ai không hâm mộ, làm sao còn nhớ rõ chuyện về ở Liễu gia trang này.

Nói tóm lại chuyện này đối với với Nhược Vi mà nói là chuyện tốt, Nhược Vi vô cùng nguyện ý nhìn đến tình cảnh như thế.

"Nhược Vi nha đầu muốn lừa người cứ việc nói thẳng, làm gì mà quanh co lòng vòng thế, còn muốn đem rượu cho ta uống đi." Quái lão đầu không nhìn nổi nữa trực tiếp nói.

"Nơi nào a, ta đây là thật lòng thành ý muốn mời Nhạc tiên sinh đi Liễu gia trang, hơn nữa, những thứ rượu ngon kia đều là của ta đấy, lúc nào thì biến thành của ngươi." Nhược Vi chau chau mày nhìn Quái lão đầu.

"Được, hai người các ngươi cũng đừng một xướng một họa nữa, có chủ ý gì ta còn không hiểu sao, lời của ta để đâu rồi, Nhược Vi nha đầu nếu là thật thành tâm muốn mời lão già ta đi Liễu gia trang, vậy thì phải chuẩn bị rượu ngon món ngon cho tốt, chỗ ở cũng đừng quên, ta còn mang theo người nhà đó." Nhạc tiên sinh không chịu nổi Nhược Vi cùng Quái lão đầu biểu hiện.

Hiên Viên Hạo khiêm tốn ngồi ở đó, thỉnh thoảng dịu dàng liếc mắt nhìn người đang cẩn thận chăm sóc đệ đệ.

Kể từ sau khi biết tin Thụy ca thi đỗ, mọi người cũng chỉ vui mừng được một lúc, sau đó liền bận rộn chuẩn bị trở về Liễu gia trang.

Nhược Vi lần này cùng Thụy ca tới Thành Thanh Châu thi Hương, cũng thuận tiện làm rất nhiều chuyện khác, hiện tại Thụy ca thi đỗ, lần này có thể nói là thuận buồm xuôi gió, vô cùng thuận lợi.

Thật vất vả đi một chuyến xa nhà, hiện tại phải về, dĩ nhiên không thiếu được muốn đem chút đặc sản cùng vật kỷ niệm trở về, để cho ngày sau nhớ lại, vì vậy mấy ngày nay Nhược Vi đi dạo một lần tất cả các cửa hàng lớn nhỏ ở thành Thanh Châu, mua được khá nhiều đồ đặc sắc, chuẩn bị thùng đựng hàng mang về Liễu gia trang.

Nhược Vi trở về, những thương gia kia dĩ nhiên hài lòng, mỗi ngày đều ước gì Nhược Vi có thể đi nhanh.

Ngày này, cái gì cần mua cũng đã mua đầy đủ, chỉ cần sắp xếp lại là xong, lúc nào cũng có thể lên đường trở về Liễu gia trang.

Những ngày này, Thụy ca cùng Đào Đào cũng mang theo gã sai vặt đi rất nhiều nơi, có lúc cũng đi theo Quái lão đầu cùng Nhạc tiên sinh đi lên chùa nghe hòa thượng giảng kinh văn, hai huynh đệ rất hăng hái.

Trong sương phòng, Nhược Vi ngồi ở một bên chỉ huy bọn nha đầu sắp xếp, "Xuân Phân, những thứ trên tay ngươi là cho nhà Lưu thẩm, chớ lẫn lộn, còn có Hạ Chí, những thứ kia là mang về cho các sự đệ sư muội của các ngươi ở trong sơn cốc, cũng phải nhớ cho kĩ, chớ đến lúc đó nhầm lẫn thì không hay."

"Tiểu thư, trí nhớ ngài thật tốt, nhiều đồ như vậy còn phân rõ ràng những thứ đó là mang về cho người nào." Xuân Phân sùng bái nhìn Nhược Vi, mấy nha đầu khác cũng như thế.

"Thói quen dĩ nhiên là có thể nhớ, nếu các ngươi suốt ngày nghĩ đến việc gì đó, còn phải nhớ tất cả những việc mình gặp phải như ta, thì đây cũng không phải là chuyện đáng ngưỡng mộ gì." Nhược Vi cảm khái nói.

Nhạc tiên sinh cũng đã đồng ý đi Liễu gia trang tiếp tục dạy Đào Đào, thuận tiện chỉ đạo Thụy ca.

Buổi tối ngày đó, biết được Thụy ca trúng cử, Nhạc tiên sinh nói muốn đi đến Liễu gia trang, muốn dẫn theo người nhà, hiện tại cũng đã ra roi thúc ngựa đưa thư trở về báo cho họ biết tình hình cụ thể, chắc hẳn người nhà Nhạc tiên sinh cũng đã thu thập xong hành lý, Nhược Vi nghĩ tới nếu có thể vĩnh viễn để Nhạc tiên sinh ở lại bên mình thì tốt, mà trên thực tế Nhạc tiên sinh lần này theo mọi người đi Liễu gia trang, sau đó liền định cư tại nơi này.

Chuyến này trở về Liễu gia trang, trừ mang một ít đặc sản Thanh Châu về, Nhược Vi cũng chọn ra mấy người làm nhanh nhẹn ở Thành Thanh Châu mang về theo, mấy người được chọn dĩ nhiên là rất vui mừng, Nhược Vi cũng thưởng một ít đồ cho những người không được chọn, cũng nói, chỉ cần bọn họ làm việc tốt, không phải là không có cơ hội đi Liễu gia trang.

Nói đi nói lại, tại sao những người làm này muốn đi Liễu gia trang, Liễu gia trang dù sao cũng ở nông thôn, thế nhưng đoạn thời gian này, người làm trong nhà đều có thể thấy rất rõ ràng, người làm từ Liễu gia trang mang tới, không chỉ biết chữ, còn có các loại tài nghệ, lại biết chút công phu quyền cước, hơn nữa quan trọng nhất là chủ tử vừa hào phóng lại dễ ở chung.

Điều này cũng chỉ rõ, Nhược Vi quả thật rất biết thu mua lòng người, hơn nữa đều là người ta tự nguyện, đây mới là thủ đoạn cao minh.

Hơn nữa, trên thực tế Liễu gia trang quả thật tốt hơn so với nơi phồn hoa nhiều thủ đoạn dơ bẩn này, ít nhất Nhược Vi chưa bao giờ lại cho rằng cái chỗ này lại tốt hơn so với ngôi nhà mình tự tay tạo dựng.

Sau khi thu thập xong hành lý trở về Liễu gia trang, ngày thứ hai Nhược Vi liền cho người ta mang hành lý lên xe ngựa chuẩn bị lên đường trở về Liễu gia trang, mấy người làm lanh lợi ở đây cũng được mang đi, Nhược Vi cũng không thêm người, như bây giờ là tốt rồi, nhiều người làm như vậy mà không có chủ tử để phục vụ cũng vô ích, sẽ dưỡng thành một đống người lười.

Lúc tới thành Thanh Châu là một nhóm người trùng trùng điệp điệp, mặc dù không hơn những quan gia đi du lịch, nhưng cũng không kém, bây giờ thời điểm trở về không chỉ hành lý trở nên nhiều hơn, người cũng trở nên nhiều hơn, tới thời điểm Quái lão đầu cùng Hiên Viên Hạo đều không ở đây, Nhạc tiên sinh lại càng không cần phải nói rồi, bây giờ hành trình trở về ngược lại nhiều hơn vài người, đồ cũng nhiều hơn vài xe ngựa, may được Nhược Vi chuẩn bị đầy đủ, bằng không thật đúng là mang không nổi.

Người nhà Nhạc tiên sinh cũng đã tới, cũng chỉ có phu nhân cùng con gái Nhạc tiên sinh, cũng không mang theo quá nhiều hành lý, con gái Nhạc tiên sinh nhỏ hơn Thụy ca một chút, lại lớn hơn Đào Đào một chút, là một cô bé đơn thuần khả ái, Nhược Vi thấy cũng sinh lòng yêu thích.

Nhạc tiên sinh cùng phu nhân Từ thị tình cảm rất tốt, giúp nhau trong lúc hoạn nạn mấy chục năm, mặc dù hai người chỉ có một con gái, nhưng cũng không có vì vấn đề con cái mà cưới vợ bé, điểm này khiến sự kính trọng của Nhược Vi đối với Nhạc tiên sinh tăng thêm mấy phần.

Nhược Vi ghét nhất đàn ông tam thê tứ thiếp, không chỉ có như thế, trong nhà có người đẹp như hoa như ngọc, còn thích đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, thứ người như thế Nhược Vi vô cùng chán ghét.

Ở trong quan niệm của Nhược Vi, tại sao đàn ông có thể tam thê tứ thiếp, mà phụ nữ phải cam tâm tình nguyện vườn không nhà trống, không được có một chút sai lầm nào, đối với phụ nữ mà nói là quá không công bằng.

Cô gái nhỏ nhà Nhạc tiên sinh tên là Uyển Tinh, nhũ danh Tiểu Tinh, Nhạc tiên sinh cùng phu nhân Từ thị bình thường cũng thích gọi nhũ danh của con gái mình, bởi vì cùng Nhạc tiên sinh cũng coi là quen biết, nên Nhược Vi cũng gọi là Tiểu Tinh.

Lại nói Tiểu Tinh cô nương vừa nhìn thấy Nhược Vi liền thích ngay, luôn dính vào bên cạnh Nhược Vi, khiến Hiên Viên Hạo ghen ghét không dứt.

Lại không thể làm gì một tiểu cô nương, khiến Hiên Viên Hạo bực tức không thôi, mình là người lớn, thê tử tương lai lại sắp bị một tiểu cô nương mới quen biết đoạt đi.

Ngồi trên xe ngựa trở về Liễu gia trang, tâm tư Nhược Vi rất nhanh đã bay trở về Liễu gia trang, không biết Liễu gia trang hiện tại có trái cây gì thu hoạch không, không biết công việc ở xưởng có thuận lợi hay không, tóm lại nghĩ tới nghĩ lui, chính là hi vọng có thể trở lại nơi tâm tâm niệm niệm thật nhanh.

Lần này trở về Liễu gia trang, xe ngựa nhiều thêm vài chiếc, mọi người ngồi hơn hai chiếc, nhà Nhạc tiên sinh một chiếc, Quái lão đầu cùng Hiên Viên Hạo một chiếc, thỉnh thoảng mọi người cũng sẽ đổi lại chỗ ngồi một chút, Nhạc tiên sinh cùng người nhà gặp nhau xong, vừa có thời gian liền tìm Quái lão đầu đánh cờ, Hiên Viên Hạo còn lại là một mình liền tìm chỗ trống chiếm tiện nghi của Nhược Vi.

Lúc rảnh Nhạc phu nhân cũng sẽ tìm Nhược Vi tâm sự, hỏi một chút tình huống Liễu gia trang, hỏi cho quen thuộc trước cũng tốt.

Về phần mang đi mấy cái kia, đều là Nhược Vi nắm giữ, mặc dù cơ trí, nhưng là sẽ không thái quá rồi, quan trọng nhất đều là mồ côi không có người thân, như vậy cũng dễ dàng cho Nhược Vi nắm giữ.

Mà dọc đường đi, Thụy ca cùng Đào Đào không thoải mái vì có thêm Tiểu Tinh, bất quá sau khi hiểu tình huống thì cũng tốt hơn rất nhiều, dù sao Thụy ca cùng Đào Đào vẫn còn nhỏ.

Ngược lại, sau khi quen biết cũng không tệ lắm, Nhược Vi nhìn nghĩ thầm như vậy không tồi, về sau nếu là Tiểu Tinh tùy tiện gả cho người đệ đệ nào của mình cũng đều tốt, người tỷ tỷ này tuyệt đối không làm ác nhân.

Nhược Vi cũng là quên mình còn chưa có lập gia đình mà đã nghĩ đến chuyện của hai người đệ đệ rồi.