Tiểu Thần Tượng

Chương 32



Nguồn: cucbotnho.home.blog

Bảo vệ: |TTT| Chương 32: Cửa sổ thủy tinh sát đất play, mất khống chế

Ngoài kia gió lạnh thổi vù vù chui qua khe cửa sổ, làm cho người ta càng thích rút vào trong chăn hơn.

Nhà lầu thành thị dùng lò sưởi quá tốt, mùa đông đứng trong phòng vẫn còn thấy ấm.

Lần đầu tiên Hàn Hữu Minh cảm nhận được sâu sắc, nằm phòng lạnh ôm chăn ấm sướng biết bao nhiêu.

Đừng nói chi là trong lồng ngực còn có một bé thỏ trắng mềm mại đang ngủ.

Hàn Hữu Minh hít sâu một hơi, dùng chăn bọc hai người kín hơn.

Tô An vùi trong lồng ngực của hắn, tấm lưng bóng loáng dán sát lồng ngực, bị quấn quá chặt nên vặn vẹo người.

Hàn Hữu Minh ôm cậu lẩm bẩm: “Đừng nhúc nhích, ngủ đi.”

Tô An nhỏ giọng thầm thì: “Lông ngực của anh đâm em đau.”

Hàn Hữu Minh: “… Là lỗi của tôi sao?”
Tô An lại vặn vẹo một cái, rầm rì không nói lời nào.

Hàn Hữu Minh trầm mặc hồi lâu, nói: “Ngày mai tôi sẽ cạo.”

Lúc này Tô An mới chịu nằm yên, vùi vào lồng ngực của hắn tiếp tục ngủ.

Hàn Hữu Minh lại không thành thật, ôm Tô An thấp giọng hỏi: “An An, em đã lớn lên ở đây phải không?”

Tô An buồn ngủ, mông lung mà trả lời: “Ừm…”

Hàn Hữu Minh hôn nhẹ khuôn mặt của cậu: “Có thích nơi này không?”

Tô An nhỏ giọng nói: “Không thích.”

Hàn Hữu Minh hỏi: “Tại sao?”

Tô An nói: “Toàn mùi phân gà, thối lắm.”

Hàn Hữu Minh thấy buồn cười, lẩm bẩm: “Tôi đâu có ngửi thấy.”

Tô An trở mình nằm đối mặt với Hàn Hữu Minh, giơ ngón tay lên chọt chọt chóp mũi hắn, nhỏ giọng nói: “Mũi anh hỏng rồi, nên mới ngửi không được.”

Hàn Hữu Minh hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Nhưng tôi ngửi thấy thân thể của An An rất thơm, làm tôi lại đói bụng.”
Tô An hoảng sợ che vú lại, cảnh giác ngửa đầu: “Anh… Không cho phép anh… Không được nghĩ đến chuyện đó…”

Hàn Hữu Minh cười nhẹ: “Không ăn em, ngoan, ngủ đi.”

Bộ dạng sợ hãi của bé thỏ con lúc bị dọa thật buồn cười, nếu có tai thỏ thì không chừng đã dựng thẳng lên luôn rồi.

Hàn Hữu Minh ôm bé thỏ con mềm nhũn nộn nộn ngủ một đêm.

Thẳng giấc đến tận hừng đông.

Tô An còn phải quay phim, Hàn Hữu Minh cũng có một đống công việc cần phải xử lý, bọn họ thu dọn gọn lẹ một chút, sau đó liền rời đi.

Trước khi đi, Hàn Hữu Minh đưa cho mẹ Tô An một chiếc chìa khóa: “Đây là một căn hộ trong thành phố của tôi, rất thanh tĩnh, cũng có sân nữa, rảnh rỗi thì cô cứ đến ở, vừa vặn có thể thường xuyên gặp mặt An An.”

Mẹ Tô An mỉm cười, trả chiếc chìa khóa lại cho hắn: “An An có mua cho tôi một căn rồi, chỉ là tôi thấy ở nông thôn thanh tĩnh hơn thôi.”
Hàn Hữu Minh lúng túng lấy chiếc chìa khóa trở lại, vẫy vẫy tay rồi lên xe.

Đúng rồi, hắn chưa có điều tra xem rốt cuộc có bao nhiêu sản nghiệp đứng tên Tô An.

Bé thỏ con này tuy hơi ngốc nghếch, nhưng tốt xấu gì cũng đã nhiệt tình lăn lộn trong showbiz mấy năm, hơn nữa hắn còn tặng cho Tô An một đống thẻ ngân hàng, chẳng trách mỗi khi bé thỏ con này chạy trốn thì chẳng tìm ra nổi.

Tô An tò mò nhìn Hàn Hữu Minh: “Anh đang nghĩ bậy cái gì đó?”

Hàn Hữu Minh nói mà không có biểu cảm: “Trở về thì gọi cho luật sư của em, chúng ta sẽ thống kê lại tài sản trước khi cưới, sau đó kí tên thỏa thuận phân chia tài sản một chút.”

Hành động ám sát của Lý Lang Cấu dù không thành công, thế nhưng cũng đã để lại một bóng ma rất lớn trong lòng Hàn Hữu Minh.

Sau khi nghe luật sự cố vấn thì Hàn Hữu Minh mới phát hiện, nếu như hắn chết đi, Lý Lang Cấu sẽ ngang nhiên kế thừa toàn bộ tài sản của hắn với cả quyền khống chế Tô An.
Vì để phòng ngừa có người muốn lợi dụng chuyện này, việc kí tên phân chia tài sản đã trở nên rất quan trọng.

Hơn nữa… Hắn cũng tò mò, bé thỏ con này rốt cuộc đào bao nhiêu cái hang sau lưng hắn nhỉ?

Tô An không biết những suy nghĩ đang cấu xé lẫn nhau trong tâm trí Hàn Hữu Minh, cậu ngoan ngoãn mời một vị luật sư cái phụ trách vấn đề gia sản, sau đó mang sổ hồng trong phòng mình đặt từng quyển từng quyển lên bàn làm việc của Hàn Hữu Minh.

Hàn Hữu Minh cầm những tờ giấy chứng nhận bất động sản lên, cảm thấy vô cùng hài lòng.

Được lắm, kì này xem bé thỏ con của hắn có thể chạy đi đâu được nữa.

Tô An có tổng cộng năm căn hộ, cả năm căn đều nhỏ xíu.

Tô An đỏ mặt giải thích: “Em không có tiền, cho nên chỉ mua được mấy căn nhỏ thôi!”

Mấy căn hộ nhỏ như cho chuột ở này so với cái đế chế kinh doanh khổng lồ của Hàn Hữu Minh thì chẳng đáng nhắc tới, nhưng mà Hàn Hữu Minh coi sổ hồng của Tô An như bảo bối mà nắm chặt không buông tay.
Hắn ung dung thong thả nói: “Em thích loại căn hộ nhỏ như vậy sao?”

Tô An ngượng ngùng nói: “Do em mua không nổi căn lớn thôi.”

Hàn Hữu Minh bị cậu chọc cười, nén cười trả lại sổ hồng cho cậu: “Sau này sẽ mua căn lớn cho em.”

Hàn Hữu Minh đổi hộ khẩu lại cho Tô An, nắm tay nhỏ của Tô An kí tên vào thỏa thuận phân chia tài sản.

Trên di chúc hắn viết, nếu như hắn bất hạnh mất sớm, Tô An sẽ kế thừa 40% tài sản, con của Tô An và Lý Lang Cấu sẽ lần lượt kế thừa 30% tài sản còn lại.

Còn nếu như hắn sống lâu trăm tuổi, Lý Lang Cấu sẽ kế thừa một nửa cổ phần.

Ý tứ của tờ di chúc rất rõ ràng, muốn Lý Lang Cấu ngoan ngoãn chờ kế thừa gia nghiệp, đừng mong suy xét đến những hành động hợp pháp hay bất hợp pháp gì nữa.

Tô An chẳng thèm liếc mắt nhìn mà kí tên ngay, có hơi nóng nảy mà cứ nhìn đồng hồ: “Em phải đến trường quay rồi, nếu không đạo diễn sẽ lại mắng em.”
Hàn Hữu Minh dở khóc dở cười: “Nửa chữ em còn chưa xem mà đã kí tên, không sợ kí phải giấy bán thân sao?”

Tô An tức giận nói: “Anh nhiều thủ đoạn lừa gạt em như vậy, em nhìn thì có ích lợi gì chứ?”

Lời cậu nói tuy có hơi giận, thế nhưng giữa nhưng câu chữ lại vô tình để lộ sự tín nhiệm và ỷ lại tuyệt đối.

Hàn Hữu Minh ném văn kiện lên bàn, đứng dậy nói: “Tôi đưa em đến trường quay.”

Sinh hoạt của Tô An lại trở về quỹ đạo.

Đóng phim, học diễn xuất, về nhà chơi đùa với cục cưng, nằm trong lồng ngực chồng yêu làm nũng, sau đó thì bị đút ăn cà rốt bự.

Chỉ là thỉnh thoảng sẽ có chút buồn rầu.

Mỗi ngày Hàn Hữu Minh đều bắn rất nhiều tϊиɦ ɖϊƈh͙ vào trong xoang sinh sản của cậu, liệu có làm cậu mang thai nữa không nhỉ?

Cậu chẳng muốn sinh thêm con một chút nào cả.
Buổi tối đó, sau khi dỗ cho vợ nhỏ ngủ, Hàn Hữu Minh đi một mình lên ban công gọi điện thoại.

Đầu dây bên kia chỉ nghe tiếng gió gào thét, thiếu niên trẻ tuổi đứng trầm mặc lặng im trong đoàn thăm quan thành phố Boston.

Hàn Hữu Minh cũng trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Sau này con dự định làm gì?”

Lý Lang Cấu hít sâu một hơi, nói: “Gần đây con đã học xong cách lái du thuyền, dự định sẽ tự mình lái thuyền đi du lịch vòng quanh thế giới.”

Hàn Hữu Minh nói: “Ý nghĩ không tồi.”

Lý Lang Cấu nói: “Vòng giải trí này, có lẽ thật sự không thích hợp với con.”

Hàn Hữu Minh nói: “Lái thuyền rất nguy hiểm, chú ý an toàn, bất kì lúc nào cũng phải giữ liên lạc với mẹ con.”

Lý Lang Cấu hít sâu một hơi: “Cha.”

Hàn Hữu Minh nói: “Ừm?”

Lý Lang Cấu trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Bây giờ An An sống có tốt không?”
Hàn Hữu Minh dừng một chút, nói: “Tốt hay không tốt thì bây giờ cậu ấy cũng là của ta.” Ngữ điệu tuyên bố chủ quyền không hề che giấu đi sự uy hϊếp.

Lý Lang Cấu như tự giễu mà cười một tiếng: “Con biết rồi, tạm biệt.”

Có lẽ anh vẫn sẽ căm hận người cha của mình, có lẽ sẽ không cam lòng mất đi thiếu niên mà anh đã yêu tha thiết kia.

Nhưng anh đã biết, dưới tình huống mà thực lực hai bên cách xa quá lớn, sói con trẻ người non dạ chỉ có thể nhận lấy kết cục này thôi.

Trừ phi một ngày nào đó, anh trở nên mạnh mẽ hơn cha mình.

Hàn Hữu Minh cúp điện thoại, đứng ở ban công rút một điếu thuốc.

Mùi thuốc lá rất nhạt, nhưng vẫn đánh thức được Tô An đang nửa tỉnh nửa mê.

Cậu khoác áo ngủ, giẫm đôi chân trần lên sàn nhà, lộc cộc lộc cộc mà đi ra, nghi hoặc mà ló đầu nhìn: “Anh đang lén hút thuốc sao?”
Trước đây Hàn Hữu Minh không hút thuốc lá, cũng cấm Tô An không được hút.

Hàn Hữu Minh thấy mình hút thuốc bị vợ nhỏ bắt tại trận, lập tức chột dạ dập tắt điếu thuốc, ho nhẹ một tiếng: “Hút thử một điếu thôi.”

Tô An hầm hừ nói: “Phải nhét tàn thuốc vào trong đít anh mới được.”

Mặt Hàn Hữu Minh tối sầm.

Tên nhóc láo toét này, bây giờ còn biết lôi chuyện cũ ra nói à?

Trước đây lúc hắn bao dưỡng Tô An, đã cấm không cho Tô An hút thuốc.

Có một ngày Tô An không nén được tò mò, thế là trốn dưới lầu công ty định hút thử, ai ngờ còn chưa đốt xong đã bị Hàn Hữu Minh bắt được.

Sau đó Hàn Hữu Minh đã nhét điếu thuốc vào c̠úc̠ ɦσα của cậu, hắn chưa hút thuốc xong thì chưa được lấy ra.

Hàn Hữu Minh không muốn thừa nhận rằng khi đó bản thân chỉ là muốn tìm cớ bắt nạt bé thỏ con mà thôi, vì thế hắn ho nhẹ một tiếng, như cây ngay không sợ chết đứng mà nói: “Còn không phải là bởi vì thể lực em quá kém sao, chồng chưa cɦịƈɦ sướng mà em đã chịu không nổi rồi!”
Tô An lập tức đỏ rần mặt, mặc lại áo ngủ rồi chạy về phòng ngủ: “Lão súc sinh, không biết xấu hổ, đầu toàn phân thôi!”

Hàn Hữu Minh đuổi kịp, bế bé thỏ con đặt lên thắt lưng: “To gan quá rồi nhỉ? Dám mắng chồng nữa sao?”

Tô An theo thói quen mà sợ hãi một chút, nhưng mà nghĩ Hàn Hữu Minh thật ra sẽ không làm gì cậu, thế là thẳng thắn vặn vẹo người nói dối: “Anh… Ưm… Anh đúng là không biết xấu hổ…”

Hàn Hữu Minh lại âm trầm nói: “Ừ, không biết xấu hổ.”

Nói rồi hắn liền bế Tô An đến trước cửa sổ lớn sát đất, “roẹt” một tiếng kéo rèm cửa sổ ra.

Thành thị trong bóng tối lại sáng rực như ngọn đuốc phả vào mặt, khiến Tô An cảm thấy xấu hổ mà che lại đôi mắt.

Hàn Hữu Minh nắm cánh tay mảnh khảnh của cậu mở ra: “An An em xem.”

Tô An từ từ mở mắt.
Khu thành thị quá mức phồn hoa đã khiến Tô An cảm thấy sợ hãi lần nữa, cậu sợ hãi ánh trăng lạnh lẽo thê lương, cũng sợ hãi ánh đèn đêm quá mức chói lóa.

Một mình cậu qua lại tại trong thành thị này, thật sự chỉ như một con kiến nhỏ bé yếu ớt bị lạc đường vậy.

Phía sau có vòng tay ôm ấp kiên cố ấm áp, bàn tay mạnh mẽ thô to của người đàn ông giam cầm cậu, nhưng cũng đang chống đỡ cho linh hồn yếu đuối của cậu.

Nụ hôn ấm áp rơi xuống gáy, người đàn ông cao lớn vừa hôn vừa nhẹ giọng hỏi: “An An, em nhìn thấy cái gì?”

Tô An nằm áp lên cửa sổ, trước mắt có một vầng sáng mơ hồ, chỉ có bóng của bản thân in lên kính là rõ ràng nhất. Cậu xấu hổ mà nhỏ giọng nói: “Em… Em nhìn thấy ánh sáng… Còn có… A… Còn có bản thân em…”

Hàn Hữu Minh bất đắc dĩ nhắc nhở: “Nhìn thấy tôi không?”
Tô An đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Thấy… Đại biếи ŧɦái…”

Hàn Hữu Minh lột áo ngủ Tô An ra, thấp giọng nói: “An An, đừng sợ.”

Tô An sốt sắng, nhẹ nhàng run rẩy: “Em… Em không có… Không có sợ…”

Chỉ là thành thị vào đêm quá đẹp, ánh đèn rọi trong đêm cũng quá sáng, làm cho cậu có chút sợ hãi, sợ hãi sẽ bị người khác nhìn thấy bộ dạng bây giờ của bản thân.

Truy cập fanpage https://facebook.com/TruyenDKM để tham gia các event hấp dẫn.

Hàn Hữu Minh nói: “Cái vú của An An cũng run lên rồi, vậy mà nói không có, hả?”

Tô An cắn môi dưới, tùy ý để Hàn Hữu Minh đứng phía sau đùa bỡn núʍ ѵú mình: “Ưm…”

Côи ŧɦịŧ thô to cọ cọ giữa hai đùi non mềm, sau đó nhắm ngay c̠úc̠ ɦσα căng mịn cắm vào.

Tô An bị cɦịƈɦ có chút mơ hồ, theo động tác của Hàn Hữu Minh mà chốc chốc lại đè lên mặt kính, nghẹn ngào rêи ɾỉ khiến mặt kính phủ một mảng hơi nước: “Ưm… Chậm một chút… Chậm một… Chút… A…”
Hàn Hữu Minh giống như đóng cọc mà hung ác ra vào, thấp giọng ra lệnh: “Gọi chồng đi.”

Tô An bị hắn cɦịƈɦ đến nỗi mũi chân sắp rời khỏi mặt đất, khúc thịt cứng rắn đâm chọt làm vách trong bủn rủn, cậu rên từng tiếng từng tiếng mà cầu xin: “Chồng ơi… Hu hu… Chồng ơi… Căng quá… Ưm a… Không chứa nổi… Chồng ơi…”

Hàn Hữu Minh bị từng câu gọi chồng mềm ngọt kia làm cho dục hỏa càng tăng lên, đại ƈôи ŧɦịŧ nóng bỏng liền bự lên thêm mấy phần, cắn răng nghiến lợi mắng: “Bé dâʍ đãиɠ.”

Hô hấp nóng bỏng xen lẫn sủng nịch nhục nhã tiến vào trong tai khiến Tô An khẽ run, tinh tế kêu thảm thiết: “Đừng… Ưm… Không được nói…”

Hàn Hữu Minh phát hiện bên trong c̠úc̠ ɦσα Tô An tuôn ra càng nhiều dâʍ ŧɦủy̠, vì vậy xấu xa mà nói tiếp: “Bé dâʍ đãиɠ, bé dâʍ đãиɠ, bé dâʍ đãиɠ…”
Hai chân Tô An sợ run cầm cập: “Không… Không muốn… A…”

Hàn Hữu Minh mạnh mẽ thốc đến nơi sâu nhất, thấp giọng nói: “Bên trong c̠úc̠ ɦσα của bé dâʍ đãиɠ đang phun nước.”

Thân thể Tô An run lên, thê thảm xụi lơ trong lồng ngực Hàn Hữu Minh, côn ŧɦịŧ phấn nộn tí tách tí tách phun ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ mỏng manh.

Hàn Hữu Minh tiếp tục “xì xì xì xì” mà cắm vào, bên trong vách ruột cao trào bao vây chặt chẽ lấy ƈôи ŧɦịŧ, giống như một cái miệng nhỏ tham ăn mà mút vào đại qυყ đầυ.

Tô An chậm rãi định hình lại sau cao trào, một luồng cảm giác phồng lên kì lạ từ bụng dưới đột nhiên xuất hiện. Cậu hoảng sợ che bụng, giãy dụa muốn ra khỏi lồng ngực của Hàn Hữu Minh: “Dừng… Ưm… Dừng lại đã… Dừng lại… A…”

Hàn Hữu Minh không tha mà tiếp tục cày cấy: “Làm sao vậy, hả?”
Tô An khóc lóc rêи ɾỉ: “Muốn… Muốn đi tiểu… A…”

Ngày hôm nay cậu bị cɦịƈɦ quá nhiều lần, côn ŧɦịŧ mềm oặt bắn không ra gì nữa mà rũ xuống giữa hai chân, dưới sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà sinh ra một loại kɦoáı ƈảʍ xấu hổ khác.

Hàn Hữu Minh vuốt ve bụng dưới của cậu: “Tiểu đi, chồng nhìn em tiểu.”

Côn ŧɦịŧ thô to lại quấy rối bên trong vách ruột mềm mại, cách màng thịt mà chốc chốc lại đánh vào bàng quang đang phồng lên. Tô An sắp nhịn không nổi nữa, khóc lóc cuộn tròn người: “Anh… Hu hu… Biếи ŧɦái… Không muốn tiểu… Ưm a… Hu hu…”

Hàn Hữu Minh xấu xa mà nhấn mạnh một cái lên bụng Tô An, côn ŧɦịŧ cứng rắn cũng nhân cơ hội đâm mạnh vào vị trí của bàng quang.

Tô An không nhịn được nữa, rít gào mà căng thẳng thân thể, lập tức phun nướƈ ŧıểυ ra ngoài, tí tách tí tách mà chảy đầy đất.
Thân thể được thỏa mãn phóng thích, một luồng kɦoáı ƈảʍ khó có thể dùng lời diễn tả được đang chậm rãi dâng lên từ bụng dưới, khiến Tô An không nhịn được kêu ra một tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào dụ người.

Tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng bắn vào trong thân thể cậu, Tô An mơ mơ màng màng cúi đầu che bụng, uất ức lẩm bẩm nói: “Sẽ mang thai mất…”

Hàn Hữu Minh rút ƈôи ŧɦịŧ ra, từng cỗ dâʍ ŧɦủy̠ không được chặn lại lập tức chảy ra khỏi miệng lỗ.

Hàn Hữu Minh hôn nhẹ vợ nhỏ đã bị cɦịƈɦ đến mơ hồ, thấp giọng nói: “Không đâu.”

Tô An mờ mịt chớp mắt.

Hàn Hữu Minh nói: “Tôi đã đi buộc garô rồi.”