Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 86



Thôn xóm dưới chân núi thanh bình yên ả. Sáng sớm sắc trời không tốt lắm, u ám xám xịt, trời đông giá rét chính là như vậy. Ngày tháng trôi qua rất nhanh, chỉ một vài ngày nữa thôi là sẽ đến tháng chạp.

Khói bếp bay lên, dù mùa đông không có nhiều việc có thể kiếm tiền nhưng nhị phòng Thẩm gia vẫn ăn một ngày ba bữa. Dậy sớm đã quen ăn sáng, nếu không có đồ ăn lót dạ sẽ luôn cảm thấy bụng dạ trống rỗng.

Bữa sáng rất đơn giản. Hôm nay Lục Cốc cắt mấy quả trứng vịt muối, sau khi ăn xong thấy trong giỏ trúc có không ít măng đông bèn nói với Thẩm Huyền Thanh: "Hay là mổ gà hầm măng được không? Nương nói hai con gà mái già rồi không đẻ trứng được nữa, mấy nay cũng chưa hầm canh cho a tẩu ăn."

"Được, để ta đi mổ cho." Thẩm Nghiêu Thanh ở cạnh nghe thấy, không để Thẩm Huyền Thanh ra hậu viện bắt gà mà tự mình đi.

Nhân lúc đáy bếp còn lửa, Lục Cốc lại thêm mấy cây củi vào để nóng lâu.

Y xách giỏ trúc tới, ngồi trước bếp lột vỏ và cắt gốc măng đông, vòng bạc trên cổ tay sáng lấp lánh.

Thẩm Huyền Thanh rảnh rỗi cũng ngồi xổm xuống giúp y tước măng, thấy vòng trên tay y là biết mình không mua nhầm. So với trâm, vẫn là vòng tay dễ dùng hơn, ít ra mua là đeo được, chứ cứ cất trong phòng thì mua khác nào không mua.

"Hôm trước ta đi phủ thành, lúc về có đi ngang qua trấn Phong Cốc." Thanh âm Thẩm Huyền Thanh trầm thấp, hắn cảm thấy có một số việc vẫn là nên nói cho Lục Cốc.

Lục Cốc không nói gì, nhưng ngước mắt nhìn, chờ hắn nói tiếp.

"Lục Văn đã vào cửa Lý gia trên trấn rồi. Con trai Lý gia tên là Lý Minh Sơn, hắn làm thiếp của Lý Minh Sơn." Thẩm Huyền Thanh cầm miếng gỗ tròn bên cạnh ngồi xuống, ngồi xổm không ngồi được lâu, lại nói tiếp: "Nghe người ta nói là mới nạp thiếp ba ngày, lão nương Lý Minh Sơn đã cưới chính thê cho hắn."

Sau khi ấn quan dấu xong, hắn vào trấn tìm La Tiêu trước, nắm bắt tình hình đại khái.

Vì chuyện của Lục Văn, Lý Minh Sơn náo loạn với người trong nhà. Nương hắn là Trương lão thái thái chiều nhi tử vậy thôi nhưng rất ghê gớm. Lý Minh Sơn mua một cái viện cho Lục Văn ở, bà hỏi nha hoàn và gã sai vặt hầu hạ Lục Văn vài câu là biết.

Lý Minh Sơn cũng là một tên đần, lười mua thêm nha hoàn và sai vặt nên tìm hai người không tồi trong nhà đến. Hắn thấy nha hoàn trong phủ đều đã được dạy quy củ đàng hoàng, hắn không cần phí tâm chỉ dạy bọn họ cách hầu hạ người khác nữa.

Lục Văn vốn cảm thấy không ổn, nhưng sau khi dẫn hai người họ ra ngoài một lần, có người nhận ra là nha hoàn Lý gia mua đồ trên đường, còn tưởng y là thân thích của Lý gia, a dua nịnh hót khiến y nở mày nở mặt vô cùng.

*Đổi nhân xưng cho Lục Văn thành 'y' nha, cho đỡ nhầm hehe.

Hơn nữa Lý Minh Sơn là trưởng tử, đích tôn của Lý gia, sau này mọi thứ của Lý gia đều là của hắn. Nếu Lý Minh Sơn nói không cần để ý thì y sẽ không từ chối.

Mà tiền bạc trong tay Lý Minh Sơn đều là lấy trong nhà ra. Bình thường Trương lão thái thái không bạc đãi nhi tử, không thường hỏi hắn tiêu bao nhiêu tiền, nhưng nếu thật sự truy ra, những tính toán của Lý Minh Sơn không thể gạt được bà ta, rất nhanh bà đã tìm được tòa trạch viện kia.

Nha hoàn bị vả miệng và gã sai vặt bị phạt trượng đều bị lôi vào trong sân viện của Lục Văn, là được thuê chuyên để phục vụ việc y và Lý Minh Sơn tằng tịu với nhau. Trương lão thái thái đi từ trong kiệu xuống, được đại nha hoàn đỡ vào cửa viện.

Nụ cười lạnh của Trương lão thái thái và ánh mắt khinh bỉ của những người khác khiến Lục Văn suýt nữa thì ngất đi. Vẫn là Lý Minh Sơn nhận được tin thì vội chạy tới. Sau một phen giằng co, Trương lão thái thái bị chọc giận quá mức, Lục Văn khó xử vô cùng, sắc mặt trắng bệch. Chuyện tằng tịu với nhau không người làm mai bị bại lộ, y không còn mặt mũi nữa, nhưng vẫn biết chỉ có Lý Minh Sơn mới có thể cứu y, không thì y sẽ không thể sống yên thân.

May mà Lý Minh Sơn coi như cũng có chút lương tâm, đứng ngay đó nói muốn lấy y. Sau một hồi ầm ĩ, Trương lão thái thái không muốn tỏ ra quá ác độc tàn nhẫn trước mặt nhi tử, miễn cưỡng buông tha, nhưng Lục Văn chỉ có thể làm thiếp, nếu không, bà sẽ tìm tới thôn An gia, để thôn dân ở đó nhìn xem họ đã nuôi ra cái dạng gì.

Người ngoài không quan tâm Đỗ Hà Hoa và Lục Đại Tường nghĩ sao. La Tiêu ở trên trấn đã xem náo nhiệt được mấy ngày.

Lục Văn ngồi trong một chiếc kiệu nhỏ được khiêng vào cửa Lý gia, không có tam thư lục lễ, càng không phải là mai mối đàng hoàng, thành hôn chính thức. Sau khi chuyện tằng tịu với nhau bị bại lộ, y xem như cả đời không thể ngẩng mặt lên được trước mặt Trương lão thái thái. Vậy nên dù Lý gia còn không bày lấy một bàn tiệc rượu nhưng y nào dám oán hận gì.

Trương lão thái thái vốn nghĩ nhi tử có thể làm rạng rỡ tổ tông, kế thừa gia nghiệp, ai ngờ đến cả song nhi nông thôn còn có thể nắm được tai mềm của hắn. Sau khi điều tra bà còn biết cả chuyện Lý Minh Sơn dạo chơi thanh lâu, tức giận đến nỗi mấy ngày ăn không ngon. Sau đó bà ta hạ quyết tâm, ép Lý Minh Sơn cưới cô nương bà coi trọng trong trấn về.

Theo bà ta thấy, dù có ngứa mắt Lục Văn đi nữa, nhưng cưới thê nạp thiếp vẫn tốt hơn dạo chơi thanh lâu, không thì có khi không những bị moi sạch tiền tài, những thứ ô uế kia còn có thể làm bẩn nhi tử của bà ta.

Chính thê của Lý Minh Sơn là La Hồng Trù, con gái của phường vải nhuộm, dung mạo không tồi nhưng hiển nhiên không bằng Lục Văn. Vả lại Lục Văn chỉ là thiếp mà lại vào cửa Lý gia trước nàng. Ở đây đa phần đều là cưới chính thê trước rồi mới nạp thiếp, đến nàng lại là ngược lại, sao trong lòng có thể thoải mái cho được.

La Tiêu không tài nào biết được cuộc chiến giữa thê thiếp của Lý gia, đó là chuyện gia đình người ta. Những tên côn đồ và ăn mày gã tìm tới theo dõi kia không thể vào cửa Lý gia, nhưng chỉ cần hỏi thăm một chút là biết La Hồng Trù là người không chịu bị sỉ nhục, tốt xấu gì cũng là đại tiểu thư của phường vải trên trấn, tính tình không khỏi có chút cáu kỉnh.

Đến y còn biết Lục Văn đừng hòng sống dễ chịu, Thẩm Huyền Thanh đương nhiên cũng nghĩ vậy.

Người ngoài không biết, trong lòng Lục Văn vẫn có oán hận. Không được làm phu lang chính thức, y vừa vào cửa ba ngày Lý Minh Sơn đã cưới thê. Trong nhà bày tiệc, treo kín vải đỏ, đêm động phòng hoa chúc vô cùng náo nhiệt, một mình y ngồi trong phòng nghe được, suýt nữa thì cắn nát khăn tay.

Phải biết rằng y đã làm mọi thứ có thể để làm cho Lý Minh Sơn lấy mình. Ban đầu muốn để Lý Minh Sơn mở lời với người nhà nhưng tên nhát chết này đến cả chuyện thành thân còn không làm chủ được, không dám gặp y còn chạy đến thanh lâu uống hoa tửu.

Chuyện này là y vô tình nghe được lúc đi dạo trên trấn, vốn không tin, nhưng hai hán tử kia nói rõ ràng đó là Lý Minh Sơn. Lúc về y hỏi gã sai vặt, gã sai vặt từng ra ngoài cùng Lý Minh Sơn liếc trái liếc phải, vẻ mặt bối rối, mọi chuyện vậy là rõ ràng.

Y tức không chịu nổi, cũng đã nhìn ra chút bản tính háo sắc của Lý Minh Sơn, nhất thời hối hận, hối hận chính mình đã nhìn lầm người, nhưng chuyện đã đến nước này, y chỉ có thể làm phu lang Lý gia, vứt bỏ hết lễ nghĩa liêm sỉ trong lòng. Y không tin, bằng dung mạo và thủ đoạn của y, kiểu gì cũng sẽ khiến Lý Minh Sơn hết lòng với y.

Quả thật y đã làm được. Dù Lý Minh Sơn cưới chính thê, lưu luyến trong phòng thê tử mấy ngày rồi lại tới tìm y.

Lục Văn sao lại không biết Lý Minh Sơn là chán cơm thèm phở. Y vốn thông minh, ăn khổ ở Lý gia mấy ngày, dần dần đã hiểu rõ một số chuyện.

Nhưng Lý Minh Sơn thật sự đối xử với y rất tốt, ầm ĩ với lão thái thái, không nhượng bộ chút nào, còn mua cho y không ít gấm vóc trâm ngọc, các loại chi tiêu ăn mặc cũng không ít, nên y vẫn có thể nhẫn nhịn được. Lão thái thái chán ghét y, nếu muốn sống tiếp trong Lý gia, y phải nắm chặt Lý Minh Sơn trong lòng bàn tay.

Lục Cốc không biết Lục Văn có tâm tư suy nghĩ gì trong đầu, y nghe Thẩm Huyền Thanh nói xong, chớp mắt mấy cái mới phục hồi tinh thần.

Trước khi gả thay, y chỉ biết Lục Văn có liên quan đến người trên trấn, hôm nay mới biết hóa ra người nọ là Lý Minh Sơn. Không nói những nơi khác, ở nơi nông thôn này, nữ nhi và song nhi nhà đàng hoàng đều muốn gả cho người đứng đắn, chỉ có nhà nào thật sự không qua nổi mới có thể bán nữ nhi và song nhi làm thiếp cho người ta.

Còn về Lục Văn, y cho rằng cho dù ở trấn trên Lục Văn vẫn có thể làm phu lang nhà người ta. Không biết người khác thì sao nhưng y chưa từng thấy ai đẹp hơn Lục Văn, vậy nên chuyện Lục Văn làm thiếp khiến y kinh ngạc trong thoáng chốc.

"Đừng nghĩ nhiều, sau này chúng ta không qua lại với y, không có bất kì quan hệ gì." Thẩm Huyền Thanh cười nói.

Lâu vậy rồi Lục Văn và Lý Minh Sơn không dùng bất kỳ biện pháp gì đối phó bọn họ. Lúc trước là bị đám người trong thanh lâu ngáng tay ngáng chân, hiện giờ Lục Văn lại vào cửa Lý gia, còn một đống thứ đang chờ y kia kìa.

Còn nữa, nghe La Tiêu nói, Trương lão thái thái ghét Lục Văn vô cùng, đều đã điều tra qua nhà họ Lục. Chuyện Lục Văn từng đính hôn với hắn chắc y không dám nhắc tới trước mặt người Lý gia, nếu không sẽ chỉ khiến người Lý gia càng thêm chán ghét y mà thôi.

Nếu sau này thật sự có phiền toái gì thì nghĩ cách giải quyết là được, giờ không cần lo lắng.

"Dạ." Lục Cốc gật gật đầu. Đầu óc y ngốc nghếch, không hiểu được những chuyện dối gạt lằng nhằng đó, chỉ có thể nghe theo Thẩm Huyền Thanh, lúc lột vỏ măng còn hỏi: "Huynh có muốn ăn cá khô không, bữa trưa ta xào với ớt một đĩa nhé."

Thấy y thật sự không để trong lòng, Thẩm Huyền Thanh cười khẽ một chút, nói: "Được, em xào cái gì ta ăn cái đó."

Đôi mắt sáng như sao của Thẩm Huyền Thanh nhiễm thêm ý cười quá đẹp mắt, khiến Lục Cốc cũng lặng lẽ cong mắt.

***

Măng đông phải luộc để khử vị đắng. Thẩm Nghiêu Thanh mổ gà xong đã chặt thành miếng luôn rồi. Lục Cốc dùng bình gốm hầm trên lò đất, gà mái già phải hầm lâu một chút mới ngon. Buổi sáng dậy muộn hơn mùa hè, đợi gà hầm xong cũng đã vào trưa, để lửa hầm liu riu nên vẫn luôn nóng.

Hôm nay không nhiều nắng, sắc trời không quá tốt.

Bữa trưa vô cùng phong phú, gà hầm măng, cá khô xào ớt, vì Vệ Lan Hương nói muốn ăn cơm trắng nên Lục Cốc hấp không ít. Canh gà tươi ngon, cá khô thơm cay, vô cùng đưa cơm.

Lúc ăn Kỷ Thu Nguyệt còn nói tay nghề nấu ăn của Lục Cốc càng ngày càng tốt, làm y có hơi ngượng ngùng.

Sau khi ăn xong không có việc gì làm, Thẩm Huyền Thanh cởi bỏ dây xích cho hai con chó nhỏ, để chúng nó ra ngoài chạy. Chó ở trên núi buông thả đã quen, trói quá lâu chắc chắn sẽ gào rú.

Hai con chó nhỏ này đi săn rất tốt, nhưng bởi hàm răng sắc nhọn và tứ chi cao dài của chúng nó nên phụ nữ và trẻ em trong thôn đều rất sợ. Thẩm Huyền Thanh ra ngoài trông, để bọn nó chạy lên sườn núi phía sau thôn, không chạy vào thôn.

Đại Hôi và cún con đều đang ở ngoài, bởi vì gần núi nên không ít nhà trong thôn đều nuôi chó, lúc thường thả ra cũng sẽ không cắn lung tung.

Bọn chó thích tụ tập chơi đùa, một con chạy về phía sau thôn, những thứ khác sẽ đuổi theo.

Trong thôn có vài người rảnh rỗi sẽ ngồi ở ngưỡng cửa, nói chuyện phiếm với hàng xóm và những người đi ngang qua. Vì Lục Cốc là phu lang trẻ, da mặt mỏng nên rất ít khi ngồi trước cửa.

Y đi ra đổ nước rửa nồi, thấy có rất nhiều chó tới, Đại Hôi và cún con đều ở trong đó. Cún con vẫy đuôi muốn chơi đùa, y không để ý lắm, xách chậu gỗ định quay vào viện, bỗng nhiên có một con chó khiêu khích Đại Hôi, hung tợn sủa lên rồi nhào tới cắn xé, đánh nhau.

Giống sói xanh lớn hơn những con khác trong làng, Đại Hôi lại có kỹ năng săn mồi. Trước kia nó đã từng đánh nhau với chó trong thôn và trở thành chó đầu đàn nhưng vì thường ở trên núi, thỉnh thoảng sau khi trở về sẽ có một, hai con muốn chiến đấu để tranh đoạt vị trí chó đầu đàn của nó.

Bầy chó gào rú cắn xé, con nào con nấy đều nhe răng gầm gừ, ngay cả cún con cũng không ngoại lệ.

Sự việc xảy ra quá mức đột ngột, Lục Cốc cách đó rất gần. Một đám chó đánh nhau, có khi ngay cả tráng hán còn khó mà đến gần, rất dễ bị thương.

Thẩm Huyền Thanh đang đứng một bên, thấy tình hình không ổn vội bước tới che chở y vào viện.

Hai con chó nhỏ trên sườn núi sủa to, chân dài chạy về, cùng cún con giúp Đại Hôi cắn những con khác.

Bọn chó cũng sẽ chia bè kết phái, dù đang cắn nhau thành một mớ hỗn độn, người không dễ nhìn ra nhưng bọn chúng tự biết bản thân nên cắn đứa nào.

Tiếng động đánh nhau rất lớn, Lục Cốc vẫn lo cho cún con dù nó khỏe mạnh hơn những con chó khác.

Thẩm Huyền Thanh lại không lo lắng lắm, cũng không tiến tới đuổi những con chó khác đi. Bọn chó đang đánh nhau tranh giành địa vị, Đại Hôi phải tự chiến đấu, có người hỗ trợ sẽ không tính.

Trong thôn có không ít hán tử nhàn rỗi nghe thấy động tĩnh, đều đứng ở cửa nhìn về phía bên này, còn có người thích xem náo nhiệt thì tới gần xem.

Lục Cốc trốn sau lưng Thẩm Huyền Thanh chỉ thò đầu ra, một tay túm xiêm y hắn, hỏi: "Quai tử phải làm sao đây?"

"Ta trông, không sao đâu." Thẩm Huyền Thanh không quay đầu lại, nhìn chằm chằm cún con.

Cún con rất lanh lợi, ỷ vào kích thước mà cắn chó khác. Nếu có chó lớn hơn cắn nó, nó sẽ tránh né rất nhanh, còn vô cùng linh hoạt, lông dày không bị thương nhiều, hơn nữa còn có ba đứa lớn, trong thôn cũng có chó nhà người khác cùng nhóm với bọn Đại Hôi.

Chó săn thấy máu rồi càng thêm hung hãn, để đề phòng Đại Hắc đánh nhau hạ miệng quá nặng, Thẩm Huyền Thanh cầm gậy gỗ phía sau cửa lên, không chỉ Đại Hắc, nhỡ những con chó khác cắn chặt không buông thì còn có thể gỡ ra được. Người trong thôn nuôi chó không dễ dàng gì, không thể để bọn nó đánh nhau đến chết được.

Đương nhiên quan trọng nhất là đề phòng chó của mình bị cắn, hắn có thể kịp thời ra tay.

Chẳng mấy chốc, Đại Hôi đã áp chế được con chó khiêu khích nó dưới chân. Con chó kia vùng vẫy hai, ba lần, thoát được ra nhưng rõ ràng đã cụp đuôi lại. Đại Hôi lại nhe răng lộ ra hung tướng khiến con chó kia và những con khác ủ rũ chuồn đi.

Đây là lần đầu tiên Lục Cốc nhìn thấy bộ dáng hung tợn của Đại Hôi, kinh hoảng trong lòng. Nhưng sau khi Đại Hôi quay người về nhà, nó lại trở về bộ dáng ổn trọng, thậm chí lúc đi ngang qua y và Thẩm Huyền Thanh còn cọ cọ chân hai người một chút.

Cún con đánh thắng vô cùng kiêu ngạo, ngẩng đầu ưỡn ngực sủa gâu gâu vài tiếng, còn chạy tới nhao nhao với Lục Cốc, như thể đang khoe khoang.

"Đừng để ý tới nó. Vừa đánh nhau xong mà thấy em cổ vũ nó là sau này nó gặp chó trong thôn sẽ muốn cắn tiếp đấy." Thẩm Huyền Thanh ngăn cản Lục Cốc.

Tuy nói chó trong thôn nuôi thả nhưng trước đây từng có vài lần đánh nhau, cắn chết một, hai con chó săn nhà họ rồi. Dù không oán hận gì người trong thôn nhưng không thể để cún con quen tật xấu này, nếu không cắn chết hay cắn tàn phế chó nhà người khác, người ta lại tìm đến cửa tranh luận phải trái.

Có người rảnh rỗi cố y xúi giục bọn chó cắn nhau, hắn vô cùng không ưa. Chó bị cắn bị thương đã là chịu tội, hơn nữa hắn nuôi chó là muốn dẫn lên núi săn thú, bị thương rồi đi săn không tốt nữa, đặc biệt là bọn chó nhỏ, chân dài dễ bị thương, càng không thể để hai đứa nó què được.

Lục Cốc không thông thạo chuyện nuôi chó nên nghe lời Thẩm Huyền Thanh, không để ý tới cún con nữa.

Y đặt chậu gỗ vào phòng bếp, vừa đi ra đã thấy Lý Uyển Vân đứng ở ngoài cửa viện, vẻ mặt co quắp.

"Cốc tử, Lan Hương thẩm có nhà không?" Thấy có người đi ra, Lý Uyển Vân mới dám vào cửa. Lúc nãy nàng cũng nhìn thấy bọn chó đánh nhau, sợ tới mức không dám ra ngoài. Đại Hôi nằm sấp trong sân thở dốc, thấy nàng đến cửa còn đứng lên, nên nàng không dám tự ý ra vào.

"Nương ơi." Lục Cốc gọi vào nhà chính một tiếng, lại vội đi tới quát dừng bọn chó vây quanh trong nhà.

Sau khi y tới, Lý Uyển Vân mới an tâm.

"Uyển Vân đấy à." Vệ Lan Hương đi từ trong phòng ra, hỏi nàng có chuyện gì.

Lý Uyển Vân bưng chén bột mì hỗn hợp trong tay, vừa khó khăn vừa lúng túng, nở một nụ cười nhưng rất khó coi, thấp giọng nói: "Nương ta nói muốn ăn trứng vịt muối, ta, ta đến đổi với thẩm một quả."

So với trứng vịt, bột mì hỗn hợp không hề đáng giá, lại còn là trứng vịt muối, chính là dùng muối ướp, nhưng nàng thật sự không còn cách nào khác.

Vệ Lan Hương thấy nàng vẫn ăn mặc mỏng manh như trước, sắc mặt lại xám xịt, thậm chí còn có thể nhìn ra chút tử khí âm u, dù cảm thấy bản thân có hơi chịu thiệt nhưng vẫn thở dài nhận lấy chén bột mì của nàng.

Nếu người ngoài muốn chiếm tiện nghi như vậy, Vệ Lan Hương sẽ nhất định không chịu, nhưng Lý Uyển Vân rõ ràng vô cùng lúng túng khó xử, là một người đáng thương, đổi cho nàng một quả không phải chuyện gì to tát.

Trong lúc chờ lấy trứng vịt, Lý Uyển Vân cúi đầu, lại nhìn thấy vòng bạc trên tay Lục Cốc. Vừa rồi trước lúc bọn chó đánh nhau, nàng đã ra ngoài muốn sang đây, trước khi rụt về nhà đã thấy cảnh Thẩm Huyền Thanh chạy đến che chở trước mặt Lục Cốc, trong lòng có hơi mong ước, nhưng nàng biết, nàng không có loại phúc khí này.