Tiểu Ma Phi Của Minh Đế

Chương 431



"Ta tới là hỏi ngươi muốn khi nào tiến hành trị liệu!"

"Không cần đâu! Ngươi không cần phải phí sức!"

"Ngươi cảm thấy chuyện này đối với ta là phí sức? Có vẻ như là rất coi thường người tiểu dì này?!"

Cửu U Huyền thong thả ngồi xuống ghế, tay mân mê cây quạt đang cầm, khóe miệng nhếch lên.

"Ngươi như thế này là cho ai coi? Đổng Ngạc Y Nhan sao? Nàng chết rồi!"

Giọng nói Cửu U Huyền không nhanh không chậm nói. Cửu U Hoàng đã nhắc nhở nàng không nhắc tới Đổng Ngạc Y Nhan để tránh đả kích tới Cửu Tiên Hi, chỉ là nàng lại nghĩ khác.

Quả nhiên khi nghe đến cái tên này, xung quanh Cửu Tiên Hi vừa tang thương vừa phẫn hận. Nếu trước mặt là Mị, chỉ sợ đã không màng tất cả mà xông lên giết người.

"Ngươi hận Mị, muốn giết nàng ta nhưng lại không muốn bình phục, chỉ muốn sống thế này, thứ ta nói thẳng, quá thảm bại, chỉ sợ tu thêm vài kiếp cũng không thể động tới cọng tóc của nàng ta! Còn nếu ngươi cứ muốn thế này, ta cũng không ép! Tạm biệt!"

Cửu U Huyền đứng dậy, không chút lưu luyến nào quay người rời đi. Cửu Tiên Hi nhìn bóng lưng nàng, trong lòng hoảng hốt, vội vàng nói.

"Đợi chút!"

"Còn có chuyện gì?"

"Chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?"

Cửu Tiên Hi chống tay đứng dậy, tới gần, bẽn lẽn kéo tay áo nàng. Cửu U Huyền không nói gì, tiếp tục đi ra ngoài, Cửu Tiên Hi liền đi theo.

Thời gian đã trôi qua một ngày, mấy người vẫn đứng trước của Huyền cung, thấy Cửu U Huyền mãi vẫn chưa ra không khỏi lo lắng.

"Sao lâu như vậy rồi mà vẫn chưa ra?"

"Có cần vào đó xem thử không?"

"Ấy, Hàn Dạ Minh đâu?"



Mấy người nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện Hàn Dạ Minh đã không thấy đâu. Cũng không có quá thắc mắc, dù sao thì tính tình của hắn mấy người hiểu rõ.

Bên phía Cửu U Huyền, Cửu Tiên Hi một mực đòi uống rượu, nàng liền đưa Cửu Tiên Hi tới hầm rượu trong hoàng cung, muốn uống quên đi thực tại. Uống nguyên một ngày, uống đến khi say khướt vẫn không dừng lại. Tay trái tay phải, mỗi bên ôm một vò rượu, miệng lúc cười rồi lại khóc.

Cửu U Huyền chỉ ngồi lẳng lặng một chỗ trông chừng. Mùi rượu thơm ngát xông lên mũi nhưng lại không hề dao động.

Mấy thứ như rượu này nàng một chút cũng không có hứng thú!

"Tiểu dì, ngươi nói thật lòng cho ta nghe đi, ngươi có cảm thấy ta yêu nữ nhân có phải hay không rất ghê tởm?"

Cửu U Huyền nhàn nhạt trả lời: "Không có!"

Cửu Tiên Hi có vẻ không tin vẫn có tiếp tục hỏi: "Thật sao?"

Cửu U Huyền: "Nữ yêu nữ, nam yêu nam, nam yêu nữ có gì khác biệt sao?"

"Sao lại không? Nữ yêu nữ, nam yêu nam không khác nào làm trái luân thường đạo lí!"

"Vậy ngươi yêu ai?"

"Y Nhan... Ta yêu Y Nhan!"

"Ừ, như vậy là đủ rồi!"

Không phải cuối cùng đều tóm gọn lại một chứ yêu hay sao?

"Vậy tiểu dì, sao ngươi lại yêu nam nhân kia? Hắn nhìn rất đáng sợ!"

Đáng sợ?! Hàn Dạ Minh rất đáng sợ sao?

Trong đầu hồi tưởng lại những lúc ở bản thân ở bên cạnh hắn. Chỉ có thể tóm gọn vào mấy từ yêu nghiệt, dịu dàng, dính người và... vô sỉ, mặt dày, không biết xấu hổ, biến thái!

"Có một số chuyện, cho dù tránh bao nhiêu lâu cũng thì cũng không thể thoát khỏi!"

"Ý của ngươi là chuyện Y Nhan chết chính là số phận được định sẵn sao?"



"Ngươi muốn hiểu thế nào cũng được!"

"Hức hức, các ngươi ai cũng muốn bắt nạt ta! Y Nhan cũng đi rồi, Y Nhan không còn nữa, không còn ai dỗ dành ta nữa!"

Cửu Tiên Hi khóc thật to, ôm vò rượu không ngừng gọi tên Y Nhan. Cửu U Huyền thấy nàng cũng đã uống đủ rồi, tính đưa nàng về thì đột nhiên cằm bị nắm lấy, bàn tay to lớn ép mặt nàng ngẩng lên, miệng bị chặn lại.

Đôi mắt Cửu U Huyền hơi mơ hồ, trong lòng thầm mắng một tiếng.

Đúng là nghĩ cái gì tới cái đó!

Cảnh tượng trong hầm rượu chia ra hai nơi đối lập, một bên khóc vô cùng tang thương, một bên lại... có chút... ngọt ngào.

Hàn Dạ Minh cắn mạnh vào môi Cửu U Huyền, máu tràn vào đầu lưỡi hai người, môi hai người tách ra. Đột nhiên Cửu U Huyền nắm lấy cổ áo hắn kéo mạnh một cái, thô bạo hắn vào môi hắn.

"Có qua có lại!"

Hàn Dạ Minh mỉm cười sờ môi đã bị cắn rách. Ai mà nghĩ A Cửu là một nữ nhân ngoan thì đúng là một sai lầm. Bất quá hư hay ngoan thì đều là của hắn, hắn đều thích!

"Sao ngươi lại tới đây?"

"Ta không thể tới?"

"Không phải!"

Chỉ là lúc hắn xuất hiện nàng đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước hắn uống say lừa nàng. Đúng là khi dính đến tình yêu ai cũng đều là kẻ ngốc như nhau.

"Đi thôi!"

Hắn nắm lấy tay nàng, kéo nàng đi. Cửu U Huyền nhìn Cửu Tiên Hi đang say khướt đã ngủ, đừng lại.

"Hi Nhi giờ chỉ là người bình thường, từ hôm qua tới giờ chưa ăn gì, không thể để nàng cứ như vậy ở đây!"

Hàn Dạ Minh nghe vậy cũng chỉ đành dừng lại. Nếu là người khác thì không quan tâm nhưng ai bảo đây lại là người cháu duy nhất của nàng.