Tiểu Thời Đại

Chương 7-2



Tôi và Cố Ly thay quần áo trước, ngồi trên sofa dành cho khách nghỉ ngơi, ra sức nói xấu Đường Uyển Như. Điện thoại di động của Nam Tương reo lên. Điện thoại của nó lúc ấy đang để trên tấm khăn bông, tôi và Cố Ly cùng nhòm vào xem, liền thấy một tin nhắn: “Anh đến cổng trường rồi.”

Người gửi là Tịch Thành.

Cố Ly thản nhiên vứt một cuộn tiền cho tôi (mới liếc đếm qua khoảng hai nghìn tệ, tôi hơi hãi), bảo tôi trả tiền, rồi nó cứ thế xách túi lao ra ngoài.

Tôi vẫn ngồi ngây người, nhìn thấy Nam Tương mặc xong quần áo đi ra. Nó vừa lau mái tóc ướt vừa hỏi tôi: “Cố Ly đâu?” Tôi giơ cánh tay run rẩy, chỉ chỉ vào cái điện thoại của nó, Nam Tương cúi xuống nhìn màn hình, hai mắt tối sầm rồi ngã xuống.

Cho tới khi Nam Tương cũng lao đi, tôi vẫn chưa hết bàng hoàng, thậm chí tiềm thức của tôi cự tuyệt thừa nhận mình biết hai chữ “Tịch Thành”. Mãi đến lúc Đường Uyển Như đi ra, nhìn thấy tôi một mình trong phòng thay đồ, nó vỗ vào đầu tôi, hỏi: “Cậu bị vắt sữa đần cả người ra à?”

Tôi ngẩng đầu lên, nói với nó: “Cố Ly và Nam Tương ra cổng trường tìm Tịch Thành rồi...”

Đường Uyển Như mềm nhũn người ngã xuống cạnh tôi, yếu ớt giữ tay lên lồng ngực (hoặc gọi là cơ ngực) của nó, nói: “Lâm Tiêu! Tớ sợ quá!”

Tôi lườm cái đùi với bắp thịt rắn chắc của nó, không nén nổi cảm giác muốn ọe khan.

Khi tôi và Đường Uyển Như run rẩy chạy tới cổng trường, Cố Ly và Nam Tương đã đứng trước mặt Tịch Thành. Quanh người Cố Ly tỏa ra một khối hàn khí lạnh lẽo, giống như lúc nào nó cũng có thể tung ra một chiêu Diamond Dust. Nam Tương bối rối đứng giữa hai bọn họ.

Tôi không dám tới gần, nói với Đường Uyển Như: “Uyển Như ơi, vào thời khắc quan trọng này cậu phải bảo vệ tớ.”

Đường Uyển Như đưa tay chặn ngực: “Lâm Tiêu! Hắn là con trai mà!”

Tôi không chịu đựng được, hét lên với nó: “Thì cậu với hắn quyết một phen sống mái!”

Đường Uyển Như hét lại vào lỗ tai tôi: “Đằng này quyết hay không, thì cũng vẫn là mái cả!”

Tôi ngước mắt nhìn Tịch Thành đứng ở nơi ngược sáng, đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, tôi nhìn thấy anh ta. Trong ký ức của tôi, anh ta vẫn là học sinh trung học, còn bây giờ người đứng trước mặt tôi đã là một gã đàn ông trẻ tuổi. Chiếc quần jean giặt nhiều đến bạc màu, bên trên là sơ mi màu trắng. Nói thực lòng, nếu như không biết anh ta là loại cặn bã vô liêm sỉ, thì tôi cũng thấy anh ta khá hấp dẫn. Giống như các ngôi sao nhạc Rock, trên người anh ta toát lên khí chất vừa nguy hiểm vừa mê hoặc, cảm giác tựa như một ngọn đao võ sĩ cực kỳ tinh xảo sắc nhọn lại nguy hiểm cực độ. Không nói rõ được rốt cuộc là cái gì, nhưng lại khiến người ta cảm thấy say đắm.

Mắt anh ta không biết là do ánh sáng hay vì cái gì mà cứ nheo lại, khóe miệng hơi nhếch lên. Tóc anh ta bị gió thổi rối bù, trông hết sức giống các ca sĩ nhạc Rock Anh quốc trong những tấm ảnh đen trắng.

Anh ta đưa tay vén tóc ra phía sau, mở miệng cười hì hì, nói với Cố Ly: “Sao cô ti tiện thế nhỉ? Tôi với Nam Tương thì liên quan đếch gì đến cô hả? Cô tưởng tôi đến tìm cô à?”

Nam Tương bước lại tát vào má anh ta: “Anh cứ thử mắng Cố Ly lần nữa xem!”

Tịch Thành có vẻ không quan tâm, xoa má, quay đầu sang hướng khác, không nói gì.

Nam Tương bước đến trước mặt Cố Ly, không biết nói gì. Vừa định mở miệng, Cố Ly đã cất tiếng, giọng nói lạnh như băng: “Nam Tương, rồi có ngày cậu sẽ bị anh ta hại chết đấy, đừng có gọi điện thoại bảo tớ đi nhặt xác.” Nói đoạn quay người bỏ đi, để lại Nam Tương đứng cúi đầu.

Tôi bối rối đứng ở đó, không biết nói gì, cuối cùng bèn quay người bỏ đi với Đường Uyển Như.

Mặt trời chính Ngọ chói gắt khiến mắt tôi nhức nhối, lục tìm mãi trong túi vẫn không thấy cái kính râm.

Nam Tương nhìn Tịch Thành. Một bên khuôn mặt của anh ta lộ ra dưới ánh nắng giữa trưa, bên kia chìm trong bóng tối, đường sống mũi cao cao in bóng dài hẹp trên khuôn mặt. Ở chỗ lông mày của anh ta có một vết sẹo nhỏ, đó là hồi học cấp Ba, có một lần Nam Tương bị ngã từ trên tường xuống, Tịch Thành đỡ lấy nó, bị sợi dây chuyền của nó vạch xước mặt. Lúc ấy mặt Tịch Thành chảy đầy máu, làm Nam Tương sợ quá khóc to. Anh ta lau sạch máu, cười vuốt tóc Nam Tương, “Khóc gì nào, một tí máu không sao đâu.”

Nam Tương nhìn anh ta đứng trầm lặng trước mặt, trong lòng như vừa bị hắt bột cà phê.

Nó nghĩ một lúc, rồi bước lại giật giật vạt áo sơ mi của Tịch Thành, anh ta quay đầu lại, cúi xuống nhìn Nam Tương mí mắt đang sưng đỏ lên, sau đó dang tay ôm nó vào lồng ngực.

Nam Tương áp má lên lồng ngực chắc nịch của anh ta, sau lần áo sơ mi là tiếng tim đập rất mạnh. Nó nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: “Tịch Thành, sau này anh đừng tìm em nữa. Em mãi mãi không muốn gặp lại anh.”

Một lát sau, Nam Tương cảm thấy hình như trời mưa, vài giọt nước rơi xuống trên lưng nó. Nóng hổi, thấm vào sau lưng.

Nam Tương nhìn bóng dáng Tịch Thành biến mất trong dòng người đi lại ùn ùn ngoài cổng trường.

Bóng dáng trầm mặc của anh ta in một vệt tối thẫm giữa ánh sáng chói gắt.

Nó nghĩ, đây là lần cuối cùng, nó nhìn thấy anh ta.

Nó mở cái túi trong tay, lúc nãy Tịch Thành vừa đưa cho nó, bên trong là một bọc hạt dẻ rang đường. Hồi cấp Hai, Nam Tương rất thích ăn món này. “Hình như hơi nguội rồi. Không muốn ăn thì vứt đi.” Anh ta bước đi trong cái bóng ngược sáng cực lớn. Bờ vai rộng tựa như có thể chống đỡ cả bầu trời mùa hạ xanh thẳm bao la trên đầu.

Nó bước tới trước thùng rác, khẽ vứt cái túi giấy vào đó.

Nó đã trao cho anh ta tất cả năm tháng thanh xuân của thiếu nữ.

Tựa như nó vừa cắt ra quãng năm tháng đẹp nhất của mình trên tấm thảm cuộc đời, sau đó tự tay may vào cuộc đời của anh ta. Vô số lần đầu tiên của người thiếu nữ. Lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên hôn, lần đầu tiên bị tát, lần đầu tiên có thai, lần đầu tiên bỏ nhà ra đi. Tuổi xuân chua xót, năm tháng phản nghịch, lên men thành một bát nước màu xanh lục, rót vào trong tim. Sau bấy nhiêu năm đã qua, vẫn làm nó đau đớn, song cũng ủ ấm nó. Bóng dáng anh ta giống như một tấm ảnh đen trắng lồng trong khung, giống như một cái cây trầm mặc. Nó cắn môi tự nói với chính mình, trong cuộc đời dài dặc sau này, đây là lần cuối cùng, nó thấy anh ta.

Nó bước một lúc, dường như quá mệt, bèn ngồi xuống rìa thảm cỏ bên đường, gục mặt lên đầu gối. Một lát sau, nó dứt khoát nằm hẳn xuống, lặng lẽ đổ nghiêng trên thảm cỏ, giống như đang ngủ sâu, ánh mặt trời rọi trên bờ má ẩm ướt, có một hơi nóng ran rát. Ngực phập phồng nhưng không phát ra chút âm thanh nào.

Dưới ánh nắng chói chang, người đi đường qua lại. Đôi mắt dửng dưng của bọn họ chỉ nhìn thấy con đường phía trước. Bọn họ máy móc gọi điện thoại, hoàn toàn không để tâm đến một cô gái đổ soài trên bờ cỏ. Ánh sáng trắng tuôn chảy khắp nơi, con đường thênh thang dần dần nóng lên, giống như một bộ phim câm đen trắng. Sự tĩnh mịch nở phồng ra vô tận. Tiêu biến mọi âm thanh, một bóng hình nhỏ nhoi đang co rút, cuộn mình lại.

- Mình muốn ở cùng anh ấy biết bao.

- Mình muốn ở cùng anh ấy như ngày xưa biết bao.

Cả một buổi chiều, tôi không sao bình tâm lại được. Có thể chuyện của Nam Tương đã ảnh hưởng đến tôi, tôi chìm đắm rất lâu trong một nỗi thất vọng to lớn về tình yêu. Trọn cả một buổi chiều, tôi nằm bò ra trên bàn học, mặt áp vào mặt bàn, bấm điện thoại tin tít nhắn tin. Từng tin nhắn của Giản Khê bay đến điện thoại của tôi, tôi cũng không biết mình đã nhắn những gì, dù gì thì cuối cùng cũng đành phải xóa hộp nhận tin nhắn đã đầy ắp.

Lúc sắp tan học, tôi gửi tin nhắn cho Giản Khê: “Em tan học rồi. Về đến ký túc xá sẽ nhắn tiếp cho anh.”

Tôi ngồi thẳng người lên thu dọn sách vở, điện thoại rung chuông, là tin nhắn của Giản Khê.

“Cuối cùng em cũng tan học rồi, anh đứng ở bên ngoài sắp tê cứng chân đây.”

Tôi quay phắt đầu ra, sau đó nhìn thấy Giản Khê đang đứng ngoài cửa sổ, đội một chiếc mũ vải len mỏng trắng, mỉm cười vẫy tay với tôi.

Khuôn mặt anh được ánh nắng ngoài cửa sổ rọi vàng rực, đẹp y như những quý tộc trẻ tuổi trong tranh sơn dầu. Anh xắn ống tay áo sơ mi lên, để lộ ra cánh tay thon dài, trông rất nhanh nhẹn, dây tai nghe iPod mềm mại thả rơi trước ngực.

Tôi nhìn người đã đứng ngoài cửa sổ đợi và nhắn tin cùng tôi cả một buổi chiều, bỗng nhiên không kìm được òa khóc to.

Tôi phải thừa nhận là mình đã làm Giản Khê giật mình. Anh vội vã chạy qua cửa lớp học, mặc kệ giáo viên và đám sinh viên chưa rời khỏi lớp. Anh đi tới trước bàn của tôi, lẹ làng nhún chân nhảy một cái, ngồi lên bàn, giơ tay bẹo má tôi hỏi: “Bạn Lâm Tiêu, bạn làm sao thế?”

Tôi nói: “Tâm trạng bạn Lâm Tiêu liên tục xuống thấp, cần được ủ ấm.”

Giản Khê vỗ ngực, nói: “Giản Khê thần y này đã hành hiệp giang hồ bấy nhiêu năm, bách bệnh đều chữa khỏi...”

Tôi nhìn bộ dạng tức cười của anh, không kìm được, lại bật cười. Anh cũng cười với tôi, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, giống như quảng cáo kem đánh răng trên tivi.

Mấy nữ sinh ngồi trước mắt tôi cùng quay đầu lại, thì thầm bàn tán.

Tôi cũng đã quen rồi. Từ hồi cấp Hai cho đến khi vào đại học, anh đã giống như một cục nam châm thu hút đủ loại bướm ong lao đến. Tôi đã từng phát ghen mà nói rằng cơ thể anh có mùi gì mà đáng để đám con gái vây lấy như thế? Giản Khê cúi đầu nghĩ một lát, nghiêm túc trả lời: “Anh cảm giác đó là mùi hoóc môn nam tính. Anh đọc sách thấy nói, đấy là một mùi thơm kiểu như bạc hà, có thể thu hút người khác giới.”

Tôi bắt đầu xếp sắp sách vở, Giản Khê bỗng nhiên lôi túi xách của anh ra, “Cho em xem cái này.” sau đó rút ra một chiếc hộp bát âm.

“Anh trộm ở phòng em à?”

“Em đúng là chẳng nói được câu gì hay cả. Anh thấy nó lúc vừa đi ngang qua cái cửa hiệu nhỏ cạnh cổng trường em. Ở đầu giường của em cũng để một cái giống hệt thế này. Anh liền nghĩ, hay mình cũng mua một cái, để ở đầu giường.” Anh cười vang, bắt đầu vặn dây cót, giây lát sau, tiếng nhạc piano lung linh đã phát ra.

Tôi ngắm khuôn mặt nghiêng nghiêng đẹp mà an tĩnh của anh, không thể kiềm chế được nữa. Tôi nằm bò trên đùi anh, bắt đầu khóc rưng rức. Tiếng nhạc du dương khiến tôi thấy mình giống nữ nhân vật chính trong một bộ phim lãng mạn. Anh vỗ đầu tôi, bảo: “Em cũng biết chọn đúng chỗ nhỉ, đợi em khóc xong, người ta chắc chắn tưởng rằng anh dầm cả ra quần đấy.”

Tôi vội ngồi phắt dậy, kết quả là đập đầu vào cằm của Giản Khê, anh nghiến răng rên lên. Anh xoa cằm nói: “Lâm Tiêu, anh phát hiện ra gần đầy em rất có cảm hứng với chỗ này nhỉ.”

Anh cong khóe môi, bộ dạng đắc ý, trông rất giống một gã công tử trêu ghẹo con gái nhà lành trên phim truyền hình lúc 8 giờ tối.

“Hứ!” Tôi đáp lại ra vẻ khinh miệt.

“Không sao đâu, anh cho em xem, không lấy tiền đâu.” Giản Khê dang tay, duỗi thẳng hai chân ra, dáng điệu rất thoải mái. Tôi hơi không kìm chế được mình, khẽ liếc một cái vào chỗ đũng quần jean của anh. Liếc xong, tôi hơi hối hận, vì vừa ngẩng đầu lên đã thấy bộ mặt cười hì hì tỏ ý “Lâm Tiêu à, thì ra em cũng có ngày hôm nay” của Giản Khê. Tôi vận hết sinh lực, trợn trừng mắt nhìn anh, dù cho trợn mắt xong tôi cảm thấy hơi choáng váng.

Tôi và Giản Khê ra khỏi trường, đi về phía trung tâm thương mại mới mở ở bên kia đường đối diện với khu ký túc xá. Giản Khê vẫn nắm tay tôi như hồi mùa đông, đút vào trong túi quần jean của anh. Chỉ là đút vào xong, anh nghiêm túc bảo tôi: “Lâm Tiêu, cảnh cáo em, trên đường phố không được sờ lung tung.” Qua lớp vải túi quần, tôi véo mạnh tay vào đùi anh. Anh đau quá kêu lên một tiếng. Nhưng tiếng “á” của anh quả thực quá yếu ớt, nằm giữa đau đớn và hưởng thụ, rất khó phân biệt, vả lại càng dễ khiến người ta tưởng tượng. Vài nữ sinh xung quanh tôi quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy anh khom lưng, vẻ mặt rất khó diễn tả cau mày rên “á”... Còn tôi đang đút tay trong túi quần jean đằng trước của anh... Tôi lúc ấy chỉ muốn lao thẳng ra giữa đường nằm xuống giơ hai chân trồng cây chuối. Giản Khê ra sức kéo mũ xuống, che đi cái mặt của anh.

Chúng tôi chọn tiệm vịt quay Toàn Tụ Đức mới mở. Trong lúc ăn, tôi kể mọi chuyện của Nam Tương và Tịch Thành cho Giản Khê nghe. Anh vừa nghe tôi kể, vừa không ngừng lấy bánh đa quấn da vịt quay nhét vào miệng tôi. Tôi nghĩ chắc là anh sợ tôi đói, hoặc là do anh không chịu đựng được, muốn dùng miếng ăn bịt miệng tôi. Tôi cảm thấy cả hai khả năng này đều có.

Kể đến đoạn xúc động, tôi không nín được, mắt lại bắt đầu đỏ lên. Tôi hỏi Giản Khê: “Nếu ngày nào đó anh bỗng trở nên hung hãn, anh có xuống tay đánh em không?” Giản Khê nghe rồi nhìn tôi khinh khỉnh: “Thôi đi ạ, hôm sinh nhật anh năm ngoái, em và Cố Ly đã dùng nến đốt cháy cả tóc anh, lúc đó anh sầm mặt với em, em liền không thèm nhìn anh cả một tuần. Anh mà dám đánh em, không biết em và Cố Ly sẽ xử lý anh ra sao nữa. Với thủ đoạn của hai người, anh giữ được toàn thây cũng đã coi như mộ phần tổ tiên nhà anh chọn đúng long mạch rồi. Cái số anh trời định bị em bắt nạt,” ngừng một lát, anh cúi đầu cười, hình như tự lẩm bẩm nói với mình, “nhưng mà cũng hay.”

Tôi nghe thấy xúc động quá, đứng dậy ngả về phía anh, ôm khuôn mặt anh thơm một cái thật yêu lên môi. Hôn xong, tôi lau miệng, nói: “Mùi thịt vịt.”

Giản Khê cũng nhoài người ra hôn tôi, rồi anh nói:

“Mùi gà.”

Tôi giơ chân dưới gầm bàn đá mạnh vào anh, ai dè đá luôn vào chân bàn, đau điếng người.

Ăn xong Giản Khê bảo đi xem phim. Tôi nghĩ sáng mai dù sao cũng không có giờ học, liền đi luôn. Lúc anh xếp hàng mua vé, tôi gửi tin nhắn cho Nam Tương và Cố Ly, kết quả chẳng đứa nào thèm nhắn lại.

Phim Vua Kungfu, Lý Liên Kiệt và Thành Long đấu tay đôi khiến tôi thót tim. Lý Băng Băng trong phim quá đẹp từ nhỏ tôi đã sùng bái ma nữ tóc trắng rồi. Có tới mấy lần tình huống nguy hiểm, tôi không kìm được ôm tay trước ngực, nhưng lại lập tức cảm thấy mình giống Đường Uyển Như quá, vội bỏ tay xuống ngay.

Giữa chừng điện thoại của Giản Khê rung mấy lần, anh rút ra xem màn hình, rồi tắt máy. Sau mấy lần liên tục như thế, anh liền tắt nguồn. Tôi hỏi anh có gì cần kíp không, nếu không thì ra ngoài gọi lại. Anh lắc đầu, nói không có gì, chuyện đội bóng của trường, chán lắm.

Xem xong phim đi ra, tôi đi vệ sinh, Giản Khê ngồi trên ghế băng ở rìa đường đợi tôi.

Lúc tôi đi ra, nhìn thấy anh đang cúi đầu gửi tin nhắn, hình như rất dài. Tôi đứng ở đằng xa nhìn một lúc, đang định gọi anh, thì thấy anh lại tắt nguồn điện thoại, sau đó cho vào túi quần.

Tôi bước về phía anh.

Chúng tôi đi bộ về ký túc xá, đứng ôm nhau một lúc ở dưới mới chia tay.

Anh ôm lấy vai tôi, nói: “Cuối tuần em đến nhà anh ăn cơm đi. Lâu rồi hai đứa cuối tuần không gặp nhau.”

Tôi vừa gật đầu, chợt nhớ ra cuối tuần này công ty có một SHOW rất quan trọng, thế là vội lắc đầu: “Cuối tuần này em không thể xin nghỉ, tuần sau nhé.”

Giản Khê khẽ thở dài một tiếng, đeo túi xách lên vai, nói: “Được rồi, vậy anh về trước nhé.”

Dưới ánh đèn vàng, bóng dáng Giản Khê trông có phần cô đơn. Trên con đường dài chỉ có một mình anh. Bóng anh đổ xuống vừa gầy vừa dài.

Tôi gắng lắm mới kìm được không thốt gọi tên anh.

Anh có quay đầu lại nhìn tôi hai ba lần, tôi mỉm cười vẫy tay với anh, dù sao cũng cách một quãng xa, anh không nhìn thấy tôi đang khóc. Anh cũng vẫy tay với tôi, trong bóng đêm tiếng nói dịu dàng của anh vẳng đến, “em mau lên lầu đi.”

Tôi về phòng, trong phòng khách tối om, tôi khẽ khàng mở cửa phòng mình. Không có đèn, ánh đèn ngoài cửa sổ hắt vào, có thể lờ mờ nhìn thấy Nam Tương ngồi trên giường. Nó nghe thấy tiếng tôi nên ngồi dậy. “Cậu đã về rồi.” Giọng nó hơi khàn.

Tôi xoay người ra phòng khách rót một cốc nước nóng, trở lại ngồi xuống cạnh nó, đưa nước nóng cho nó.

Nó dựa nhẹ vào vai tôi, mái tóc dài xõa trên đùi. Tôi đưa tay lau lên mặt nó, ấm và ướt.

Sáng thứ Bảy, lúc Giản Khê vẫn đang ngủ mê mệt, chợt nghe tiếng cửa phòng mở ra. Phản ứng đầu tiên của anh là “Lâm Tiêu?”, tiếp đó anh cảm thấy mình chẳng ra sao, thật chẳng khác gì học sinh phổ thông đang yêu. Vậy là anh tiếp tục vùi mình trong đống chăn, nói: “Mẹ, hôm nay con không có việc gì, con muốn ngủ thêm một lúc, mẹ đừng...”

Còn chưa nói hết, cái chăn đã bị kéo tuột ra.

Giản Khê ngẩng đầu, dụi mắt, trước mặt anh là Cố Nguyên quần áo chỉnh tề. “Giản Khê, dậy mau lên, ra ngoài đi loăng quăng.”

Giản Khê lại nằm xuống, nhắm mắt tiếp tục ngủ, “Chắc cậu chỉ muốn nhìn tớ mặc quần sịp thôi chứ gì, cứ nói thẳng ra, đừng ngại.”

Cố Nguyên không bị Giản Khê chọc tức, mà lấy làm hứng thú nói: “Cậu mà ngủ tiếp thì tớ bảo đảm đến quần sịp cũng không còn đâu.”

Giản Khê vẫn nằm thẳng cẳng không nhúc nhích.

Cố Nguyên bước lại nằm bò ra bên cạnh, thì thầm vào tai anh câu gì đó, Giản Khê tức khắc lật người nhổm dậy, trong ba giây đã mặc xong quần jean. Sau đó, đầu tóc vẫn còn bù xù, anh lừ mắt nhìn Cố Nguyên đang cười lăn cười bò trên giường với vẻ khinh miệt.

Mười lăm phút sau, Giản Khê vừa ngáp, vừa bị Cố Nguyên lôi vào trong chiếc xe Audi A8L.

Cố Nguyên nói với tài xế: “Plaza 66.”

Giản Khê lầm bầm: “Phá gia chi tử.”

Cố Nguyên liếc mắt lườm anh: “Nếu tớ nói không sai thì cái T-shirt trắng cậu đang mặc trên người là hàng Kenzo nhỉ?”

Giản Khê nói: “Tớ mua giảm giá 50%.”

Cố Nguyên hừ một tiếng: “Giảm 90% thì cũng vẫn là Kenzo.”

Sáng thứ Bảy, người Thượng Hải đông nườm nượp, Những nơi có thể lánh nạn được chỉ có Plaza 66, Portman hoặc khách sạn Thế Mạo Hoàng Gia, mấy chỗ lấy giá cả để lọc bớt người.

So với các trung tâm thương mại khác, bất kỳ lúc nào Plaza 66 cũng luôn tĩnh lặng đến mức như sắp phá sản đến nơi. Cố Nguyên và Cố Ly đều thích bầu không khí này, đặc biệt là Cố Ly, nó vô cùng ghét chỗ đông người. Dù chỉ là đi ăn lẩu, nó cũng sẽ chọn một nhà hàng có phòng lẩu, mặc kệ mùi vị của những nhà hàng cao cấp này khiến tôi và Nam Tương buồn nôn - Đường Uyển Như thì không bao giờ tính đến mùi vị, đối với nó, mọi thứ chỉ chia thành hai loại “ăn được” và “không ăn được”. Nhưng nó cũng sẽ trách cứ: “Ôi trời, thức ăn trong đĩa này ít quá nhỉ? Cho một người ăn cũng không đủ!”