Tiểu Thành Hoàng Hiện Đại

Chương 21: Nghĩ quá nhiều?



Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaoru Rits (kaorurits)

Đi vào đường Vĩnh Nghĩa, Nguyễn Tiêu theo quỷ khí của Lý Tam Nương, tìm được biệt thự đơn mà Phương Tài Đức và Lư Tú Cần cư trú.

Tiểu khu nơi biệt thự là một khu nhà giàu tương đối nổi danh ở Đế Đô, hộ gia đình phần lớn là thương nhân nổi tiếng, lăn lộn đến cũng đều là lấy Đế Đô là chính, phát triển thương nghiệp vùng khác là phụ.

Ở tiểu khu, xí nghiệp Lư thị cũng chỉ có thể xem như trung đẳng.

Nơi này trong rất nhiều biệt thự đều sắp xếp bố cục phong thủy đơn giản, còn lộ ra một vài mùi pháp khí —— Nguyễn Tiêu đã thấy nhiều không trách, tuần phố lâu như vậy, cậu phát hiện rất nhiều kẻ có tiền đều làm vậy, chỉ là lấy về hàng thật hay hàng giả thì còn chờ thương thảo.

Đứng ngoài biệt thự Lư thị, Nguyễn Tiêu không cần vọng khí vẫn có thể thấy trên không trung biệt thự là âm khí nồng đậm, trong đó để lộ ra từng trận ánh đỏ như máu nùng liệt, còn có tiếng quỷ khóc như có như không.

Cậu dừng lại bước chân, không tiến về phía trước thêm nữa.

—— Sự trả thù của Đàm Tố, đã bắt đầu rồi.

·

Lý Tam Nương mới vừa đưa sinh hồn về, chợt nghe thấy được phía sau truyền đến tiếng rít.

Một luồng oán khí đáng sợ đánh nát cửa sổ lớn khắc hoa, "Rầm" một tiếng, dừng ở trong phòng.

Lý Tam Nương vội vàng nhường đường, nhanh chóng co lại vào trong góc.

Nữ quỷ tiến vào cười một tiếng nghẹn ngào, im hơi lặng tiếng mà bay đến mép giường.

Nhưng là vừa mới bay tới một khoảng, kính bát quái treo trên tường đột nhiên đánh ra một luồng sáng, xông thẳng về hướng nữ quỷ. Nữ quỷ đột nhiên không kịp phòng ngừa, lảo đảo một cái, cô tức khắc bị kích lên hung tính, thả người đánh tới kính bát quái!

Kính bát quái lại lần nữa đánh ra vầng sáng, nữ quỷ duỗi móng vuốt ra, hung hãn mà trảo vỡ vầng sáng, nhưng mà bên kia lại bỗng chốc bổ tới một luồng kiếm mang —— Hóa ra còn có một thanh kiếm đồng tiền treo trên tủ đầu giường, lúc này nhận thấy được nguy hiểm, đồng dạng công kích lại đây. Nữ quỷ nghiêng đầu tránh thoát, há mồm phun ra quỷ khí thật dày, chỉ một thoáng đã bao vây lấy kính bát quái và kiếm đồng tiền.

"Leng keng leng keng ——"

Kiếm đồng tiền xông trái đâm phải mà giãy giụa, phát ra tiếng đánh liên tục. Trên kính bát quái phóng ra vầng sáng mạnh, chiếu sáng không gian xung quanh. Đáng tiếc càng ngày càng nhiều quỷ khí thật mạnh ùa đến, hai kiện pháp khí bất kham gánh nặng, linh quang dần dần mài mòn, cuối cùng phát ra một tiếng than nhẹ không cam lòng, tất cả đều bất động.

Lý Tam Nương nhìn nhìn hai kiện pháp khí kia, có chút líu lưỡi.

Nếu nói về sức mạnh đi, chúng nó cũng không tính là rất cường đại, linh tính không đủ cũng không dễ dàng kích phát, cho nên khi cô mang bùa Áp theo lại đây, căn bản không khiến chúng phản ứng. Nhưng cho dù như vậy, pháp khí chính là pháp khí, nếu là cô đến đối phó thì tuyệt đối sẽ không được nhẹ nhàng như Đàm Tố.

Mà Đàm Tố hủy diệt pháp khí xong rồi, cũng có thể thuận lợi tiếp cận kẻ thù.

·

Phương Tài Đức và Lư Tú Cần nằm trên giường lớn, đầy mặt đều là hoảng sợ.

Nói đến cũng buồn cười, đôi vợ chồng này mấy năm gần đây đồng sàng dị mộng*, nhưng ở thời điểm này ngược lại lâm vào cùng một giấc mộng. Bọn chúng mồ hôi đầy đầu, đôi tay bóp chặt lấy cổ mình, bóp đến sắc mặt đỏ lên, lại đột nhiên buông ra há mồm thở dốc, lại bóp chặt, lại buông ra…… Vô số lần tuần hoàn, ngón tay bọn chúng gãi mạnh, liều mạng mà muốn giãy giụa, nhưng tựa như là bị thứ gì nặng nề chặn lại, trước sau vẫn lâm vào bóng đè vô cùng vô tận.

(*Nghĩa đen: Cùng nằm một giường mà giấc mơ khác nhau. Nghĩa bóng là sống gần nhau, nhưng không cùng một chí hướng.)

Nếu hai vợ chồng có thể mở mắt ra thì sẽ phát hiện có một con nữ quỷ đang đứng ngay mép giường của mình, đầu tóc thật dài rũ xuống, huyết lệ màu đỏ tươi nhỏ từng giọt từng giọt lên người bọn họ. Mà mỗi lần dính vào một giọt huyết lệ, cơn ác mộng của hai người sẽ càng sâu, sợ hãi cũng càng sâu…… Nhưng mà, vô luận như thế nào cũng vẫn chưa tỉnh lại.

Ở góc tường, Lý Tam Nương nhìn chằm chằm Đàm Tố đến gắt gao.

Cho tới bây giờ, Đàm Tố vẫn luôn biểu hiện thật sự tỉnh táo, cũng không có động tác quá khích gì, nhưng vẫn là không thể thiếu cảnh giác —— lệ quỷ chính là lệ quỷ, rất dễ dàng bị cảm xúc khống chế, nếu đột nhiên mất đi lý trí thì sao? Nhưng may mắn là trong tiểu khu này, giữa biệt thự và biệt thự cũng cách nhau không gần, tạm thời sẽ không gây họa đến người vô tội.

Nhưng hiển nhiên, chỉ mỗi ác mộng cũng không thể thỏa mãn Đàm Tố, cô phun ra một ngụm quỷ khí, lui về phía sau ba mét.

Tiếp theo, hai vợ chồng cặn bã mở mắt ra, đối diện với một gương mặt quỷ tràn ngập ác ý.

Cảm xúc hoảng sợ làm đồng tử của Phương Tài Đức và Lư Tú Cần nháy mắt phóng đại, nhưng bọn chúng còn không kịp xin tha liền ôm bụng quay cuồng trên giường, màu đỏ tươi chảy ra từ dưới thân bọn chúng, từng mảng từng mảng mà thấm ướt ga trải giường, phảng phất như có thứ gì từ trong bụng bọn chúng không ngừng chảy ra……

Lý Tam Nương không khỏi trừng lớn mắt quỷ.

Còn…. còn có thao tác như vậy? Đây rõ ràng chính là sảy thai!

Dần dần, máu chảy càng ngày càng nhiều, Phương Tài Đức và Lư Tú Cần bởi vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt tái nhợt. Một lát sau, biểu cảm của chúng vẫn thống khổ đến vặn vẹo, cũng đã không có sức lực giãy giụa nữa, hô hấp càng ngày càng dồn dập……

Sau đó, máu ngừng chảy.

Giọng nói âm u lạnh lẽo quanh quẩn trong phòng. 

"Viết đi, viết ra tội trạng của các ngươi."

"Ta sẽ để các ngươi…… được chết nhẹ nhàng hơn một chút……"

·

Nguyễn Tiêu tìm tòi một vòng ngoài biệt thự —— không có, không có, vẫn là không có.

Cậu không tìm được bóng dáng "lão thần tiên" ở bất luận chỗ nào, chẳng lẽ nói lão thật sự không có mục đích đặc biệt? Ha là bởi vì chưa đến đêm hồi hồn nên lão không lại đây? Không đúng, cẩn thận ngẫm lại, nếu mục đích là lệ quỷ, chẳng lẽ không nên chuẩn bị trước một khoảng thời gian? Nếu thật chờ đến đêm hồi hồn mới qua đây, vậy cũng quá hấp tấp, nói không chừng sẽ bỏ mất lệ quỷ. Hơn nữa lệ quỷ sẽ dần dần trở nên mạnh hơn, muốn bắt giữ lệ quỷ, vẫn là sau khi lệ quỷ mới vừa hình thành không lâu, lập tức động thủ ngay là cách dùng sức ít nhất.

Xoay xoay rất nhiều lần, Nguyễn Tiêu trước sau không có phát hiện bất luận cái gì khác biệt, đôi mày nhíu chặt hơi hơi buông ra, lại nhăn chặt lại.

Xem ra, có lẽ thật sự là cậu suy nghĩ nhiều.

Nhưng cứ như vậy, cái gọi là lão thần tiên kia không có manh mối, lại càng thêm khả nghi, cũng càng làm cho người ta không nghĩ ra mục đích của lão.

Ba giờ đồng hồ sau.

Một luồng sát khí từ biệt thự lao ra, đáp xuống mặt đất, biến thành một con nữ quỷ ánh đỏ máu đầy người.

Sau đó chỉ trong chớp mắt, lệ khí trên người nữ quỷ ngay lập tức áp súc lại, cuối cùng quấn quanh trên người cô, vốn là nữ quỷ cô lắc mình biến hoá, khí chất dáng vẻ đều giống như thuở sinh thời, trí thức mà ưu nhã.

Một luồng oán khí khác cũng xuất hiện trên cửa sổ cao cao của biệt thự.

Quỷ chết đuối sắc mặt trắng bệch treo trên cửa sổ, đầu tóc thật dài rũ xuống, trải ra đầy đất, vệt nước uốn lượn chảy xuôi theo phía sau cô, mùi tanh của nước nhàn nhạt tràn ngập không khí……

Lại trong nháy mắt, cô cũng đi đến trước mặt Nguyễn Tiêu.

Nguyễn Tiêu: "Sao tự nhiên dùng tạo hình này vậy?" 

Lý Tam Nương trong nháy mắt thu hồi quỷ tương, đứng thẳng thân thể, cười gượng nói: "Vừa rồi bị kích thích một chút."

Nguyễn Tiêu đã hiểu, đại khái là Đàm Tố vừa rồi báo thù phóng thích ra sức mạnh quá cường đại, Lý Tam Nương không phải quỷ sai, không lộ ra quỷ tương sẽ chống đỡ không được. Sắc mặt cậu hòa hoãn xuống, nói: "Vất vả cho chị rồi."

Lý Tam Nương vội vàng nói: "Vì Thành Hoàng gia làm việc, không vất vả."

Nguyễn Tiêu nhìn về phía Đàm Tố, trầm ngâm, suy nghĩ kế tiếp nên nói cái gì.

Đàm Tố lại cười xinh đẹp: "Tiểu Nguyễn —— không, là Thành Hoàng gia đại nhân. Nghe nói ngài thiếu thế người làm việc, ngài thấy tôi có được không?"

Nguyễn Tiêu sửng sốt: "Chị Đàm, chị không đi đầu thai ư?"

Đàm Tố nhìn nhìn oán khí quay cuồng trên người mình, giọng điệu thanh đạm: "Em xem chị cái dạng này đi, còn có thể đầu thai sao? Cả đời này chị sống gian nan như vậy, bị chết như một trò cười, nhưng sau khi chết rồi, chị muốn sống cho ra quỷ ra dạng."

Nguyễn Tiêu cẩn thận mà nhìn chăm chú Đàm Tố bây giờ, trên người cô có ấn ký trả thù thành công, lại không có nợ nghiệt vì lạm sát kẻ vô tội, đã chấm dứt ân oán với đôi vợ chồng cặn bã kia. Chỉ là, trên người cô giống như còn có chấp niệm gì đó không nghĩ ra không có tiêu tán, cũng làm quỷ lực của cô càng ngày càng mạnh. Một con lệ quỷ như vậy bằng lòng để cậu dùng đương nhiên rất tốt, nhưng cậu cũng hy vọng đây là quyết định sau khi chị Đàm nghĩ kỹ rồi mới quyết.

"Chị Đàm, hiện tại em coi chị là bạn, nhưng nếu chị thay em làm việc, em phải việc công xử theo phép công."

Đàm Tố lại cười cười, phong tư yểu điệu: "Chị đã nghĩ kỹ, sau này có chuyện gì cứ việc phân phó chị đi làm đi. Chị giống như chị Lý, đều muốn sớm một chút thông qua khảo nghiệm, trở thành quỷ sai chân chính, thủ hạ của Thành Hoàng gia."

Nguyễn Tiêu hơi suy tư một chút, gật đầu đồng ý: "Được." Sau đó cậu nhìn về phía quỷ chết đuối, "Tam Nương, chị nói với em một chút những gì chị nhìn thấy đi."

Biểu cảm của Lý Tam Nương có chút một lời khó nói hết: "Em Đàm có lực khống chế khá tốt, qua đi rồi cũng không có làm chuyện gì khác, chỉ khiến hai người kia trải qua một chút những chuyện cô ấy từng trải qua trong ảo giác, liền xong rồi."

Tâm tình Nguyễn Tiêu cũng có chút vi diệu —— những chuyện chị Đàm đã trải qua? Ặc.

Cậu quay đầu nói với Đàm Tố: "Nếu như vậy, chị Đàm cứ theo em đi đi. Nhưng nếu đã trả thù qua, sau này cũng đừng nhớ thương đến nữa, cần phải thành quỷ một lần nữa."

Đàm Tố khảy khảy tóc: "Thành Hoàng gia yên tâm, tôi ổn mà."

Nguyễn Tiêu: "……" Thôi được rồi, thấy chị ấy cảm giác tốt như vậy, cậu cũng an tâm rồi.

Mấy con quỷ chuẩn bị rời đi.

Đàm Tố như đột nhiên nhận thấy được cái gì, cười cười nói: "Ngài chờ một lát, tôi còn muốn tận mắt nhìn thấy một cảnh."

Nguyễn Tiêu liền thấy cô quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ biệt thự. 

Giống như có một luồng oán khí theo ý niệm của cô tiến vào biệt thự, mà một khắc tiếp theo —— "Rầm!"

Rất xa, có hai bóng người bò lên trên cửa sổ, từ chỗ kia nhảy xuống, rơi xuống, đập xuống đến trầm đục.

Phương Tài Đức và Lư Tú Cần, đã chết hoàn toàn. 

Nguyễn Tiêu: "……" Hóa ra còn có một bước cuối cùng này.

Đàm Tố nở lúm đồng tiền như hoa: "Thành Hoàng gia, chúng ta đi thôi?"

Nguyễn Tiêu nghĩ nghĩ, nói: "Chị cũng chờ một lát đi."

Vốn dĩ nghĩ chị Đàm không chú ý tới càng tốt, quay đầu lại làm Tam Nương ngầm đến thêm một lần, để tránh chị ấy chịu kích thích, hiện tại đã biết rõ là mới vừa chết thấu, có muốn tránh đi cũng không còn kịp rồi, vậy thì dứt khoát một chút—— Cậu lấy Ấn Thành Hoàng ra, từ xa xa quơ quơ với hai con quỷ mới toát ra từ hai thi thể kia.

Trong phút chốc, hai quỷ hồn mới sinh bị thần quang bao lấy, tức khắc biến thành hai luồng khói nhẹ, hoàn toàn đi vào Ấn Thành Hoàng.

Trong mắt quye Đàm Tố huyết quang chớp động.

Đúng rồi, người đã chết còn có quỷ, cô còn không phải là vậy hay sao? Xé nát bọn chúng—— nhưng rất nhanh, cô liền khôi phục lại bình tĩnh.

Nguyễn Tiêu mới vừa nhận thấy được Đàm Tố xuất hiện cảm xúc không đúng, cô đã tự mình khắc chế. Cậu bỗng nhiên chợt cảm thấy, lúc này có thể là tìm được một vị nhân viên rất không tồi —— cô là một nữ quỷ rất thông minh, sau khi suy nghĩ cẩn thận tình cảnh của mình, cô càng ngày càng có chừng mực.

Đàm Tố hơi hơi mỉm cười, ôn nhu hỏi: "Thành Hoàng gia, thu này hai con quỷ này là để…?"

Nguyễn Tiêu cũng trực tiếp trả lời cô: "Lư Tú Cần chỉ có thù oán với chị, chị báo thù là có thể đi đầu thai. Còn những việc ác vụn vặt khác của cô ta, đến âm phủ trước khi đi đầu thai, tự nhiên sẽ có kết toán. Bảy ngày sau, Lư Tú Cần qua đầu thất, quỷ môn sẽ mang cô ta đi. Nhưng Phương Tài Đức đề cập đến nhiều mạng người, chị báo thù rồi nhưng trên người hắn còn có nợ máu. Em phong bế hắn lại trước, chờ báo ứng xong rồi lại nói."

Đàm Tố nghe được lời này, bỗng nhiên tâm tình tốt hơn rất nhiều.

"Thành Hoàng gia anh minh."

Đến bây giờ mới xem như giải quyết vấn đề cơ bản, Nguyễn Tiêu mang theo hai con lệ quỷ, thong thả ung dung bay ra ngoài tiểu khu.

Nhưng không nghĩ tới, vậy mà còn có thể có chuyện ngoài ý muốn phát sinh——

Vừa đến cửa, liền có một luồng kiếm quang mang theo pháp lực chém tới, theo sau có một tiếng quát mắng vang lên: "Lệ quỷ dám hại người, đáng chết! Còn không mau bó tay chịu trói!"

Khóe miệng Nguyễn Tiêu giật giật.

Chỉ chút xíu pháp lực như này cũng dám ra ngoài bắt lệ quỷ?

Hiện tại trời đã sắp sáng, cậu cũng không kiên nhẫn dây dưa ở đây, trừ tín ngưỡng đánh tan kiếm quang trước, sau đó dùng cờ đen cuốn đi hai nữ quỷ, trực tiếp độn gió xoáy mà đi.

Phút cuối cùng chỉ để lại một câu:

"Lệ quỷ báo thù rất công bằng, tiểu tử không bản lĩnh, tự mình trở về ngẫm lại kĩ càng đi."

Tác giả có lời muốn nói:

Đàm Tố: Tới, cùng nhau hát nào! Cẩu nam nữ cùng nhau sảy thai~~ vẫn luôn sảy thai! Cùng nhau nhảy lầu ~~ cùng nhau nhảy lầu!

Nguyễn Tiêu: Cuối chương này tui có giống người xấu hông?

Hết chương 21.