Tiểu Thần Tượng

Chương 20



Nguồn: cucbotnho.home.blog

Bảo vệ: |TTT| Chương 20: Đùa giỡn cái bụng mang thai bự bự của bé thỏ con

Điểm tâm mới chỉ ăn được một nửa, Hàn Hữu Minh đã bị một cuộc điện thoại gọi đến phải vội vã đi lên thư phòng.

Nhìn hắn cực kỳ miễn cưỡng, nhưng không còn cách nào khác phải đi lên.

Tô An và Lý Lang Cấu bị bỏ lại một mình trên bàn ăn.

Tô An rất hồi hộp, cúi đầu không dám nói lời nào.

Lý Lang Cấu cười khổ một tiếng.

Tô An khẩn trương hơn: “Lang… Lang Cấu…”

Lý Lang Cấu cười khổ: “Căng thẳng làm gì? Anh sẽ không ăn em.”

Tô An nhỏ giọng nói: “Em… Em…”

Lý Lang Cấu kiên nhẫn nghe cậu nói, nhưng mà Tô An ngoại trừ lắp ba lắp bắp một từ “Em” thì không nói được gì cả.

Tô An dưới ánh mắt ôn nhu điềm đạm của Lý Lang Cấu càng thêm hổ thẹn, ngay cả trứng chiên ngon miệng cũng ăn không vô nữa.
Lý Lang Cấu nói: “An An, anh biết cha anh là loại người gì.”

Tô An ngơ ngác ngẩng đầu.

Lý Lang Cấu nói: “Ông ta vẫn luôn như vậy, thích chơi đùa với mấy chàng trai nhỏ tuổi ngây thơ. Cưỡиɠ ɦϊếp, giam cầm, sau đó lại trở nên ôn nhu, dằn vặt đối phương đến khi nảy sinh tình cảm thì sau đó sẽ vứt bỏ. Ông ta chơi như vậy mười mấy năm, thủ đoạn đã vô cùng chuyên nghiệp, em lại ngây thơ như vậy, làm sao có thể chạy thoát được bàn tay của ông ta. Là anh quá ngu, mới cho rằng việc này là lỗi của em.”

Tô An cảm thấy đau lòng, lại theo bản năng mà muốn thay Hàn Hữu Minh giải thích: “Không… Không phải…”

Nhưng mà lời nói chưa ra khỏi miệng, cậu lại cảm thấy mình không có lời nào để nói.

Hàn Hữu Minh đúng là đối xử với cậu như thế, cậu cũng không biết Hàn Hữu Minh có đối xử như vậy với những người khác hay không.
Hàn Hữu Minh nắm gọn cậu trong lòng bàn tay, nhưng cậu gần như chẳng biết gì về Hàn Hữu Minh cả.

Tô An cúi đầu, trong lòng không biết vì sao lại rất khó chịu.

Lúc này, Hàn Hữu Minh từ thư phòng đi xuống, mặt không thay đổi bảo Tô An: “Đi thôi.”

Tô An bỏ dở bữa sáng chỉ mới ăn một nửa, vội vàng xiêu xiêu vẹo vẹo như bé con vịt chạy theo Hàn Hữu Minh, không tự chủ được mà xoa xoa cái mông đau nhức.

Tâm trạng Hàn Hữu Minh đang rất không vui, trong buồng xe đều là một bầu không khí ngột ngạt.

Tô An rụt rè kéo kéo ống tay áo của Hàn Hữu Minh: “Bị… Bị sao vậy…”

Hàn Hữu Minh nâng mặt của bé thỏ con lên, nghiêm túc hỏi: “Con trai tôi nói cái gì với em? Nói rõ từng câu một cho tôi.”

Tô An cúi đầu: “Không muốn.”

Hàn Hữu Minh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đè thấp giọng nói: “Không nghe lời hả?”
Tô An nhớ tới lời nói của Lý Lang Cấu, cái lão biếи ŧɦái ngang ngược không biết lí lẽ này không biết đã hại đời bao nhiêu chàng trai, cậu là đứa thứ mấy rồi chứ?

Tô An càng nghĩ càng thương tâm, viền mắt đỏ lên, tức giận hét: “Tại sao tôi phải nghe lời ông! Chúng ta đã không còn quan hệ bao dưỡng nữa!!!”

Hàn Hữu Minh vui vẻ, ôm bé thỏ con tức giận vừa hôn vừa sờ soạng, lẩm bẩm: “Vậy quan hệ bây giờ của chúng ta là gì vậy? Hả? Bé thỏ dâʍ, em với chồng là quan hệ gì nhỉ?”

Mặt Tô An đỏ bừng, mềm nhũn giãy dụa: “Không… Ưm… Không có quan hệ… Không có…”

Hàn Hữu Minh chọt chọt mặt của cậu, thấp giọng nói: “An An, tôi không thích em gạt tôi.”

Tô An nói: “Tôi cũng không thích ông gạt tôi.”

Hàn Hữu Minh há miệng vừa định giải thích, xe đã dừng lại, Tô An tức giận nhảy xuống xe.
Hàn Hữu Minh bắt đầu lo lắng.

Rốt cuộc Lý Lang Cấu đã nói gì với Tô An vậy?

❀ ❀ ❀

Kết quả của buổi thử vai tốt hơn mong đợi, đạo diễn thuận miệng nói tốt lắm, sau đó để trợ lý và Tô An hẹn ngày đi thử trang phục.

Tô An lo lắng muốn chết, mãi đến khi Hàn Hữu Minh dẫn cậu lên xe, cậu vẫn còn đang lầm bầm kịch bản.

Hàn Hữu Minh vỗ nhẹ vào gáy Tô An: “Đừng nghĩ tới nó nữa, em còn một việc khác phải làm.”

Tô An chớp mắt mấy cái.

Hàn Hữu Minh nhìn đồng hồ, nói: “Nửa tiếng sau đến studio của công ty để quay MV.”

Tô An phát hiện mình giống như đang có một người quản lý giỏi số một thế giới vậy.

Người quản lý này biết sắp xếp công việc cho cậu, nhắc nhở cậu thời gian làm việc, còn biết lái xe đưa cậu đến tận chỗ làm, thậm chí lúc nào cũng đi cùng cậu.
Tô An lén lút ngẩng đầu nhìn Hàn Hữu Minh ngồi bên cạnh, suy nghĩ thất thần: Trước đây hắn đối xử với người khác… cũng sẵn sàng bỏ ra thời gian và công sức như vậy sao?

Hàn Hữu Minh nhận ra ánh mắt dò xét của Tô An, cố ý nói một cách vô cảm: “Nhìn cái gì?”

Tô An thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng nói: “Không có gì…”

Hai người trở lại công ty, Hàn Hữu Minh phải đi lên lầu mở cuộc họp, Tô An tự đi vào studio.

Tô An mới vừa vào phòng liền đỏ mặt.

Đạo diễn đang nhảy nhót tưng bừng để sửa góc quay, vẫy tay với Tô An: “Mau mau lên, đang chờ cậu đó.”

Tô An nhìn sàn nhà chất đầy thỏ bông, lắp ba lắp bắp hỏi đạo diễn: “Cái này… Cái này… Đây là đạo cụ hả?”

Đạo diễn nói: “Đúng rồi, đạo cụ đó. Chuẩn bị đi, sắp khai máy rồi.”

MV này là sự trở lại của nhóm bọn họ, thêm vào rất nhiều yếu tố của bài cũ, thậm chí còn để Tô An chơi đàn ghi ta một đoạn.
Concept của studio là màu sắc ngọt ngào, chất đầy mấy con thỏ bông màu trắng, Tô An ôm đàn ghi ta ngượng ngùng ngồi trong đám thỏ, nhẹ nhàng vừa đàn vừa hát đoạn điệp khúc.

Hàn Hữu Minh đứng bên ngoài studio, mỉm cười thưởng thức bé thỏ con do một tay hắn nuôi lớn này.

So với ba năm trước mới vừa ra mắt, bây giờ Tô An không còn ngây ngốc luống cuống tay chân như trước nữa, vô cùng chuyên nghiệp tự nhiên mà đối phó với ống kính.

Cậu vẫn rất dễ ngại ngùng, mà khi ngại ngùng liền muốn trốn sau lưng những thành viên khác.

Nhưng mà nếu đạo diễn yêu cầu cậu đứng ở phía trước, cậu vẫn có thể tự tin đứng trước ống kính thể hiện bộ dạng quyến rũ nhất của mình.

Hàn Hữu Minh gọi điện cho đạo diễn: “Bảo Tô An ôm củ cà rốt bự kia xem.”

Tổ đạo cụ có một củ cà rốt bằng bông dài hơn một mét, được cửa hàng tặng kèm khi mua thỏ bông.
Đạo diễn bối rối không hiểu xảy ra chuyện gì, đành phải báo cho tổ đạo cụ: “Lấy củ cà rốt kia đưa cho Tô An.”

Tô An ngây ngốc mà ôm củ cà rốt bự, hai má trắng nõn càng ngày càng hồng, dường như là đang nghĩ tới một chuyện xấu hổ.

Kết thúc công việc, Tô An ôm củ cà rốt bự kia lắc trái lắc phải, không biết phải để ở chỗ nào.

Hàn Hữu Minh nổi ý đồ xấu xa mà gọi điện thoại cho cậu: “Tô An.”

Tô An một tay ôm cà rốt bự, một tay nhận điện thoại: “Hả?”

Hàn Hữu Minh nói: “Lên phòng làm việc của tôi, mang theo đạo cụ của em nữa.”

Vì vậy dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Tô An đành ôm củ cà rốt dài hơn một mét kia, đỏ mặt tiến vào phòng làm việc của tổng tài.

Tô An đỏ mặt đứng cách chỗ Hàn Hữu Minh ba mét, ôm củ cà rốt cảnh giác nói: “Ông… Ông đừng hòng lấy vật này… Làm mấy chuyện kì cục!”
Hàn Hữu Minh ngồi sau bàn làm việc cúi đầu duyệt văn kiện, giả vờ không nhìn Tô An, ngón tay chỉ vào cái ghế đối diện bàn, nói: “Ngồi xuống, tôi có chuyện muốn nói với em.”

Lần cuối mà Tô An ngồi đối mặt nói chuyện nghiêm túc với Hàn Hữu Minh, chính là lúc kí kết giải trừ hợp đồng bao dưỡng vào ba năm trước.

Cậu hơi sốt sắng, ôm củ cà rốt bự cẩn thận ngồi xuống.

Hàn Hữu Minh ngẩng đầu, hai tay đặt trên bàn, dùng giọng nói trầm thấp nghiêm trọng gọi: “Tô An.”

Lỗ tai Tô An run lên, theo bản năng mà trả lời: “Dạ!”

Hàn Hữu Minh liền cảm thấy buồn cười.

Mỗi lần hắn cố gắng nói chuyện đàng hoàng với Tô An, bé thỏ con này lại trưng ra bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu, sau đó thì… vận động pít-tông bạch bạch bạch bạch.

Hàn Hữu Minh cúi đầu liếc nhìn vật dưới háng mình, kiên nhẫn nói với Tô An: “Đừng lo lắng, chúng ta tâm sự như hai vợ chồng được không?”
Tô An xoắn xuýt ôm củ cà rốt: “Vậy… Vậy ông nói đi…” Cậu dùng ánh mắt cảnh giác càn quét biểu tình của Hàn Hữu Minh, chỉ lo tên dã thú này sẽ đột nhiên động dục.

Hàn Hữu Minh bị cậu cảnh giác như vậy liền trở nên buồn bực, lớn tiếng nói: “Thấy tôi có tốt với em hay không?”

Tô An lắp ba lắp bắp mà nói: “Có… Có tốt…”

Hàn Hữu Minh gõ nhẹ lên mặt bàn, nhìn bé thỏ trắng nõn ngoan ngoãn ngồi đối diện kia, đột nhiên cảm thấy bản thân vô cùng bất lực.

Không được, làm vậy cũng không được.

Hắn dữ quá, bé thỏ con này sẽ sợ đến run cầm cập. Nhưng mà nếu hắn không dữ lên, tên nhóc bại hoại này lại nghĩ hắn đang có âm mưu.

Năm đó ức hϊếp quá tàn nhẫn, bây giờ thì bất kể hắn làm gì, bé thỏ con ngốc nghếch này đều sẽ trở nên sợ hãi đến mất hồn. Giữa bọn họ, thiếu quá nhiều sự ấm áp và tin tưởng.
Nhưng khổ nỗi Hàn Hữu Minh dữ dằn quen rồi, dỗ cho bé thỏ này vui vẻ không phải là sở trường của hắn.

Tô An dưới ánh mắt trầm lặng của Hàn Hữu Minh càng thêm sợ hãi, dùng sức ôm chặt cà rốt bự vào trong ngực.

Hàn Hữu Minh hít sâu một hơi, đứng dậy.

Tô An sợ đến lập tức lùi về sau, chân ghế ma sát mặt đất tạo nên âm thanh vô cùng chói tai.

Hàn Hữu Minh cứng đờ tại chỗ, cắn răng nghiến lợi không dám đi về phía trước.

Hắn nổi giận đùng đùng ngồi trở lại, vẫy tay với Tô An: “Em đến đây.”

Tô An ôm củ cà rốt lớn, rụt rè từng bước từng bước đi tới, vô cùng lo lắng mà đứng bên người Hàn Hữu Minh, ấm ức nhỏ giọng thầm thì: “Tôi… Tôi đã bảo ông có gì thì cứ nói đi…”

Hàn Hữu Minh thở dài, đem cả người lẫn cà rốt ôm vào trong lồng ngực: “Tôi không ăn thịt người.”
Tô An đỏ mặt nói thầm: “Nhưng mà ông ăn tôi.”

Dưới háng Hàn Hữu Minh lập tức nóng lên, gậy thịt heo cứng rắn chuyển sang trạng thái “nhất trụ kình thiên”, phá vỡ bầu không khí mà đè giữa hai chân Tô An.

Hàn Hữu Minh: “…”

Tô An xấu hổ kêu lên: “Ông còn bảo không ăn.”

Hàn Hữu Minh hôn nhẹ gương mặt mịn màng của bé thỏ con, hít sâu một hơi, tàn bạo nói: “Nói không ăn sẽ không ăn, chúng ta chỉ nói chuyện!”

Nhịn được một phút, có thể ăn thịt thỏ cả một đời!

Tô An đỏ mặt cúi đầu, nhỏ giọng lầm bầm: “Đại biếи ŧɦái.”

Hàn Hữu Minh bị tiếng mắng người ngọt ngào của cậu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, ƈôи ŧɦịŧ dưới háng càng cương hơn, sắp đâm thủng cả quần. Hàn Hữu Minh bực mình lớn tiếng nói: “Đừng kêu nữa, càng kêu càng dâʍ.”

Tô An đỏ mặt kháng nghị: “Không… Không có…”
Mũi Hàn Hữu Minh nóng lên, hắn cũng không nhịn được nữa, ƈôи ŧɦịŧ dưới háng cách vải vóc bắt đầu cọ cọ lên cái mông của Tô An.

Tô An hoảng sợ ôm cổ Hàn Hữu Minh: “Ông… Ưm… Ông đã nói không ăn… Nói chuyện chẳng đáng tin gì cả… A… Đại biếи ŧɦái…”

Khối thịt cứng rắn nóng bỏng chốc chốc lại đè lên khe mông, rõ ràng không có trực tiếp đâm vào, nhưng cảm giác bị vải vóc ma sát vào da lại vô cùng tê dại.

Tô An căng thẳng cái mông, vừa rêи ɾỉ lại như đang khóc nức nở: “Không… Không nên như vậy… A… Thật kỳ quái… Ưm… Đụng rồi… Đừng…”

Kɦoáı ƈảʍ vừa có vừa không gãi đúng chỗ ngứa, Tô An không nhịn được dùng sức dán mình vào cơ thể của Hàn Hữu Minh, khe mông ướt nhẹp chủ động cọ tới cọ lui gậy thịt heo cứng rắn kia.

Hàn Hữu Minh ôm vòng eo tinh tế mềm mại của Tô An, đè nén du͙ƈ vọиɠ thấp giọng hỏi: “Sướng không, hả? Bé thỏ dâʍ thấy sướng không?”
Tô An nghẹn ngào ôm lấy cà rốt bự, lúc lắc không yên trong lồng ngực Hàn Hữu Minh: “Không… Hu hu… Không sướng…”

Cậu còn đang mặc quần bò bó sát người, vải vóc thô ráp mài khe mông có chút đau, lại càng khao khát bị một vật cứng rắn đâm mạnh vào.

Vì vậy càng đau hơn. Truy๖enDKM.com

Vừa đau vừa ngứa.

Hàn Hữu Minh thấp giọng nói: “Vậy bé thỏ con cởϊ qυầи ra được không?”

Tô An mơ mơ màng màng nói: “Ưm… Được… Cởϊ qυầи… Không thoải mái… Ưm… Cởϊ qυầи…”

Hàn Hữu Minh cấp tốc đặt Tô An lên bàn làm việc rộng lớn, thử cởi cái quần bò ra mấy lần.

Bụng Tô An đã hơi tròn lên, cái bụng bầu đáng yêu nhìn qua chỉ như là cậu ăn nhiều mà thôi.

Chỉ có Hàn Hữu Minh biết được, bên trong cái bụng nhỏ đang tròn lên ấy có một em bé đang lớn lên, là đứa con của hắn.
Hàn Hữu Minh hít sâu một hơi, móc ƈôи ŧɦịŧ đã ngạnh đến nổ tung đặt lên bụng bầu của Tô An, dán vào cái bụng non mềm cọ tới cọ lui.

Tô An xấu hổ mà giơ củ cà rốt chắn lại: “Không… Hu hu… Không được chơi bụng… Kì cục lắm…”

Lúc mang thai bụng luôn rất mẫn cảm, ƈôи ŧɦịŧ nóng bỏng lại dán sát phía trên, mỗi một lần cọ đều như đang nhắc nhở Tô An, cậu đã mang thai.

Bị người Alpha cao to thô bạo cɦịƈɦ đến mang thai.

Nhưng Alpha này vẫn còn đang dùng gậy thịt heo nóng bỏng ức hϊếp cái bụng bầu của cậu, qυყ đầυ căng tròn khổng lồ chốc chốc lại đè lên cái rốn, lưu lại vệt nước dinh dính ướt nhẹp.

Hàn Hữu Minh đỡ đại ƈôи ŧɦịŧ cọ cọ quanh bụng Tô An, vừa cọ lại vừa vuốt ve bụng bầu tròn tròn của vợ nhỏ, trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc và ấm áp khó diễn tả thành lời.
Đây là vợ của hắn, con trai của hắn. Bé thỏ con ngoan ngoãn của hắn, bé dâʍ đãиɠ mềm nhũn của hắn.

Thật sự vô cùng đáng yêu!

Hàn Hữu Minh nhìn bộ dạng mềm mại bất lực của Tô An khi nằm dưới thân hắn, trong lòng lại càng thêm hưng phấn, đại ƈôи ŧɦịŧ nóng hổi dùng sức cọ thêm hai lần lên bụng Tô An, thấp giọng nói: “An An, chồng bắn lên bụng bầu của em có được không, hả? Có được không?”

Tô An đỏ mặt, nhẹ nhàng đẩy hắn: “Không… Hu hu… Không được… Không có liêm sỉ… Không… Ưm…”

Đứa nhỏ trong bụng động đậy, bụng lại thêm dán chặt vào đại ƈôи ŧɦịŧ nóng bỏng của chồng cậu.

Thân thể Tô An xấu hổ đến mức run rẩy, giữa hai đùi lại càng ngày càng ẩm ướt, cậu nhỏ giọng lầm bầm: “Không… Không muốn… Ưm… Bụng không phải dùng để chơi như vậy… Ưm… A…”
Tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng từ đại qυყ đầυ căng tròn của Hàn Hữu Minh xịt bắn ra.

Tô An xấu hổ rít gào: “Không muốn…”

Lồng ngực và da bụng mẫn cảm đều bị tϊиɦ ɖϊƈh͙ bắn tung toé làm ướt nhẹp, vừa nóng vừa tàn nhẫn, thuận theo đường cong thân thể chảy xuống dưới.