Tiểu Ma Y Chín Tuổi

Quyển 1 - Chương 16: Giải độc



"A, là, là Quái Thiềm!" (thiềm: ếch, cóc, trong convert ghi là thiềm cũng là con cóc nhưng tả thì giống con ếch nên mọi người cứ hiểu vậy đi nhé^^)

Một đạo thanh âm như hút lãnh khí đột nhiên vang lên, vẻ mặt mọi người đềphòng nhìn nhúm màu xanh mượt lớn bằng ngón cái đang bám vào mặt trongđùi của tiểu hài tử, đang nhấp nhô lên xuống hấp thu dương khí của tiểuhài tử.

Đồng tử (con ngươi)của Lâm Dật Vân co rụt lại, khuôn mặt tuấn dật ấp áp như ánh mặt trời lộ ra một tia hiểu rõ, nhìn nó thấy có chút nghĩ mà sợ, thở phào nhẹ nhõm, may mắn hắn không đến quá gần, nếu không... Cứ tưởng tượng đến việc con Quái Thiềm này ở trên người mình hắn cũng thấy lạnh cả người. Con ngươi lại u ám thêm vài phần, ánh mắt nhìn về phía Chỉ Yên mang theo một tianghiền ngẫm. Hắn muốn nhìn xem, tiếp theo nha đầu kia sẽ làm như thếnào.

Quái Thiềm, ma thú đứng ở vị trí một trăm mười một trongbảng đại lục ma thú. Thân thể nhỏ, am hiểu ngụy trang, chuyên hấp thudương khí,là loại ma thú giảo hoạt. Quái Thiềm từ chủng loại ếch (convert) biến hóa thành, linh hoạt thoăn thoắt, đặc biệt tầng da màu xanh trơnnhớt ẩm ướt, có chứa độc tính mãnh liệt, nếu bị dính phải, không quá một ngày sẽ mất mạng.

Lúc này hạ thể của tiểu hài tử đã sưng đỏ một mảnh, độc tố lan tràn cũng không ngừng khuếch tán ra bốn phía, ngườixem náo nhiệt nhanh chóng lui lại, trên mặt đầy hoảng sợ. Phàm là bịQuái Thiềm bám lấy hẳn phải chết không thể nghi ngờ, đương nhiên, nếungươi trong vòng một ngày có được đan dược tứ phẩm Giải Độc đan mà nóithì vẫn có khả năng được cứu sống.

"Oa oa, oa oa!" Như nhận thấy được tình huống xung quanh, con Quái Thiềm buồn kêu hai tiếng, con ngươi tròn đen xoay tròn.

Chỉ Yên ánh mắt chợt lóe, ở ngay thời điểm mọi người còn chưa có phản ứng lại, lập tức phóng ngân châm về phía Quái Thiềm!

"Bá!" Mọi người tập thể bạo hãn (hãn: mồ hôi, bạo hãn là cuồng đổ mồ hôi =))), vẻ mặt không biết nói gì nhìn nữ oa thiên chân vô tà trước mặt, QuáiThiềm này dễ giải quyết vậy thì bọn họ kiên kị như thế làm gì, chung quy cũng chỉ là một nha đầu lừa đảo a...

Nhưng mà, bọn họ còn chưacảm thán xong đã nhìn thấy một màn kinh người. Quái Thiềm thấy tình thếkhông ổn thừa cơ muốn chạy trốn, tốc độ của Chỉ Yên cũng không nhânnhượng, một giây trước nó vừa đào tẩu một giây sau đã bị nàng định trụ! (cố định)

"Phạm vào chuyện này còn nghĩ muốn trốn?" Chỉ Yên hừ nhẹ, con ngươi trongsuốt hiện lên quang mang tà tứ, ánh mắt xoay chuyển dừng trên ngườithiếu niên bên cạnh.

"Cho mượn chủy thủ dùng một chút!"

Lâm Dật Vân nghi hoặc cởi xuống chủy thủ bên hông, Chỉ Yên tiếp nhận chủythủ, đem Quái Thiềm kéo lại lộ ra cái bụng. Một đao rạch xuống, một cỗtanh nồng tràn ra, mọi người một bên bịt mũi, một bên phẩy ống tay áothầm oán. Mùi này mới đầu nhạt nhẽo, sau càng cùng không khí tiếp xúcmùi lại càng nồng hơn, ngửi thấy khiến người ta nhịn không được muốn nôn mửa, trên thực tế đã có vài người phun ra.

Chỉ Yên dùng vải bốbao Quái Thiềm lại, đem chất lỏng có mùi kinh khủng kia nhỏ lên nơi sưng đỏ của tiểu hài tử, đại khái làm cái lần, vì để chắc chắn, lại đem phần còn lại cho vào miệng tiểu hài tử, này, vừa làm xong lại có người liêntục nôn mửa.

Lâm Dật Vân không hề chớp mắt nhìn chằm chằm ChỉYên, hành động của nàng trấn định lại thành thạo, nhìn sâu trong mắt lại lơ đãng tràn ra sự tự tin. Hắn đột nhiên cảm thấy người con gái nàykhông đơn giản như hắn đã tưởng tượng. Chất dịch của Quái Thiềm này thật sự rất khó ngửi, người bình thường gặp phải không phải vùi lấp hay đốtcháy ngay tại chỗ, mà nàng lại cố ý lấy ra thoa trên miệng vết thươngcủa tiểu hài tử, chẳng lẽ này trong đó có thâm ý gì?

Tiếp theothi hạ hai châm, lúc này đây, dương khí không hề ngăn trở ở trong cơ thể tiểu hài tử vận chuyển, lồng ngực tiểu hài tử một trận phập phồng kịchliệt, "Phốc" một tiếng, máu đen từ trong miệng phun ra, hỗn loạn cùngvới dịch của Quái Thiềm.

"Tiểu cô nương?" Phụ nhân nhẫn nại đã lâu, cuối cùng nhịn không được hỏi.

"Vạn vật nhân quả tuần hoàn, mọi việc đều có mặt đối lập, da Quái Thiềm chứa kịch độc không thể nghi ngờ, nhưng mà dịch trong cơ thể nó cũng làthuốc giải độc tốt nhất, hiện tại độc đã giải, máu tụ cũng đã tống xuấtra ngoài, không quá nửa canh giờ hắn sẽ tỉnh lại!" Chỉ Yên xem xét mạchđập của tiểu hài tử, sau đó khẳng định nói.

"A, thật, thật sự?" Phụ nhân vui quá mà khóc, lôi kéo tay Chỉ Yên không biết nên làm thế nào là tốt.

"Còn lại giao cho ngươi , tốt nhất tìm cái cáng, thân thể này đúng là yếuớt, rất cần điều dưỡng!" Chỉ Yên từ trên mặt đất đứng dậy, nhìn Lâm DậtVân đạm đạm nói, sau đó không hề dấu hiệu xoay người rời đi, lưu lại một nhóm người thổn thức cảm thán...

Trở lại trong phủ đã là chạngvạng, vừa đi đến sân, đã thấy Âu Dương Bằng vẻ mặt lo lắng, phân phó gìđó cho nô bộc nhưng nét mặt lại đáng sợ như đang đe dọa người ta vậy!

"A, Chỉ, Chỉ Yên tiểu thư!" Một hạ nhân tinh mắt phát hiện Chỉ Yên, khuônmặt bình thường nở ra tươi cười trước nay chưa từng có, coi như đã giảiquyết được nan đề (nan: khó), thậm chí không che giấu chút nào thở ra một hơi.

"Yên, Yên Nhi, ngươi đi đâu vậy?" Âu Dương Bằng hai bước cũng thành một bước, vẻ mặt kích động đem nàng kéo vào trong lòng, cả người run run hỏi. Hắn cứ nghĩ sẽ không nhìn thấy nàng nữa, cảm tạ ông trời, Yên Nhi của hắnkhông đi!

"Trong phủ rất buồn, ta ra ngoài đi dạo." Im lặng dựatrên đầu vai Âu Dương Bằng, Chỉ Yên rầu rĩ nói. Hắn lo lắng mình rời đisao, nhưng sẽ có một ngày nàng cũng phải rời khỏi nơi này a!

"Sau này muốn đi ra ngoài phải đưa phụ thân cùng đi, phụ thân biết rất nhiều địa phương thú vị, muốn ăn cái gì phụ thân đều có thể mang ngươi đi ăn, ngươi phải nhớ, ngươi không phải một người, ngươi còn có phụ thân." ÂuDương Bằng gác cằm trên đỉnh đầu nàng, ấm lòng nói. Trời biết lần nàynàng không ở trong phòng, hắn lo lắng bao nhiêu, nếu không phải sợ xuấthiện tình huống lần trước, hắn đã sớm sử dụng lực lượng gia tộc để tìmkiếm .

Âu Dương Cẩn từ tiền viện (tiền: trước, hậu: sau) trở về, nhìn thấy Chỉ Yên, con ngươi thâm thúy hiện gợn sóng.

"Tiểu tử thôi, còn không lại đây bồi tội với Yên Nhi, lần sau còn dám nóibậy, cẩn thận ta đánh gãy chân của ngươi!" Âu Dương Bằng sắc mặt nghiêmtúc, uy áp quát lớn.

Âu Dương Chỉ Yên ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện Âu Dương Cẩn đứng cách đó không xa, ánh mắt hai người trong khôngtrung giao nhau, không đến một giây Chỉ Yên thấy không thú vị liền thutrở về.

"Phụ thân quá nghiêm trọng rồi, chỉ cần phụ thân thừanhận Yên Nhi, người khác thấy thế nào cũng không quan trọng!" Thảnnhiên, như không chút để ý trả lời, làm cho Âu Dương Cẩn đứng ở xa xanắm chặt quyền, ngực như có gì đó ngăn chặn, rất khó chịu.

"Hừ,vậy cũng không được, tiểu tử thối còn dám nói một câu không phải, takhông rút gân lột da hắn là không được." Âu Dương Bằng hung tợn nói, một bên không ngừng hướng Âu Dương Cẩn nháy mắt, ý tứ muốn hắn nhân cơ hộinói xin lỗi với nàng.

"Không quan trọng là tốt nhất, mười ngàynữa là tộc hội, có thời gian chạy khắp nơi không bằng cẩn thận suy nghĩnhư thế nào để đột phá tu vi, nếu không, đến lúc đó ngươi chỉ biết khócnhè mà thôi." Âu Dương Cẩn hừ lạnh một tiếng liền xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng hắn, khóe môi Chỉ Yên lộ nụ cười đầy trêu tức, nếu không nhìn lầm, trong lời nói vừa rồi hắn hẳn là hổn hển tức giận đi.

"YênNhi, nếu không muốn tham gia, phụ thân có thể nói với gia chủ cho ngươikhông cần tham gia!" Âu Dương Bằng vẻ mặt lo lắng nhìn Chỉ Yên. Tộc hộilà truyền thống của Âu Dương thế gia, ba năm diễn ra một lần, vì muốnkhai quật nhân tài gia tộc, phàm là người tròn tám tuổi đều phải thamgia.

"Không, Yên Nhi không chỉ muốn tham gia, còn muốn thắng một cách xinh đẹp." Chỉ Yên lắc đầu, trong mắt tinh quang di động.

Trước kia Âu Dương Chỉ Yên là phế vật, là ngu ngốc, là dã loại, lần tộc hội này nghe nói sẽ mời các danh môn thế gia ở Cẩm thành đến, cơ hộixoay người tốt như thế nàng làm sao bỏ qua được. Đến lúc đó, nàng muốnÂu Dương gia tự tát mình một bạt tai. Nàng muốn cho mọi người nhìn xem,phế vật trong mắt bọn họ đả bại những thiên tài tự cho là đúng kia.