Tiểu Thời Đại

Chương 9-1



Bí mật bẩn thỉu làm nên những người bạn

Có nhiều con đường để tìm hiểu Thượng Hải - đó là một trong những thành phố hào quang lấp lánh nhất nhất trên bản đồ Trung Quốc rộng lớn, hoặc là bỏ đi chữ “một trong những”.

Có thể lựa chọn lật xem đủ loại hàng hóa “Only in Shanghai” trên đủ loại tạp chí thời trang, hoặc có thể ngồi nhà cầm điều khiển từ xa, chăm chăm xem các loại kênh vệ tinh của hãng SMG, cho dù không chủ động tìm kiếm, bạn cũng bị dòng sông ánh sáng rực rỡ màu vàng kim của phố Bund và vệt tòa nhà cao chọc trời khiến người ta phải nghẹt thở trên Lục Gia Chủy không ngừng xuất hiện trên tivi và các loại phim ảnh cưỡng bức rồi chiếm lĩnh tầm nhìn.

Song, bạn vĩnh viễn không bao giờ thấu hiểu một cách triệt để Thượng Hải “của hiện giờ”. Khi bạn vừa đứng vững gót chân, nó đã “ầm” một tiếng bay vụt tới một nơi xa tít với tốc độ của tàu vũ trụ. Khi nguyệt san và bán nguyệt san đều không thỏa mãn nổi tốc độ của Thượng Hải, Tuần báo Thượng Hải, Thượng Hải thứ Tư, rồi Shanghai Daily đã bắt đầu dong cờ hô hoán khắp đường, vô số các tấm ảnh và bản in bày ra cho mọi người biết ở Thượng Hải hiện giờ đang xảy ra những gì.

Rất có thể sau hai hoặc ba tháng không ra đường, bạn sẽ đột nhiên phát hiện ra trên quảng trường Nhân dân đã sừng sững một tòa nhà mới tinh còn cao hơn Plaza 66 đã từng giữ ngôi vị công trình kiến trúc cao nhất Phố Đông, mang tên “Thế Mạo”. Thêm nữa, lòng đất dưới lớp cỏ xanh giữa trung tâm quảng trường đã biến thành mê cung ngầm với tám đường tàu điện ngầm giao nhau.

Còn bên cạnh Tân Thiên Địa, cũng đột nhiên dựng lên hai khách sạn tiêu chuẩn bảy sao màu trắng hình dáng bên ngoài như tổ ong, giá phòng mỗi ngày hơn bốn trăm đô la, chúng đã bỏ xa lại phía sau những khách sạn năm sao giá phòng trung bình một trăm chín mươi đô la khác ở Thượng Hải, đơn vị quản lý vận hành chúng là Jumeirah - lúc từ này xuất hiện, người ta sẽ có một tiền tố để giải thích: tập đoàn Dubai.

Hoặc giả, khi bạn sướng rơn thông báo cho người khác rằng “tòa nhà cao nhất Thượng Hải không còn là Kim Mậu nữa mà đã là trung tâm tiền tệ Hoàn Cầu rồi,” có lẽ bạn nên đi đọc một chút các tạp chí bất động sản mới nhất, tòa nhà Shanghai Center đệ nhất thế giới đã xác định được phương án thiết kế hình rồng, đồng thời đang tức tốc được xây dựng trên khu Lục Gia Chủy tấc đất tấc vàng, tạo thành thế kiềng ba chân với Kim Mậu và Hoàn Cầu.

Khu phố Bund và Nam phố Bund bắt đầu thay đổi diện mạo, cả phố đã lớn gấp bốn lần so với trước đây. Trung tâm Rockefeller của phố Bund khiến cho giá đất xung quanh vùng sông Tô Châu tăng lên hai lần.

Chỉ có duy nhất một thứ không thay đổi, đó là những kẻ tinh anh trong trung tâm tài chính Lục Gia Chủy ở Phố Đông, hằng ngày cầm cốc cà phê bước vào những tòa nhà cao chọc trời. Trên thị trường cổ phiếu, bọn họ chỉ đánh tay ra hiệu, hoặc dùng lời nói hoặc chữ viết trên điện thoại hay máy tính, trong vài giây đã quyết định hướng lưu chuyển của hàng trăm tỷ tiền vốn. Còn đám nhân viên trong các cửa hiệu LV và Hermès trên quảng trường Plaza 66 vẫn luôn luôn trưng một vẻ mặt lạnh băng, chỉ đến khi bên lề đường phía ngoài cửa sổ dừng lại bóng dáng một chiếc xe, bọn họ mới khom lưng cúi mình, kéo cánh cửa kính dày cộp tưởng chừng nặng ngàn cân của cửa hàng ra bằng tư thế cung kính nhất, cùng lúc với người lái xe đeo găng tay trắng mở cánh cửa xe.

Còn ở giữa, cách một con sông Hoàng Phố mênh mông. Dòng sông chia cắt hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Trên những du thuyền giữa sông, luôn luôn là những du khách mọi miền ồn ào náo nhiệt, bọn họ mừng rỡ giơ máy ảnh lên chụp hai bờ sông sừng sững đối nhau.

Vì thế, tôi cũng có thể bình tĩnh đối mặt với tình trạng trước mắt: tôi đang ngồi trong quán cà phê dưới thư viện trường, cùng Cố Ly và Neil uống cà phê Latte một cách nhàn nhã. Dù cho mười mấy tiếng đồng hồ trước, trên quảng trường Tân Thiên Địa, Cố Ly và tôi đã trân trân nhìn nhau như hai kẻ mất hồn, đồng thời tôi còn đánh đổ cốc cà phê Starbucks hai mươi mấy tệ làm hỏng chiếc váy Miu Miu hơn bốn nghìn tệ của Cố Ly.

Còn Cố Ly yêu quý của tôi, mười mấy tiếng đồng hồ trước vẫn đang ngồi tiều tụy dưới đất, sắc mặt trắng bệch, mãi đến khi được Neil dìu vào trong chiếc xe tới đón, nó vẫn còn đang run lẩy bẩy; song giờ đây, nó đang trưng ra bộ mặt CORE TM2 ngồi trước mặt tôi, dùng cái máy OQO mới mua lên mạng xem tin tức tài chính - nếu như không biết OQO là gì, vậy thì, có thể giải thích một cách đơn giản rằng, đó là một cái máy tính chỉ to cỡ cuốn tạp chí TOP NOVEL, nhưng tính năng lại ưu việt hơn hẳn cái máy tính xách tay nặng 3,7 kilogram trong phòng tôi. Khi tôi nhìn thấy nó nhẹ nhàng đẩy cái bàn phím kiểu trượt lại rồi nhẹ nhàng bỏ vào trong túi xách in hoa chìm của hãng LV mới mua, trong lòng tôi vô cùng kích động, chỉ muốn đem ngay ly cà phê về phòng đổ lên cái máy tính chậm chạp chẳng khác nào máy 286 cổ lỗ sĩ của mình! Trên thực tế, tôi cũng từng nghi hoặc không biết có phải bởi vì trước đây tôi đã làm như vậy rồi (không phải cà phê mà là trà sữa), mới khiến nó càng ngày càng chậm giống máy 286.

Đương nhiên, tôi còn tiện thể muốn vứt ngay cái túi tôi mua trên đường Mậu Danh từ trên ban công xuống.

Neil nhìn Cố Ly đang rất thản nhiên bình tĩnh, hắn nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát, sau đó nhướn một bên lông mày, trông rất giống một tay quý tộc Anh trong phim, hỏi: “Vậy thì, ý của chị là, sự kiện quá mức tưởng tượng như kiểu phim kinh dị này giờ đã chuyển thành câu chuyện kẻ thứ ba phá rối trong phim tình cảm rẻ tiền à?”

Cố Ly gật gật đầu, “You got the point.”

Trước mặt tôi, người nước ngoài đang nói tiếng Trung còn người Trung Quốc lại đang nói tiếng Anh, tôi đang nghĩ không biết có nên tuôn một câu tiếng Hỏa tinh ra át vía chúng nó hay không nữa.

Song dù thế nào, sau khi biết rằng con bé xuất hiện bên cạnh Giản Khê hoàn toàn không phải là Lâm Thinh, người bị chúng tôi ép cho đến nỗi phải nhảy lầu hồi cấp Ba, mà là đứa em gái song sinh tên Lâm Tuyền, nỗi kinh hãi trong lòng tôi phút chốc tiêu tan. Nhưng, ở một góc khuất nào đó trong tim, vẫn sót lại thứ gì đó như một mảnh thủy tinh nhỏ khe khẽ đâm nhói, khiến tôi mơ hồ cảm thấy đây dường như không phải là việc gì đáng mừng cả.

Song lời an ủi của Cố Ly đã vô cùng có tác dụng: “Từ trước tới nay, Giản Khê nhà chúng ta vẫn được bao nhiêu người ái mộ, lần này cũng vậy thôi, chỉ là một cô ả lẳng lơ trong số những kẻ chết mê mệt Giản Khê thôi. Năm xưa chị cô ta không giành được Giản Khê, thì bây giờ cô ta cũng không giành được.”

Tôi nhìn vẻ mặt lạnh lùng mà xinh đẹp của Cố Ly, nếu tôi mà là Pháp Hải, chắc sẽ không do dự gì mà lấy bảo bối bát tử kim ném thẳng vào mặt nó. Thế là, tôi mở to mắt nói với nó: “Cậu nói đúng lắm! Tớ yêu cậu!”

“Don’t love her, she is mine!” Neil dang tay kéo Cố Ly vào lòng một cách khoa trương.

“You don’t own Lily, you just own Lucy.” Cố Ly giơ cánh tay đẩy gã trai đẹp tóc vàng đang cười toe toét áp má vào mình.

“Who’s Lucy?” Hiển nhiên Neil rất nghi hoặc.

“She is my nanny.” Cố Ly nhẹ nhàng đẩy tay Neil ra, kết quả là cái đồng hồ đeo tay mới mua hôm qua trên tay Neil va đánh keng lên mặt bàn trà.

Tôi hét một tiếng đưa tay ôm ngực. Chợt nhận ra phản ứng của mình quá giống Đường Uyển Như, tôi lại tức tốc đưa tay lên bịt lấy miệng.

Bước ra khỏi cửa quán cà phê, Cố Ly xoay người bước lên bậc cấp rộng lớn của thư viện. Nó muốn tra cứu tờ Đương nguyệt thời kinh năm 2007 có bài viết về quy hoạch phố Bund từ bỏ trung tâm tài chính tiền tệ và chuyển thành khu thương mại đẳng cấp cao. Còn Neil đã chuồn trước, lái xe đi rồi. Bây giờ, hắn chính thức trở thành lái xe phục vụ Cố Ly - hoặc nói rằng Cố Ly một lần nữa trở thành bảo mẫu phục vụ cho hắn, từ lúc hắn lái xe chạy thẳng vào trong trường, phóng khắp ngõ ngách, đi qua các tòa giảng đường vài lần vào tuần trước, trên forum của trường đã đầy những dòng tiêu đề cực lớn “Neil is back”. Đương nhiên, vẫn có rất nhiều đứa con gái si mê đem đăng lại những bức ảnh chụp trộm Neil ngày trước ra, vậy là những tin tức này lập tức trở nên nóng hổi, sau vài ba hôm đã được đưa lên thành topic dính...

Neil dừng xe trước mặt tôi, vẫy tay hỏi tôi muốn đi đâu, hắn có thể đưa tôi đi. Tôi vội xua xua tay, từ chối lời mời quá mức hấp dẫn này. Bởi vì tôi không muốn tới lúc ăn cơm trong nhà ăn lại bị một lũ điên hất nước canh vào mặt - hồi năm thứ hai tôi từng chứng kiến cảnh tượng như vậy, ngoài ra, gã đàn ông mà bọn họ tranh cướp, nói theo cách của Nam Tương thì là “tướng mạo giống hệt một cái cột nước chữa cháy màu cỏ xuyến”. Tranh quốc họa của Nam Tương rất đẹp, bởi thế, nó rất quen việc sử dụng những từ ngữ hiếm thấy chỉ dùng trong giới vẽ tranh quốc họa kiểu như “màu cỏ xuyến” chẳng hạn.

Neil cao ngạo bỏ đi, để lại tôi bước trên con đường xi măng rộng thênh thang trong trường. Nói thực, trường tôi cũng hơi thừa tiền, con đường nối các giảng đường và thư viện được làm đẹp đến mức có thể sánh với đường tám làn xe chạy trên phố Bund. Tôi chơ vơ bước trên đó, cảm giác trống trải khôn cùng.

Tôi nhớ lại rất nhiều chuyện thời cấp Ba, những câu chuyện điên rồ, hoang đường, mà người ta khó lòng tưởng tượng, đương nhiên cũng gồm cả chuyện hoang đường nhất rằng tôi và Cố Ly ép người khác nhảy lầu. Tôi giơ tay xem đồng hồ, còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ ăn cơm, trong tôi lúc này đang dồn nén rất nhiều lời nói, muốn được tuôn ra với người khác. Song tôi lại không thể nói với Nam Tương, tất nhiên, tôi chưa từng nghĩ đến Đường Uyển Như. Tôi hiểu rất rõ, nếu kể cho Đường Uyển Như, vậy thì coi như tôi đã đem bí mật viết thành một tờ thông báo dán ở cổng trường.

Tôi cảm giác trong lòng đang chất chứa nhiều thứ quá, sắp vỡ tung ra, liền ngồi xuống chiếc ghế tựa bằng sắt chạm hình hoa bên đường, hai tay chống hông, trông như một bà bầu đang phơi nắng.

Tôi ngẩng đầu, nheo mắt dưới ánh mặt trời, có một khoảnh khắc tôi bỗng thấy xung quanh không người, trường học mênh mông yên ắng quá đỗi, thậm chí có thể nghe thấy tiếng gió rì rào trên vòm lá rậm rì của cây ngô đồng, tựa như có một khối sa mạc bốc lên cuốn lướt qua đầu tôi. Chỉ có mình tôi nhỏ nhoi, đơn độc ngồi dưới ánh mặt trời chói chang.

Trong không khí ngập mùi cây cối nồng nồng của mùa hạ.

Thời khắc thật bi thương biết mấy, trong lòng tôi chợt trào dâng lên một niềm thương cảm.

Trong thời khắc cô đơn nhường ấy, lần đầu tiên tôi không nghĩ đến Giản Khê. Tôi đặt túi lên đầu gối, lặng lẽ ngây người. Tôi khá thích cảm giác thả lỏng, rồi sau đó ngồi bất động dưới ánh nắng đầu hạ không quá gắt gao thế này.

Hồi trung học, tôi và Cố Ly dính nhau cơ hồ như bóng với hình. Tôi học chuyên Văn, Cố Ly học chuyên Lý, chúng tôi là hai đứa đứng đầu hai khoa Văn-Lý của khối học. Các thầy giáo trong trường chỉ hận nỗi không thể tóm gọn chúng tôi trong lòng bàn tay mà ve vuốt. Đương nhiên, Cố Ly dung mạo yêu kiều khí chất cao quý sẽ được ve vuốt nhiều hơn, còn tôi dựa vào khí chất con cưng bảo bối trong nhà nên cũng tự có phong cách riêng. Cho nên, chúng tôi, nói một cách chính xác hơn là Cố Ly, vô cùng ngang ngược hống hách trong trường học, chỉ thiếu nỗi không thể lên xuống cầu thang bằng cách đi ngang mà thôi.

Cho nên, hai đứa tôi dễ dàng tóm gọn hai hoa vương có tiếng đào hoa nhất trường là Cố Nguyên và Giản Khê. Chỉ có điều, trước khi ra tay hạ thủ hai chàng, hai đứa tôi không hề có chút tự tin nào, tất nhiên, ở đây không nói đến lũ con gái quê mùa trong trường, lũ chúng không phải đối thủ của chúng tôi, hai cái tát là có thể gạt bay. Điều chúng tôi lo lắng chính là hai người bọn họ. Các cử chỉ hành động kỳ quặc trong trường của bọn họ, ở một mức độ nào đó có thể chọc tức chết cả Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài chứ chẳng chơi.

Sau khi tôi và Giản Khê, Cố Ly và Cố Nguyên cuối cùng đã ở bên nhau, mối nghi ngờ trong lòng chúng tôi mới được gỡ bỏ, “hai người các anh thì ra không phải cùng nhau.” Nói dứt câu đó, Giản Khê không thèm nhìn mặt tôi suốt hai ngày liền.

Và thế là, trong tình hình như vậy, chuyện hoang đường khủng khiếp nhất thời học sinh của tôi và Cố Ly đã xảy ra.

Hôm ấy sắp hết giờ học, tôi nhận được một mẩu thư từ lớp bên cạnh chuyển sang, một người nặc danh muốn tôi lên trên sân thượng, nói có việc cần “giải quyết triệt để” với tôi. Tôi vừa đọc mấy chữ “giải quyết triệt để” đã liền quả quyết kéo Cố Ly đi theo, cả thế giới này đều biết, nó giỏi nhất chính là môn này. Bất kỳ chuyện gì nó cũng đều có thể giải quyết triệt để một cách dứt khoát và nhanh chóng. Hơn nữa, tôi cũng sợ rằng có kẻ âm thầm ngưỡng mộ mình đang chuẩn bị ngỏ lời trên sân thượng, nếu tỏ tình không thành công hắn sẽ dùng cách nấu gạo thành cơm (!). Cố Ly cảm thấy tôi lo lắng rất là có lý, nó vuốt vuốt má tôi, nói một cách thiết tha trìu mến: “Đúng vậy, không khéo đúng là có người định giở trò thật, cậu biết đấy, phẩm chất đạo đức của con người là thứ chẳng ai có thể chắc chắn được cả.”

Tôi nhìn Cố Ly, rất muốn nhổ một miếng nước bọt về phía nó, hồi nhỏ mỗi lần đánh nhau không thắng được nó tôi đều làm vậy cả, nhưng lần này thì không - từ sau khi quen với Giản Khê, tôi đã trở nên hiền thục lạ thường. Tôi cảm thấy Cố Ly mãi mãi có biệt tài nói chuyện ấy, nó có thể biến một câu sỉ nhục người ta trở nên uyển chuyển dễ nghe. Nó đúng ra nên đi Mỹ mà làm chính khách, hoặc vào làm ở kênh mua bán trên tivi mà rao bán thứ đồng hồ đeo tay nạm pha lê, khản giọng thống thiết, nước mắt vòng quanh như đang khóc mẹ chết thốt lên rằng “giá này là chúng tôi đang bán lỗ vốn đấy.”

Sau khi ôm nỗi lòng nửa chán chường nửa kích động leo lên sân thượng, tôi và Cố Ly lại phát hiện ra kẻ chờ đợi chúng tôi không phải là một gã trai hừng hực tuổi trẻ, mà là một đứa con gái. Một đứa con gái thì cần giải quyết với tôi cái khỉ gì? Tất nhiên là, trong tức khắc tôi và Cố Ly cảm thấy cực kỳ chán ngán. Nhưng sau khi con bé đó nói mục đích của mình, hai chúng tôi lại càng ngán ngẩm hơn.

Con bé ấy bộc bạch nỗi si mê điên cuồng của cô ta đối với Giản Khê bằng một giọng xúc động nghẹn ngào, đồng thời đưa ra đủ mọi quan điểm để chứng minh rằng tôi và Giản Khê hết sức không hợp nhau, sau đó lại lớn tiếng không biết ngượng yêu cầu tôi rời xa Giản Khê để nhường lại cơ hội. Lúc đó, Cố Ly rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa.

“Cậu tưởng mình là ai chứ? Đang có camera quay phim hả? Đang diễn phim truyền hình của Quỳnh Dao phải không?” Cố Ly không thể chịu đựng được loại phim này. Nó ghét mọi kẻ dramatic trong cuộc sống, loại người này lúc nào cũng cảm thấy mình giống nhân vật trên phim, đau buồn bi lụy chuyện bé xé ra to, làm như cả thế giới này đều sẽ khóc lóc đau đớn, tìm đến chỗ chết như họ. “Cậu thích Giản Khê thì tự mình theo đuổi đi, chạy tới tìm Lâm Tiêu làm gì? Óc bị ngựa đạp cho một nhát rồi hả?”

Hiển nhiên, đối phương bị giọng điệu mỉa mai châm biếm và cái mặt vừa nhìn đã biết không phải loại vừa của Cố Ly làm cho sững sờ, vì thế mí mắt ngay lập tức đã long lanh nước mắt.

Cố Ly quay đầu lại, trợn mắt nói với tôi: “Tớ muốn bắn chết con bé này quá.”

Tôi cũng thấy phát ngán lên, lôi lôi vạt áo Cố Ly, bảo nó đi thôi, không cần lãng phí thời gian ở đây nữa. Tuy tôi đã gặp rất nhiều đứa thích Giản Khê đến nói này nói nọ, truyền giấy, gửi tin nhắn, có nhiều khi tôi còn đưa lại cho anh xem. Nhưng, gặp phải trường hợp nhùng nhằng này tôi thấy đặc biệt chán ngán.

Tôi và Cố Ly xoay người định đi xuống thì bị con bé kia gọi giật lại.

“... nếu cô không chia tay với Giản Khê... tôi sẽ nhảy lầu từ chỗ này xuống...”

Trong tích tắc, Cố Ly bị chọc cho nổi điên lên.

Tuy rằng sau chuyện đó, Cố Ly vô cùng hối hận vì những lời lẽ của nó, kiểu như “Mày cứ nhảy đi! Còn đợi gì nữa”, “Mày chết thì Lâm Tiêu sẽ không khóc đâu, kể cả Giản Khê cũng không thèm khóc đâu”, “Tao là con gái nên tao thật thấy xấu hổ vì mày, sao mày không chết đi hả”... Nhưng khi ấy, tôi và Cố Ly đều cảm thấy cô ta quả thực quá thất bại. Đặc biệt là Cố Ly, nó thực không thể chịu đựng nổi một kẻ chỉ vì chút chuyện tình cảm thế này mà nhảy lầu tự tử. Đối với nó, đấy là một quyết sách đầu tư ngu ngốc quá mức mạo hiểm đồng thời không thu lại chút lợi ích nào.

Khi chúng tôi phun ra những lời tàn nhẫn đó, và rời khỏi sân thượng, bỏ lại con bé kia toàn thân run lẩy bẩy, chúng tôi không hề dự liệu được việc nó sẽ nhảy xuống thật. Vì thế, khi tôi và Cố Ly vừa gặp Neil đang tìm chúng tôi ở cầu thang, còn chưa kịp trả lời câu hỏi “các chị lên sân thượng làm cái gì” của hắn, hai đứa tôi đã nhìn thấy một cái bóng lờ mờ rơi xuống bên ngoài hành lang sau lưng Neil. Sau đó là một tiếng vọng trầm đục khiến người ta sợ nổi da gà, và tiếng kêu thất thanh đến vỡ màng nhĩ của các học sinh nữ.

Đầu tôi trong giây lát bỗng nhiên trống rỗng, ba giây sau, tôi đờ đẫn như tượng gỗ bị Cố Ly sắc mặt trắng bệch tức tốc kéo đến hành lang, ép thò đầu nhòm xuống dưới, “Lâm Tiêu, không được động đậy, không được nói gì, giả vờ bất ngờ giống mọi người xung quanh nhòm xuống xem, chúng ta giống như những người khác, không biết đã xảy ra chuyện gì... nghe rõ chưa hả?”

Tôi chuyển động cái cổ cứng ngắc, nhìn khuôn mặt trắng bợt như ma của Cố Ly, muốn gật gật đầu nhưng hoàn toàn không thể làm nổi. Trong mắt tôi chỉ có bãi máu kinh hoàng kia, và một đống trắng xám lẫn lộn mà tôi không dám nghĩ xem đó là cái gì, trí óc tôi thậm chí còn tự động bỏ qua người đang nằm trên vũng máu đó.

Khi tiếng xe cấp cứu đã biến mất bên ngoài cổng trường, tôi và Cố Ly ngồi rúm ró, dựa lưng vào tường trong phòng học trống trải.

Neil ngồi trước mặt chúng tôi, hắn ta cũng rất khủng hoảng. Phải một lúc lâu sau, hắn mới khẽ huých tay Cố Ly, “Chị, chị và Lâm Tiêu đã làm gì đấy?”

Trong ánh chiều chạng vạng, Cố Ly không trả lời Neil. Nó cứ ngồi bó gối trên ghế.

Mãi đến khi bóng tối khổng lồ bao trùm cả gian phòng.

Ba chúng tôi bắt đầu run rẩy trong bóng đêm im lìm.

Con bé nhảy lầu đó, tên là Lâm Thinh.

Còn bây giờ, thông qua đủ mọi phương cách, Cố Ly đã điều tra ra con bé ở trường Giản Khê, là chị em sinh đôi với Lâm Thinh, tên là Lâm Tuyền.

Và màn kịch này, sau bấy nhiêu năm, lại một lần nữa xảy ra.

Nó khiến cuộc sống của chúng tôi trở nên như một vở kịch. “Em gái sinh đôi đánh đổi thân xác trả thù cho chị”, “Tình địch năm xưa mượn xác nhập hồn tìm kiếm kẻ thù”, cuộc sống của chúng tôi rất có thể biến thành một cái tiêu đề như thế mà xuất hiện trên trang bìa tạp chí Tri m.

Vì vậy, sau khi tìm hiểu ra những vấn đề đó, hiển nhiên ba chúng tôi đều thở phào một cái, ngồi thảnh thơi uống cà phê trong quán cà phê dưới thư viện. Đối với Cố Ly, sự tồn tại của Lâm Tuyền hoàn toàn không đáng được coi là vấn đề gì, nó không hề e sợ kẻ thứ ba, ngược lại, nó cảm thấy đấy là một thử thách đối với tình yêu, hơn nữa, nó hiểu rõ rằng mình luôn giành thắng lợi trong mọi trận chiến, cắm lá cờ chiến thắng đỏ tươi trên xác kẻ thù ngã xuống. Nó chỉ sợ duy nhất có ma, chỉ là “mẹ kiếp, cứ tưởng con bé năm xưa nhảy lầu chết bây giờ mò tới tìm.”

Nhưng sau khi gỡ được nỗi sợ nặng trĩu trong lòng ấy, tôi vẫn mơ hồ cảm thấy bất an. Tôi không thể nói chính xác ra vấn đề nằm ở đâu, đây cũng không phải lần đầu tiên tôi gặp một kẻ muốn giành Giản Khê với mình, ngược lại, tôi đã gặp quá nhiều rồi. Giống như Cố Ly, cho đến giờ, tôi đều là tướng quân bách chiến bách thắng. Song, vẫn có một trực giác mơ hồ nào đó khiến tôi cảm thấy như đang đi chân trần giẫm trên một hồ nước nông mọc đầy rong tảo, không biết đến bước nào sẽ đột ngột thụt chìm xuống, cổ họng bị nước lạnh ào vào, rong tảo quấn chặt lấy cổ chân, rồi bị lôi xuống đáy tối.

Kiểu trực giác ấy chính là “giác quan thứ sáu của tình yêu” mà trong mọi bộ phim tình yêu tay ba thường có.

Tôi ngồi trên ghế độ một tiếng đồng hồ, tựa như một bà lão ngồi trong vườn hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh buổi trưa. Xung quanh, các sinh viên bắt đầu lục tục qua lại, bọn họ bước ra khỏi giảng đường, đi về phía nhà ăn hoặc các nhà hàng cao cấp hơn một chút.

Tôi rút điện thoại, hẹn Nam Tương và Cố Nguyên, xuất phát từ lòng nhân đạo, tôi lại gọi cả Đường Uyển Như nữa.

Lúc tôi lên được tầng ba nhà ăn, (Cố Nguyên sống chết không chịu ăn cơm ở chỗ người đông lúc nhúc dưới tầng một, anh nói lúc ăn cơm không thích có một đống người vây quanh rồi phát ra những tiếng húp canh rõ to), Cố Nguyên đã đến trước rồi. Anh mặc một chiếc T-shirt bó sát Hugo Boss, bên dưới là quần ngố màu xám tro, lộ ra đôi chân dài cơ bắp săn chắc, anh đang giở thực đơn. Tôi nhìn lớp lông chân dày đặc trưng của nam giới ấy, bất giác cảm thấy ngượng ngùng, trong óc lại hiện lên cảnh mình úp mặt trên đùi Giản Khê khi trước, nếu như không có tiếng thét kinh thiên động địa của Đường Uyển Như, thì đó hẳn là một perfect moment. Tôi thậm chí còn có cảm giác, nếu như Đường Uyển Như không làm phiền, rất có thể tôi đã bước một bước quan trọng nhất trong đời, từ đấy cáo biệt cái biệt danh cực kỳ không tao nhã của Cố Ly đặt cho mình, “em gái non tơ”, tôi chẳng thích thú cái biệt danh này một chút nào cả.

Tôi chào Cố Nguyên, vừa ngồi xuống được hai phút, Nam Tương đã xách một thùng đồ vẽ to tướng, ôm hai tấm gỗ màu bước vào. Trông như sắp xỉu, nó lăn ra bàn, cầm lấy cốc uống ực một cái. Cố Nguyên ngẩng đầu, đang định nói thì Nam Tương giơ tay ngăn anh lại: “Anh im mồm cho em. Em biết ngoài câu ‘thợ sơn’ ra anh còn rất nhiều từ ngữ để bêu riếu em, nhưng, anh cứ im mồm cho em nhờ!” Nam Tương biết, về lĩnh vực ăn nói cay độc, Cố Nguyên và Cố Ly có cùng một đẳng cấp.

Cố Nguyên nhún vai, làm như không có gì rồi cúi đầu xuống, tiếp tục nghiên cứu cuốn thực đơn trên tay.

Tôi nhướn nhướn lông mày với Nam Tương, nó gật gật đầu một cách thần bí với tôi. Chúng tôi cùng cười rất ý nhị.

Đã chơi với nhau bao nhiêu năm nay, Nam Tương có thể đọc ra từ động tác nhướn mày đơn giản của tôi thông tin “Cậu hẹn Cố Ly chưa?”

Cũng như vậy, tôi tuyệt đối có thể biết được “Yên tâm đi, tớ làm chắc vụ này rồi” từ cái gật đầu nhè nhẹ của nó.

Tôi và Nam Tương chờ đợi sự xuất hiện của Cố Ly.

Nhưng hai phút, khi cánh cửa bật mở, ngoài người chúng tôi mong ngóng là Cố Ly, còn kèm một niềm vui bất ngờ khác nữa, không biết từ lúc nào Neil đã thay một cái áo phông bó sát, nổi rõ từng thớ thịt săn chắc cực kỳ hấp dẫn, trông như người mẫu trên tờ quảng cáo của Dolce & Gabbana. Hắn ta kéo ghế ngồi xuống, nhìn thấy Cố Nguyên đang cúi đầu xem thực đơn, hắn nghiêng đầu nghĩ ngợi, bộ dạng như đột nhiên nhớ ra gì đó: “Hey, I know you, you are my sister’s boy friend!”

“Ex!” Cố Ly kéo ghế, trấn tĩnh lạ thường, ngồi xuống, “Boy friend.”

Cố Nguyên ngẩng đầu, đưa tay ra: “Neil, nice to meet you.”

Tôi và Nam Tương không nhịn được đều trợn trừng mắt lên, sau đó tức tốc đưa mắt nhìn nhau, tức tốc trao đổi sóng điện não:

“Vờ vĩnh cái khỉ gì, còn cố ra vẻ gì nữa!”

“Đúng thế! Cứ làm như mình là siêu nữ không bằng! Giả vờ ôm đầu khóc lóc, rõ là trơ trẽn, sau lưng chỉ hận không thể đâm chết đối phương.”