Tiểu Thiếp

Chương 10



Hạ đi thu đến, trong nháymắt đã tới tết trùng dương, hoa cúc nở rộ.

Sáng sớm, Tô Mạt Vi tự mình đến phòng bếp nhỏ làm mỳ trường thọ, tuy rằngNguyên Tề Chi đã ăn trước, nhưng hôm nay mới chính thức là sinh nhật, mỳ trườngthọ không thể thiếu được.

Nghe nói hôm nay trong Nguyên phủ sẽ có rất nhiều vị phu nhân và tiểu thư quýtộc đến để tham gia “Trâm cúc du viên hội”. Dựa theo những gì mà Nguyên NghiChi nói thì, đây chính là lễ mai mối, các vị phu nhân đến để lựa chon một côcon dâu thích hợp, các tiểu thư thì tự đẩy mạnh tiêu thụ chính mình để tìmchồng.

Đương nhiên, ước mong của các nàng là có thể gả vào Nguyên phủ.

So với đại bộ phận thiếu gia có hành vi phóng đãng, các thiếu gia Nguyên phủthật sự quá tốt, cho dù không phải người người đều thập toàn thập mỹ, nhưngcũng được xem là có đọc sách tập võ,có hoài bão, là những thanh niên đầy hứahẹn, huống chi người nhà Nguyên gia còn có tướng mạo trời sinh, làm cho các cônương vừa trông thấy đã mặt đỏ tim đập.

Tô Mạt Vi hi vọng lần này có thể có một vị phu nhân chọn trúng Nguyên Nghi Chi,nếu nàng ấy không gả được thì sẽ trở thành gái lỡ thì.

Nguyên Nghi Chi là con vợ lẽ, tuy rằng mẹ cả Trịnh thị chưa từng bạc đãi nàng,nhưng cũng sẽ không đặc biệt quan tâm đến hôn sự của nàng, Chu di nương âm thầmlo lắng, bởi vì trước mặt lão gia, bà đã thất sủng, cho nên lời nói không cótrọng lượng..., thoạt nhìn có thể thấy tiền đồ của Nguyên Nghi Chi có chút nhấpnhô.

Tô Mạt Vi suy nghĩ xem hôm nay có nên nhắc trước mặt Thái phu nhân hay không,bà nội quan tâm đến hôn sự của cháu gái là tất nhiên đúng không?

Tô Mạt Vi ngẩn người chìm vào suy nghĩ, nàng nắm lấy tay áo vân vê, ánh mắtmông lung, ngây ngốc nhìn Hòa Trữ, thấy môi của nàng ta khẽ mở khẽ khép, hìnhnhư đang nói gì đó, nhưng nàng không nghe thấy gì cả.

“Di nương? Di nương?” Vẫn là Hỉ Đào phát hiện ra Tô Mạt Vi không bình thườngnhanh nhất, vội vàng tiến lên lay nàng, hỏi: “Di nương? Người làm sao thế?”

Hỉ Liên sốt ruột huých bả vai của Hòa Trữ, lo lắng hỏi: “Tỷ nghe tin từ đâuvậy? Đừng nói hươu nói vượn làm muội sợ đó!”

HòaTrữ nức nở nói: “Phía trước đã loạn cả lên rồi, phu nhân khóc đến bất tỉnh,là tùy tùng bên người Nhị thiếu gia mang tin tức từ tiền tuyến về, nói... nóilà Viên Khả Vọng thông đồng với địch bán nước, thiếu gia bị hại chết.”

Hỉ Liên “Oa” một tiếng, Hỉ Đào lại hô lớn: “Di nương! Di nương, người đừng hùdọa nô tỳ! Hỉ Liên, đi kêu đại phu nhanh lên, di nương té xỉu rồi! Nhanh đi!”(Di: ta thấy hình như chỗ này thiếu thiếu gì đó:-? Chứ ko sao nó ko logic gìhết)

Tô Mạt Vi cảm thấy hồn của mình đã nhẹ nhàng phiêu bạt, nàng giống như cưỡimây, lướt qua núi cao, lướt qua trùng điệp, lướt qua Trường Giang và Hoàng Hà,đi thẳng về phía trước, nàng không biết mình muốn làm gì, chẳng qua là cảm thấyở phía trước có người đang chờ nàng, nhớ nàng, gọi tên nàng.

Nàng hoảng hốt, mê mê mang mang, cho đến khi thấy một vùng đất hoang dã, chođến khi thấy trên vùng đất hoang dã có một con ngựa, và một thiếu tướng quân tưthế oai hùng đang cưỡi trên lưng con ngựa đó.

Ngựa là Hãn Huyết Bảo Mã, người là thiếu tướng quân với áo bào màu bạc.

Nguyên Tề Chi ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa quý, tay cầm Long đảm lượng ngânthương, ngẩng cao đầu, ánh mắt xa xăm, hắn nhướn mày cười với nàng, nói: “ Cônương ngốc, ta còn muốn cùng nàng ăn mỳ trường thọ cả đời mà! Lo lắng làm gìchứ?”

Tô Mạt Vi gật đầu, “Hôm nay thiếp cố ý làm mì trường thọ cho chàng, sinh nhậthai mươi tuổi, phải nhớ trở về để ăn đó!”

Nguyên Tề Chi cười nói: “Nàng hãy ăn dùm ta đi, sớm hay muộn thì ta cũng sẽ trởvề.”

Tô Mạt Vi nói: “Được. Chàng để thiếp ăn một nửa mì trường thọ, thì có nghĩa làthiếp sẽ sống lâu, không được bỏ lại thiếp một mình.”

Nguyên Tề Chi chỉ mỉm cười, không thèm nhắc lại.

Trong lòng Tô Mạt Vi có một niềm tin mãnh liệt, vì thế không hề lo lắng sợ hãi.

Nàng tin tưởng lời hứa hẹn của hắn, nàng biết hắn là trượng phu lời nói đánggiá ngàn vàng.

Hồn Tô Mạt Vi trở về vị trí cũ, chậm rãi mở mắt.

Thái phu nhân đang ngồi bên cạnh giường của nàng, nắm lấy tay nàng, tràn đầyyêu thương nhìn nàng.

Tô Mạt Vi cũng cười nhìn Thái phu nhân, “Thái phu nhân, phu quân không có việcgì, thật đấy, chàng nói sớm hay muộn gì thì chàng cũng sẽ về thôi, chàng cònmuốn con ăn mì trường thọ giùm chàng nữa!”

Hỉ Đào và Hỉ Liên đứng cuối giường cùng nhau rơi lệ, quay lưng đi, cố gáng néntiếng nức nở.

Vừa rồi Hỉ Liên đã đi thăm dò tin tức, nghe nói là bởi vì thời tiết còn nóng,đường xá xa xôi, lo lắng xác chết sẽ bị hư thối, cho nên xác Nhị thiếu gia đãbị chôn tại chiến trường.

Tùy tùng chỉ đem y quan của Nhị thiếu gia trở về, trên mặt đầy vết máu loanglổ, màu đỏ sậm khiến người ta kinh sợ.

Thái phu nhân nắm chặt tay Tô Mạt Vi, gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng vậy, cháutrai của ta ta biết, nó là người rất may mắn, làm sao có thể đoản mệnh được?Chờ nó giải quyết xong chiến sự, nhất định sẽ về nhà.”

Tô Mạt Vi mỉm cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Hỉ Đào và Hỉ Liên nhìn hai bà cháu đã đau lòng đến mức mơ hồ, ngoại trừ việcyên lặng rơi lệ, họ không dám khuyên, di nương như thế làm cho người ta đaulòng.

Thái phu nhân để tay lên trên bụng Tô Mạt Vi, “Con cũng là đứa nhỏ có phúc, vừarồi đại phu đã tới kiểm tra, nói con đã mang thai hơn hai tháng.”

Tô Mạt Vi kinh ngạc mở to mắt, hỏi: “Thật vậy chăng?”

Nàng không thể tin được, bàn tay nhỏ bé vừa mừng vừa sợ, nhẹ nhàng vuốt bụngcủa mình, “Con không có chút cảm giác nào cả, có đúng là có em bé không?”

Hỉ Đào nói: “Nguyệt sự của di nương không đến, tụi nô tỳ đều đoán là đã có rồi,hôm nay để cho đại phu kiểm tra, mới biết đây là sự thật, chúc mừng di nương!”

Tô Mạt Vi mỉm cười dùng tay vuốt ve bụng của mình, trong đáy mắt tràn đầy vuimừng, giống như không hề biết tin dữ kia, “Trước kia nguyệt sự của ta đều cóquy luật, ta cũng từng hoài nghi, nhưng ta nghe có người nói, sau khi mang thaiđều cảm thấy buồn nôn, nhưng ta lại không có phản ứng, cho nên không dám tintưởng.”

Thái phu nhân cúi đầu lặng lẽ chấm nước mắt, mỉm cười an ủi nàng nói: “Đại phunói thân thể của con rất tốt, cho nên mẫu thân con đều khỏe mạnh, nhưng batháng đầu tiên phải cẩn thận một chút, sau này không cần làm gì cả, quan trọngnhất là phải nghỉ ngơi cho tốt.”

Tô Mạt Vi khẽ gật đầu, “Dạ, xin nghe Thái phu nhân.”

Sau đó, Thái phu nhân về lại Thanh Trữ viên, vẫn thanh tịnh an bình như cũ.

Không ai dám nói về tang sự của Nhị thiếu gia trước mặt họ.

Tuy rằng Trịnh thị thương tâm khổ sở, nhưng thấy trong bụng Tô Mạt Vi mang thaiđứa cháu mồ côi cha từ trong bụng mẫu thân, cho nên cũng phân phó vú già riêngcẩn thận chăm lo đồ ăn, cố ý chọn hai mama kinh nghiệm phong phú đến cạnh TôMạt Vi chăm nom, ăn ngủ nghỉ đều dùng đồ tốt nhất.

Trịnh thị còn cố ý thăng Hỉ Đào, Hỉ Liên thêm hai bậc, tiền tiêu vặt hàng thángcũng gia thêm năm trăm văn tiền.

Có lẽ thân thể Tô Mạt Vi thật sự quá tốt, ngoài việc bụng của nàng từ từ phồnglên, nàng cũng không buồn nôn, cũng không có phản ứng khác lạ nào, khẩu vị càngngày càng tốt, ăn càng ngày càng nhiều.

Thái phu nhân là người từng trải, không tán thành việc bồi bổ thái quá cho nênnói với Tô Mạt Vi: “Đứa nhỏ quá lớn, lúc sinh sẽ gặp khó khăn, đây là lần đầucon mang thai, càng phải cẩn thận, ăn nhiều thức ăn nhẹ thôi!”

Từ trước đến nay Tô Mạt Vi luôn kính trọng Thái phu nhân, cho nên nghe lời củabà, ăn nhiều hoa quả rau dưa, ăn mặn thì chỉ ăn nhiều cá.

Trong lúc đó, trong phủ cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện, nghe nói Viên Lệ Hoatìm lão gia phu nhân đại náo một hồi, nói cha nàng Viên Khả Vọng tuyệt đối sẽkhông hãm hại con rể của mình, nàng không cho kẻ nào nói xấu Viên gia.

Tranh cãi ầm ĩ làm cho người luôn tao nhã hiền từ như lão gia Nguyên Bắc Cốcũng phải nổi giận, ngay hôm đó đem Viên Lệ Hoa trả về nhà mẹ đẻ, ngày kế lạiđưa hưu thư, đá Viên Lệ Hoa ra khỏi Nguyên phủ.

Mà trên triều đình, việc Viên Khả Vọng thông đồng với địch bán nước, chứng cớvô cùng xác thực, nghe nói tiền tuyến tìm được thư tay trao đổi giữa hắn vàhoàng đế Mục quốc, trong thư còn có kèm theo bản đồ chiến lược của Cảnh quốc.

Hoàng đế Huyền Dục giận tím mặt, Viên Khả Vọng bị lăng trì xử tử, cả nhà Viêngia tịch thu tài sản nam thì bị xử tử, nữ quyến đem đi bán.

Phó tướng Cảnh Tín Xương của Viên Khả Vọng hoàn toàn tiếp quản binh mã Viêngia, Cảnh gia lại dâng đứa con gái xinh đẹp cho hoàng thượng, trong nháy mắtCảnh gia trở nên cao quý.

Nghe nói trước khi Viên Khả Vọng bị xử quyết, chửi ầm Cảnh Tín Xương là gianthần, tiểu nhân, hắn tin lầm tiểu nhân, bị oan uổng, chết không nhắm mắt. Cònmắng người Nguyên phủ đều là đứa ngốc, Nguyên Tề Chi bị Cảnh Tín Xương hạichết, không liên quan đến hắn.

Kim Lăng thành nổi lên nhiều lời đồn ầm ĩ, nhưng Nguyên phủ lại không thèm đáplại.

Cứ như vậy, Viên gia vốn nắm giữ một phần ba binh quyền của Cảnh quốc đổ sậptrong nháy mắt, biến mất không tung tích.

Viên Khả Vọng từng cầm trọng binh, ngang ngược càn rỡ, thậm chí uy hiếp hoàngthượng, cuối cùng đã phải nhận quả báo.

Cho dù là thế gia đại tộc thì như thế nào, ở triều đại mà hoàng đế có quyền tốithượng, cũng sẽ bị phá huỷ trong nháy mắt mà thôi.

Vì thế, Tô Mạt Vi thở dài.

Trước kia nàng cho rằng vinh hoa phú quý có thể lâu dài, hiện tại mới hiểu đượcgiàu sang chưa chắc đã tốt, gần vua như gần cọp, phải luôn cẩn thận, mới có thểtránh được việc đại họa giáng xuống đầu mình.

Bình an trôi qua một năm, vào mùa xuân, Tô Mạt Vi thuận lợi sinh hạ một bé traikhỏe mạnh, tiếng trẻ con khóc vang ra, cực kì mạnh mẽ.

Đứa trẻ vừa mới ra đời, đã được ông nội của nó tự mình đặt cho cái tên “GiaHữu”, hi vọng ông trời sẽ phù hộ cho đứa nhỏ.

Thái phu nhân nắm tay Trịnh thị, nhịn không được nước mắt tuôn rơi, nói: “Saunày con nhất định phải chăm sóc tốt cho hai mẹ con nó, nhất định phải đối xử tửtế nghe không?”

Trịnh thị chua xót nghĩ tới việc con của mình không thể tận mắt thấy cháu traimột cái, mắt cũng rưng rưng, liền đáp: “Con dâu sẽ đối xử tử tế với hai đứa nó.Tô thị đã có công sinh, hãy thăng con bé lên làm thiếp đi!” (Di: Lúc trướcVi Vi vào Nguyên phủ với thân phận là “tiểu thiếp” cho nên giờ được thăng lên“thiếp” nghĩa là hơn một bậc rồi. Thường vợ của 1 người đàn ông có 3 bậc, caonhất là “chính thê”, sau đó là “thiếp” rồi cuối cùng là “tiểu thiếp” và nha đầuthông phòng.)

Lần này Thái phu nhân lại im lặng, bà suy nghĩ hồi lâu, mới nói: “Tô nha đầucòn rất trẻ, nếu nó có ý định tái gía, thì chỉ cần để đứa nhỏ lại, đưa nó vềnhà mẹ đẻ cũng tốt, chúng ta cũng không thể làm trễ nải cả đời của cô nương tốtđược.” (Di:ta dùng từ “nó” với nghĩa thân mật)

Cháu trai vừa sinh ra, lại nói đến vấn đề con dâu tái giá, Trịnh thị khôngthoải mái, nhưng bà cũng không dám làm trái ý mẹ chồng, đành phải ậm ừ cho quachuyện, chỉ nói là sẽ hỏi lão gia và ý của Tô Mạt Vi.

Lão gia Nguyên Bắc Cố cũng đồng ý với ý kiến của Thái phu nhân, lúc trước Trịnhthị vì xung hỉ cho con trai của mình, đã cưỡng ép dân nữ nhà đàng hoàng phảilàm thiếp, còn phá hoại nhân duyên của người ta, lão gia vốn không vui vẻ gìrồi, hiện tại con trai đã qua đời, nên để cho Tô Mạt Vi còn đường lui, coi nhưlà bù đắp cho nàng.

Tô Mạt Vi mới mười bảy tuổi, cuộc sống còn rất dài.

Trịnh thị vẫn có chút không muốn, Nguyên Bắc Cố lại nói: “Lúc trước nàng dámcưỡng ép Tô thị vào cửa, làm hỏng nhân duyên của người ta, chỉ sợ đây là báoứng, chẳng lẽ nàng còn không nên vì con trai và cháu trai của mình tích chútcông đức sao?”

Trịnh thị sợ hãi.

Tô Mạt Vi không muốn rời khỏi Nguyên phủ, về nhà mẹ đẻ tái giá.

Cũng không phải nàng ham vinh hoa phú quý của Nguyên phủ. Mà là bởi vì nơi nàylà nhà của Nguyên Tề Chi, nàng cũng là người nhà của hắn, là gia đình của contrai bọn họ, làm sao nàng có thể đi?

Nàng từng nói một lần: “Phu quân sẽ trở lại, thật sự. Con sẽ chờ chàng.”

Tô đại nương cũng từng tới khuyên qua, nhưng ý chí Tô Mạt Vi kiên định, Tô đạinương cũng không hề miễn cưỡng nàng, chỉ cần nàng cố gắng nuôi con trai cho tốtlà được, phụ nữ có con trai để làm chỗ dựa, cũng đã tốt lắm rồi.

Tô Mạt Vi lại nói: “Mẫu thân, Tề Chi không có việc gì, con có thể cảm giác được.Sớm hay muộn chàng cũng sẽ trở lại!”

Thấy nàng nói rất chắc chắn, ánh mắt cũng dọa người, Tô đại nương và Thái phunhân giống nhau, chỉ dám âm thầm khổ sở, gật đầu thuận theo ý nàng, “Ừ, nhấtđịnh con rể sẽ trở về.”

Tô Mạt Vi biết tất cả mọi người đều cho rằng tinh thần nàng có vấn đề, nhưngnàng biết mình rất tỉnh táo, nàng có cảm giác Nguyên Tề Chi còn sống, chỉ làhắn có chuyện phải làm, sớm muộn gì một ngày nào đó hắn cũng sẽ trở về.

Tình đến đột ngột, không lún mà sâu, đến khi sâu sắc tột cùng thì sẽ có tâm ýtương thông.

Tô Mạt Vi tin tưởng trực giác của mình, Nguyên Tề Chi vẫn còn sống.

Trời đông giá rét, ngày hè nóng bức, bốn mùa thay phiên, năm tháng thay đổi,đứa trẻ nhanh chóng đã biết bập bẹ, biết đi, biết chạy, biết cười nói, biếtnghịch ngợm gây sự, biết đọc sách viết chữ.

Nguyên Gia Hữu sáu tuổi.

Nguyên phủ càng ngày càng thịnh vượng. Đại bá Nguyên Tu Chi của Nguyên Gia Hữuđã có trưởng nữ Nguyên Gia Ninh, thứ trưởng tử Nguyên Lang, thứ nữ Nguyên GiaHinh, trưởng tử Nguyên Gia Diễn; tam thúc Nguyên Trị Chi bên kia, tam thẩm thẩmcũng mang thai, trong bụng có em bé, nghe nói hai tháng nữa là có thể thấy mặtem bé rồi.

Cũng trong lúc đó Cảnh quốc trở nên thái bình, kinh tế phồn vinh, thiên tai rấtít, tai họa cũng không nhiều, quốc khố sung túc nuôi binh mã cường tráng, chiếnlực mười phần.

Mà hoàng đế Mục quốc lớn tuổi, tham luyến sắc đẹp, nam nữ ăn sạch, nghe nói hắnnhận một đôi tuyệt sắc tỷ đệ vào cung, chơi tỷ tỷ lại ăn đệ đệ, suốt đêm vuiđến quên cả trời đất. Mà biên giới Mục quốc ba năm khô hạn, mùa màng thất bát,dân chúng đói chết không ít, lại có đủ loại thuế má hà khắc, dân chúng lầmthan, quan bức dân phản, biên giới hỗn loạn. (Nguyệt: cha già này BT không ít, nam nữăn sạch, kinh)

Các dân tộc thiểu số phụ thuộc và Mục quốc đều giànhđược độc lập, ở phương bắc tây Hung Nô do Thiền Vu làm chủ ngầm chiếm đông HungNô, Thiền Vu vì quá mức tàn bạo tham lam nên bị đảo chính, nghe nói vị tướngquân xác nhập cả hai miền Hung Nô tên là Tề Nguyên.

Tề Nguyên lấy Yên Kinh ở U Châu làm cứ điểm, dựa vào thảo nguyên lớn ở phươngbắc, huấn luyện kỵ binh áo đen mang tên “Bắc phủ quân”, Bắc phủ quân từ YênKinh đi thẳng xuống hướng nam, chiếm lĩnh Nhạc Lăng vốn thuộc về Mục quốc, biếnDuyệt Châu, Từ Châu, Dương Châu trở thành căn cứ quân sự quan trọng.

Tề Nguyên làm một trận khiến thiên hạ phải sợ hãi, không chỉ có quân thần Mụcquốc sợ hãi, ngay cả người dân Cảnh quốc cũng đều bàn tán xem rốt cuộc là từđâu xuất hiện một nhân vật như thế?

Binh mã của Tề Nguyên và quân đội Cảnh quốc hợp binh, tuyên bố mình vốn làthiếu tướng quân Cảnh quốc, làm dậy nên một làn sóng lớn.

Cảnh quốc bảy năm mài một kiếm (Di: mài một kiếm ý nói nhẫn nại, không manhđộng), im lặng thực hiện chiến lược quân sựcủa mình. Cảnh Tín Xương úp úp mở mở lúc hai nước giao chiến, Tề Nguyên thì ẩnnúp trên phía bắc, sau đó chiếm lĩnh U Châu, trực tiếp thu phục hậu phương lớncủa Mục quốc.

Khi Tề Nguyên xuôi nam hợp với quân đội Cảnh quốc, hơn phân nửa Mục quốc đãkhông còn.

Sau đó, chiến sự giằng co suốt ba năm, phía bắc thiên tai không ngừng, dânchúng Mục quốc chủ động đi theo địch phản quốc vì chỉ có họ mới có thể cho dânchúng một miếng cơm ăn.

Khi trời đông giá rét, kinh thành Trường An của Mục quốc bị đánh hạ, hoàng đếtự tử, Mục quốc tuyên cáo mất nước.

Đến lúc đó, thiên hạ mới thực sự thống nhất.

Mùa xuân, Nguyên Gia Hữu chín tuổi rồi, chân tay mạnh mẽ, mặt mày tuấn lãng, đãcó phong thái của cha mình năm đó.

Tuy rằng nó đam mê tập võ, nhưng mẫu thân vẫn cưỡng chế, bắt nó đọc nhiều sách,cũng không vui mừng khi thấy nó bày tỏ nguyện vọng muốn đi sa trường làm anhhùng.

Hiện tại mọi người đều biết Bắc phủ quân tiếng tăm lừng lẫy nơi sa trường,chính là kiệt tác của nhị công tử Nguyên phủ Nguyên Tề Chi, Tề Nguyên kỳ thậtchính là Nguyên Tề Chi.

Hắn giả chết mai danh ẩn núp ở Mục quốc, cuối cùng từ trong bụng Mục quốc rạchmột kiếm, khiến cho Mục quốc sụp đổ.

Nguyên Gia Hữu vô cùng sùng bái cha của mình, mỗi ngày mỗi đêm đều cầu nguyện,mong có thể sớm thấy mặt cha của mình.

Trái lại mẫu thân của nó lại vẫn thản nhiên, nhìn thế nào cũng không thấy bộdạng kích động.

Lúc đó khi Bắc phủ quân làm nổi bật nhân vật của thiên hạ, Nguyên phủ mới biếtNguyên Tề Chi không chết, vừa vui mừng vừa bối rối, Tô Mạt Vi nói rằng cho tớibây giờ nàng vẫn không tin việc Nguyên Tề Chi chết.

Người duy nhất biết nội tình là Nguyên Tu Chi cũng phải bội phục em dâu củamình, hơn nữa cũng cảm động tình cảm mà em dâu dành cho đệ đệ.

Có một ngày, Nguyên Gia Hữu học xong, nắm tay tiểu cữu của mình là Tô Mạt Vânchạy về phía Tuyết Tùng viên, vừa chạy vừa thúc giục: “Nhanh lên, nhanh lên! HổSinh nói ở bên ngoài nhìn thấy thiệt nhiều kỵ binh mặc áo đen, nhất định là Bắcphủ quân khải hoàn trở về, cha đã trở lại!” (Di: tiểu cữu nghĩa là cậu nhỏ,ta để vậy cho hay)

Hổ Sinh là gã sai vặt bên người Nguyên Gia Hữu, tin tức rất nhanh nhạy.

Tô Mạt Vân đã trở thành một thiếu niên trưởng thành mười lăm tuổi, lúc này nghenói tỷ phu đã trở lại, cũng kích động không thôi, hắn vì tỷ tỷ cảm thấy vui vẻ.

Thời gian trôi qua, trong chớp mắt đã mười năm.

Tuổi thanh xuân đẹp nhất của ỷ tỷ đã lặng lẽ vụt tan.

Hi vọng tỷ phu sẽ không phụ bạc tỷ tỷ.

Hai cậu cháu, một lớn một nhỏ vội vã xông vào Tuyết Tùng viên, không để ý nhahoàn ngăn cản vọt vào chính viện, thấy Tô Mạt Vi và một người đàn ông râu riaxồm xoàm, tướng mạo cao lớn nhìn nhau.

Mặt người đàn ông đầy vẻ phong trần, thậm chí trên tóc còn nhuộm bụi đất, chòmrâu dày che lấp hơn phân nửa khuôn mặt.

Nhưng ánh mắt của hắn vẫn sáng như vậy, chuyên chú như vậy, sâu như vậy, chỉ vìtrong lòng luôn nhớ đến một cô nương trong mười năm.

Tô Mạt Vi dựa vào ngực của người đàn ông, ngửa đầu, trong ánh mắt có hạt châulong lanh, giọt nước mắt đã từng chua xót khôn kể trong quá khứ, giờ đây lóelên tia sáng hạnh phúc.

Tô Mạt Vân kéo Nguyên Gia Hữu đang định xông về phía trước, giơ tay lên bịt kínmiệng của nó.

Nguyên Gia Hựu dùng sức chớp đôi mắt phượng xinh đẹp, quên luôn lần đầu tiêntrong đời được thấy cha của mình, chỉ nhìn mẫu thân, nó cảm thấy mẫu thân củamình thật quá xinh đẹp trong khoảnh khắc đó.

Giờ khắc này, khoảnh khắc này là vĩnh viễn.