Tiểu Thần Tượng

Chương 25



Nguồn: cucbotnho.home.blog

Bảo vệ: |TTT| Chương 25: Nằm trong bệnh viện chờ sinh, bị con trai của kim chủ trói lại muốn cưỡиɠ ɦϊếp

Hàn tổng ghi vào notepad: Bánh mì nước tương thật sự dở quá, tuổi thơ của bé thỏ con rốt cuộc khó khăn tới mức nào vậy?

Bụng Tô An càng lúc càng lớn, giống như đeo theo một quả bóng rổ trước bụng.

Cậu vốn cứ luôn ở trong trạng thái bất an, cả đêm đều mơ thấy ác mộng sinh ra bầy thỏ con.

Hàn Hữu Minh yêu thích không buông tay mà xoa xoa cái bụng cậu, mò bụng xong lại mò xuống mông rồi lại cắn núʍ ѵú.

Cái đầu ngốc nghếch của Tô An lúc này mới nhận ra được một chuyện.

Cậu… Cậu phải cho sinh con cho cái lão biếи ŧɦái này…

Tô An nhìn gáy Hàn Hữu Minh, trong cơn hốt hoảng nhớ lại lúc trước bản thân đã cầm laptop đập xuống chỗ này.
Khi đó, cậu thật sự thật sự rất sợ hãi Hàn Hữu Minh…

Tô An sốt sắng mà nhỏ giọng thầm thì: “Con… Con còn bao lâu mới có thể đi ra ngoài vậy…”

Hàn Hữu Minh nói: “Sao thế, sốt ruột hả?”

Tô An nhỏ giọng lầm bầm: “Mới… Mới không phải… Tôi… Tôi chỉ là căng thẳng…”

Hàn Hữu Minh nói: “Đừng lo lắng, chồng sẽ ở bên cạnh em.”

Trên mặt Tô An đỏ ửng một mạt, một tiếng “chồng” này thật giống như có ma lực thần kỳ. Dù cho toàn thân cậu bị Hàn Hữu Minh bắt nạt thảm cỡ nào, cứ nghe đến chữ đó là lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Hàn Hữu Minh nhìn bộ dạng ngượng ngùng của vợ nhỏ, đáng yêu đến mức làm cho tim hắn mềm nhũn, ƈôи ŧɦịŧ dưới háng gần như cương đến mức muốn đâm thủng quần.

Cái gọi là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, phải chăng chính là cảm giác này?
Ngơ ngơ ngác ngác cũng đã qua nửa đời, bỗng nhiên trước mắt chợt lóe một tia sáng, không biết từ khi nào mà hắn đã học được cách lo lắng cho con vật nhỏ ngốc nghếch này đến mất ngủ.

Tại sao con vật nhỏ này lại đáng yêu như vậy?

Đôi mắt đáng yêu, chiếc mũi đáng yêu, đôi môi đáng yêu, núʍ ѵú nhỏ phấn nộn, chim nhỏ mềm oặt, còn có cặp mông trứng biết câu dẫn người với c̠úc̠ ɦσα non mềm.

Nơi nào cũng đáng yêu muốn đòi cả cái mạng già của Hàn Hữu Minh, hận không thể hai tay dâng hết tài sản, chỉ muốn dỗ ngọt cho bé thỏ con nguyện ý sống cùng hắn cả đời.

Nhưng bé thỏ con của hắn vẫn cứ ngơ ngẩn, ngốc nghếch mà để hắn cɦịƈɦ, ngốc nghếch để hắn làm cho mang thai, ngốc đến nỗi… Lành được vết sẹo đã quên đau.

Hàn Hữu Minh hôn mi tâm Tô An, thấp giọng nói: “An An, bây giờ em có thích tôi hơn một chút chưa?”
Tô An chớp mắt, mặt hơi ửng đỏ: “Có… Có… Một chút xíu…”

Hàn Hữu Minh thở dài.

Một chút xíu cũng tốt rồi.

Bọn họ vẫn còn rất nhiều thời gian.

❀ ❀ ❀

Boston, nước Mỹ.

Lý Lang Cấu sống trong nhà mẹ mình một khoảng thời gian.

Lý Mạt nhìn ra tâm tình con trai không được tốt, còn kéo anh đến một sự kiện tư nhân.

Lý Lang Cấu gượng cười: “Mẹ, con không sao.”

Lý Mạt thở dài.

Lý Lang Cấu nhẹ giọng nói: “Con chỉ bị thất tình…”

Lý Mạt vỗ vỗ bờ vai rộng của con trai: “Cần mẹ đưa con đến bữa tiệc của những siêu mẫu giải sầu không?”

Lý Lang Cấu nói: “Không cần ạ, mẹ, con phải quay về cướp lại em ấy.”

Tô An đã bị Hàn Hữu Minh đánh dấu rồi, nếu như anh cưỡng ép đánh dấu lần thứ hai, có lẽ sẽ khiến Tô An sẩy thai, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng anh còn một cơ hội, đó chính là mười ngày trước khi Tô An sinh con.
Gen của đứa con sẽ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của thân thể Tô An, anh lại có cùng huyết mạch với Hàn Hữu Minh, có thể nhân cơ hội mà khắc kí hiệu xuống thân thể Tô An lần thứ hai.

Đây chỉ là mới bắt đầu mà thôi…

Lý Lang Cấu lái xe đến sân bay, lúc gọi điện thoại giọng nói lại lạnh lẽo cực kỳ giống Hàn Hữu Minh lúc còn trẻ: “Điều tra sao rồi?”

Người ở đầu dây bên kia nói: “Đã điều tra xong, Hàn Hữu Minh không có người thừa kế nào khác.”

Lý Lang Cấu mỉm cười: “Tô An thì sao?”

Người kia nói: “Thủ tục thay đổi thân phận Tô An vẫn chưa giải quyết xong, bây giờ cậu ấy vẫn đang ở cấp C, tức là công dân bán tự do. Nếu như việc xảy ra thuận lợi, ngài có thể tiếp nhận toàn bộ tài sản của Hàn tổng, trở thành người giám hộ của Tô An và đứa con của cậu ta.”
Khuôn mặt Lý Lang Cấu vẫn bình tĩnh như trước, mà tay lại hưng phấn đến hơi phát run, cười nói: “Điều tra rõ ràng lịch trình gần đây của Hàn Hữu Minh, với cả ngày sinh dự tính chính xác của Tô An.”

Sắp rồi.

Lập tức… Sẽ xong nhanh thôi…

Tất cả những gì mà cha anh đã cướp đi, anh sẽ đoạt lại một lần nữa.

Còn phải hủy diệt mọi thứ của lão đàn ông đó!

❀ ❀ ❀

Vì vấn đề an toàn và riêng tư, Tô An đã được đưa vào bệnh viện tư nhân.

Bệnh viện tư nhân này là sản nghiệp của Hàn Hữu Minh, hắn cố ý chừa cho phòng bệnh của Tô An một cái thang máy riêng, lối ra vào cũng được khoanh vùng đặc biệt.

Tô An ở nơi này, Hàn Hữu Minh mới yên tâm đến công ty xử lý công việc.

Ngày hôm nay, y tá của bệnh viện đang giúp đỡ sắp xếp lại các đơn đăng ký, chợt thấy một người thanh niên cao ráo đẹp trai đi tới, tao nhã lễ phép đi thẳng vào lối đi đặc biệt.
Y tá sửng sốt một chút, gọi: “Thật ngại quá, chỗ đó không được vào ạ.”

Đồng nghiệp bên cạnh vội kéo cô một cái, nhỏ giọng nói: “Đó là con trai của Hàn tổng, cậu la lối gì chứ?”

Y tá nói: “Nhưng mà Hàn tổng nói…”

Đồng nghiệp nói: “Hàn tổng nói, không được để người lạ gặp vợ ngài ấy. Con trai là người lạ hả? Đồ ngốc.”

Lý Lang Cấu cẩn thận nhập password, tiến vào trong thang máy đặc dụng.

Bây giờ cách ngày sinh dự tính của Tô An còn tám ngày, hôm nay Hàn Hữu Minh phải ra nước ngoài tham gia một hội nghị trong ngành, nhanh nhất cũng phải ngày mai mới có thể trở về.

Anh có mười mấy tiếng ở đây thực hiện kế hoạch của mình, đủ để rót đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙ vào xoang sinh sản của Tô An.

Tô An gần đây rất hồi hộp, cậu lén lút xem thật nhiều thông tin về Omega nam sinh con như thế nào.
Thì ra Omega nam sinh con khó khăn hơn cả nữ.

Tô An cúi đầu nhìn nhìn bụng của mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn cảnh sinh con đang chiếu trên màn hình, trái tim sợ hãi nhảy thình thịch lên như con thỏ nhỏ.

Cậu rất cần Hàn Hữu Minh ở bên cạnh cậu, rất cần chồng của mình dùng giọng nói ôn nhu dỗ dành cậu rằng, sẽ không sao cả, không có gì phải sợ.

Tô An đang hãm sâu trong nỗi lo lắng, chợt thấy cửa phòng bệnh mở ra.

Một bóng người cao to đi tới.

Tô An mừng rỡ kêu: “Lão biếи ŧɦái!”

Nhưng mà người đi vào không phải Hàn Hữu Minh, mà là Lý Lang Cấu mang sắc mặt u ám.

Tô An run lên.

Lý Lang Cấu giật giật khóe miệng, biểu tình âm trầm lập tức biến thành nụ cười ôn nhu ngày xưa: “An An.”

Tô An ôm chăn ngồi trên giường, thấp thỏm bất an nhìn Lý Lang Cấu đang chậm rãi đến gần: “Lang… Cấu…”
Trong mắt Lý Lang Cấu xuất hiện nỗi thất vọng và cô đơn: “Em sợ anh sao?”

Tô An vội vàng ngẩng đầu: “Không… Không có…”

Tại sao cậu lại sợ Lý Lang Cấu chứ?

Lần đầu tiên gặp gỡ tại phim trường, Lý Lang Cấu đưa cho cậu một ly nước, thiếu niên mang nụ cười ôn nhu xán lạn giống như mặt trời chiếu thẳng vào trái tim của cậu.

Tô An là người rất nhút nhát.

Cậu sợ phải tiếp xúc với người khác, sợ phải gần gũi với họ.

Nhưng với người này thì không.

Thiếu niên mang nụ cười rạng rỡ này hiện rõ sự ôn nhu lẫn an toàn trên gương mặt, nhẹ nhàng nâng niu cậu trong lòng bàn tay, nghiêm túc nói: “An An, anh thích em.”

Tô An đỏ mắt.

Cậu không biết mình phải làm gì.

Lý Lang Cấu ôn nhu này, rốt cuộc là bị Hàn Hữu Minh ép buộc, hay là do chính cậu tự đánh mất?

Lý Lang Cấu ngồi ở cạnh giường, nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa sợi tóc và vành tai Tô An: “An An.”
Tô An run lên, mơ mơ màng màng quên cả né tránh.

Lý Lang Cấu hài lòng mỉm cười: “Thật ngoan quá, An An. Anh vô cùng thích bộ dạng ngoan ngoãn của em, giống như một bé thỏ con đáng thương vậy. Là do trời sinh em đã ngoan như thế, hay là do cha anh đã dạy dỗ em thành như vậy?”

Tô An cắn môi dưới, không dám nói lời nào.

Lý Lang Cấu tự giễu nở nụ cười: “An An, em vẫn ngốc nghếch như thế.”

Tô An nói: “Em… Xin lỗi…”

Lý Lang Cấu nói: “Hả?”

Tô An đỏ vành mắt: “Em… Em đã lừa anh…”

Từ lúc mới bắt đầu, chính cậu đã lừa Lý Lang Cấu.

Lý Lang Cấu thuần khiết, nhiệt tình, giống như một đứa trẻ ngây thơ yêu cậu.

Nhưng cậu lại che giấu đi quá khứ khó chấp nhận nổi của bản thân.

Hàn Hữu Minh nói đúng, cậu không xứng với Lý Lang Cấu, không xứng với… Một người tốt như vậy.
Lý Lang Cấu nhàn nhạt nói: “Đúng, em lừa anh. Cho nên em phải bồi thường anh, An An.”

Tô An ngẩn người.

Lý Lang Cấu cúi người nắm lấy cổ tay Tô An, nhẹ nhàng đặt lên đầu giường.

Tô An bất an vặn vẹo: “Lang Cấu… Anh… Anh muốn làm gì…”

“Rắc” một tiếng vang giòn, Lý Lang Cấu lấy còng tay khóa hai tay Tô An vào đầu giường.

Tô An sợ hãi: “Lang Cấu… Không… Không muốn…”

Lý Lang Cấu nhẹ giọng nói: “An An, ngoan ngoãn để anh làm.”

Tô An bị dọa khóc, giãy dụa gọi: “Bác sĩ… Bác sĩ… A…”

Lý Lang Cấu cởϊ qυầи lót Tô An, ngăn chặn cái miệng của cậu, thấp giọng nói: “An An, chúng ta nên sớm làm chuyện này rồi, đúng không? Nhưng mà khi đó em quá xấu hổ, anh không nỡ.”

Anh mở nút áo ngủ của Tô An ra, để lộ bộ ngực trắng mịn cùng cái bụng tròn vo.

Hơi thở của Lý Lang Cấu có chút gấp gáp.
Anh đã mơ tưởng rất nhiều lần về bộ dạng Tô An trần như nhộng nằm ở dưới thân anh, mơ tưởng đến eo thon, cái đùi lớn trắng mịn cùng hai núʍ ѵú phấn nộn của cậu.

An An của anh cần phải ngoan ngoãn nằm dưới thân anh, đỏ mặt há miệng nhìn anh, dùng giọng nói trong veo mềm nhũn mà kêu tên của anh.

Nhưng bây giờ… Lại không giống…

Hoàn toàn khác đi mơ tưởng về tương lai của anh.

Tô An thành vợ của cha anh, trong bụng chứa con trai của cha anh mà nằm trên giường chờ sinh, bị anh trói chặt tay ngăn chặn miệng, bất lực mà rơi lệ nghẹn ngào.

So với hình ảnh trong mơ càng thêm dụ người.

Lý Lang Cấu thành kính hôn bụng Tô An, bên trong tiếng nói trầm thấp có chút hung tàn: “An An, anh sẽ làm em mang thai con của anh, đây là em nợ anh!”

Tô An tuyệt vọng nức nở.

Cậu quá áy náy, loại cảm giác hổ thẹn khiến cho cậu muốn phản kháng cũng cảm thấy rất tội lỗi.
Đôi chân thon dài trắng nõn bị Lý Lang Cấu tách ra, để lộ c̠úc̠ ɦσα non hồng mềm mại.

Lý Lang Cấu hít sâu một hơi, dùng sức đâm ngón tay vào trong khuấy lên: “Thật là mềm, An An, c̠úc̠ ɦσα của em thật là mềm, có phải là do sắp sinh không, hả?”

Tô An khóc lóc nhắm mắt lại, nước mắt bất lực tràn ra khỏi khóe mắt: “Hu hu…”

Bạn trai cũ của cậu… Cậu… Con trai của chồng cậu… Đang tùy ý đùa bỡn thân thể mang thai của cậu, mở ra sản đạo sắp sinh của cậu.

Lý Lang Cấu móc ƈôи ŧɦịŧ cương cứng của mình ra, để giữa hai đùi lớn của Tô An rồi cọ hai lần: “An An, em còn chưa từng thấy ƈôи ŧɦịŧ của anh, đúng không? Mở mắt ra nhìn một chút, có phải là lớn hơn cả cha anh không, hả?”

Tô An khóc lóc lắc đầu, nhắm chặt hai mắt không chịu nhìn.

Lý Lang Cấu bóp cổ của cậu, gào thét: “Em mở mắt ra!”
Tô An vì nghẹt thở mà khóc lóc mở mắt ra, nước mắt mông lung nhìn về hạ bộ của Lý Lang Cấu. Truyen DKM.com

Thật… Thật sự rất lớn…

Không giống như đại ƈôи ŧɦịŧ sẫm màu của Hàn Hữu Minh, ƈôи ŧɦịŧ của Lý Lang Cấu nhạt màu hơn, lại hết sức tráng kiện, phía trước còn hơi cong lên.

Loại côn ŧɦịŧ này nhất định sau khi đâm vào sẽ khiến cho cậu dục tiên dục tử, khóc gọi xin tha.

Thân thể mang thai rất dễ dàng rơi vào trạng thái hưng phấn, Tô An xấu hổ nhắm mắt lại, nhưng không thể kiềm chế được du͙ƈ vọиɠ hiện lên dưới đáy mắt.

Lý Lang Cấu hỏi: “Rất lớn hả?”

Tô An bị qυầи ɭóŧ che kín miệng, khóc lóc thút thít không chịu trả lời.

Lý Lang Cấu nói: “An An, đừng sợ, anh nhất định sẽ làm cho em thoải mái.”

Qυყ đầυ nóng bỏng đặt lên miệng lỗ mềm mại, chỉ chốc lát nữa thôi sẽ đâm vào.
Bỗng nhiên, cửa phòng bệnh bị một cước đá văng ra.

Hàn Hữu Minh xông tới, đấm mạnh một quyền vào mặt Lý Lang Cấu.

Lý Lang Cấu bị đánh đến phun ra một bụm máu, ôm mặt cúi đầu cười lạnh: “Cha, người quá kích động rồi.”

Hàn Hữu Minh cúi đầu, nhìn thấy Tô An bị trói ở trên giường.

Hắn hít sâu một hơi, trước tiên lấy qυầи ɭóŧ trong miệng Tô An ra.

Tô An rốt cục được thở thông khí, nhắm mắt lại vừa khóc vừa thở dốc.

Hàn Hữu Minh lớn tiếng nói với Lý Lang Cấu: “Đưa chìa khóa cho tôi!”

Lý Lang Cấu cười lạnh một tiếng, ném chìa khóa còng tay cho Hàn Hữu Minh.

Hàn Hữu Minh mở còng tay của Tô An ra, vội vã ôm cả người bé thỏ con đã khóc đến thở không ra hơi vào trong lồng ngực.

Lý Lang Cấu nói: “Cha, lần đó con bắt gặp hai người ở trong văn phòng cũng là bộ dạng này, nhưng con đâu có đấm vào mặt cha đâu chứ?”
Hàn Hữu Minh nói: “Bởi vì mày không xứng với An An, mày thậm chí còn không tin em ấy bị cưỡng ép.”

Tô An cuộn thành một đoàn nằm trong lồng ngực Hàn Hữu Minh, cậu khóc lóc cố gắng giãy dụa muốn nói gì đó với Lý Lang Cấu, lại cảm thấy trước mắt tối sầm lại, trong bụng nổi lên từng cơn đau đớn.

Tô An lẩm bẩm nói: “Lang… A… Lang Cấu…”

Cậu nên nói gì đó, cậu nên cẩn thận mà nói một lời tạm biệt với Lý Lang Cấu.

Nhưng mà cậu đau quá, đau đến nỗi nói không ra lời.

Bên tai vang lên tiếng gào thét của Hàn Hữu Minh: “Bác sĩ! Bác sĩ!!!”

Tô An còn tám ngày nữa mới đến ngày sinh.

Thân thể cậu vốn đã không tốt lắm, lại chịu nỗi sợ hãi quá lớn.

Vì vậy đã sinh sớm.

Tô An mơ mơ màng màng nằm ở trên giường, đau đến tái nhợt mặt mày, chảy mồ hôi ròng ròng.

Cậu cảm thấy có người đang tách hai chân của cậu ra, tưởng rằng có người muốn cưỡиɠ ɦϊếp cậu, lập tức khóc lóc vung vẫy hai chân: “Không… Hu hu… Không muốn… Không muốn…”
Hàn Hữu Minh vội vàng phối hợp với bác sĩ động viên vợ nhỏ của mình: “An An, An An nghe lời, em sắp sinh rồi, ngoan nào.”

Tô An nghe lời không vùng vẫy nữa, nhưng vẫn mơ mơ màng màng khóc lóc: “Không… Hu hu… Không sinh con… Đau… Hu hu… Đau… A…”

Trán Hàn Hữu Minh cũng rịn ra một tầng mồ hôi lạnh: “Bác sĩ gây mê đâu? Bác sĩ gây mê ở đâu!!!”

Trong phòng sinh loạn tung lên, Tô An khóc đến không thở nổi, dùng sức cắn lên tay Hàn Hữu Minh.