Tiểu Lê Oa

Chương 5



8.

Nửa tiếng sau, tôi về đến căn hộ riêng của mình.

Chị San và em gái trợ lý ngồi xổm ngoài cửa, hẳn là đã phải chờ tôi rất lâu.

“Chị Lê, chị... chị không sao chứ? Chị có đói không? Em đã mua Tiểu Long Bao chị thích nhất nè.”

小笼包 /xiǎo lóng bāo/ Tiểu Long Bao: là một loại màn thầu hấp (bánh bao) tại Giang Tô, Trung Quốc; đặc biệt gắn liền đến Vô Tích và Thượng Hải.

Em gái trợ lý cẩn thận hỏi tôi.

Tôi vô thức đáp mình ổn, nhưng sau ba lần nhập sai mật khẩu cửa, tôi đã suy sụp khóc lớn.

Trong đầu tôi tràn ngập câu nói của Thẩm Chiêu trước khi tôi rời đi:

“Đường Lê, chia tay tôi, công việc cô sẽ khó khăn hơn đấy.”

Tôi không dừng lại, quay đầu lại cũng không.

Hắn đá mạnh vào cửa, nói tôi thật tàn nhẫn.

Tôi không hiểu.

Tôi thực sự không hiểu, tại sao chúng tôi từng yêu nhau đến vậy, giờ đây lại trở nên như thế này?

Chị San đau khổ ngồi xuống ôm lấy tôi.

“Không sao đâu, Đường Lê, chúng ta không thể khóc.”

“Vứt đi được một kẻ khốn nạn, kịp thời tránh được hậu hoạn về sau, em phải vui vẻ lên chứ.”

Em gái trợ lý lấy khăn giấy, cuống cuồng lau nước mắt cho tôi, an ủi tôi mà em ấy cũng khóc theo.

Thấy hai người họ tràn đầy sự tức giận, đấu tranh vì sự bất công cho tôi, lòng tôi bỗng thấy ấm áp.

Phụ nữ đúng thật sự là sinh vật đẹp đẽ nhất thế gian mà.

Tôi lau nước mắt, mỉm cười.



Đêm đó, họ cùng tôi uống say và tám chuyện cho đến rạng sáng.

Mọi cảm xúc ứ đọng đều được giải tỏa, tôi giơ ly Champagne, từ xa ra hiệu cạn ly với chị San.

Sau khi uống cạn ly, chị ấy mỉm cười nói với tôi.

“Đường Lê, ly này.”

“Giành cho người mới.”

Nước mắt tôi suýt nữa lại rơi.

Vài năm đầu tiên khi gia nhập giới giải trí chúng tôi rất khó khăn.

Giới giải trí chia làm ba, sáu, chín hạng, đối với một người ra mắt ở ngoài vòng như tôi mà nói, để kiếm được một kịch bản hay một vai diễn là điều cực kỳ khó khăn.

Lúc đó dạ dày của chị San đã bị hủy hoại vì uống quá nhiều rượu.

Tôi luôn nhớ, vì để giúp tôi giành lấy xuất diễn bộ phim “Little Pear Dirt”, chị ấy đã uống nhiều đến mức không thể đứng vững, vậy mà chị ấy vẫn không quên đẩy tôi ra trước mặt giới thiệu với giám đốc.

“Đây là Đường Lê của chúng tôi. Cô ấy nhìn trông gầy ốm vậy thôi, nhưng cô ấy chịu đựng gian khổ rất tốt. Cô ấy không phàn nàn lấy một lời khi ngâm mình trong nước hồ bơi giữa tiết trời mùa đông lạnh giá, cũng không kêu rên một tiếng cho dù có bị ngã đau.”

“Ngài xem xem. Cô ấy thực sự là một cô gái nhỏ rất nỗ lực, chăm chỉ.”

Chị chặn đạo diễn lại cầu xin ông ấy cho tôi một cơ hội, chị đã khen ngợi tôi rất nhiều.

Đạo diễn tức giận, nhưng cũng đã bị thuyết phục đồng ý cho tôi cơ hội thử vai.

Sau này vai diễn đó thực sự thuộc về tôi.

Ngày phòng vé cán mốc một trăm triệu, chị San cũng nâng ly chúc mừng tôi với nụ cười giống như ngày hôm nay.

“Đường Lê, chúng ta nhất định phải bước tiếp trên con đường trải đầy hoa.”

Nhưng hiện tại bởi vì Thẩm Chiêu.

Mà con đường trải đầy hoa của chúng tôi dường như đã đi đến điểm kết thúc.

“Kế tiếp em có tính toán gì chưa?”

Chị San đứng bên cửa sổ sát đất, ôm vai tôi.

“Tiếp tục làm việc hay muốn nghỉ ngơi một thời gian?”

Tôi chớp mắt, di chuyển tầm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cảnh đêm tĩnh lặng như nước, thành phố Bắc Kinh náo nhiệt ban ngày giờ đã chìm vào đêm đen tối hoàn toàn.

Chỉ còn lại những ngọn đèn lẻ loi đứng yên, soi sáng cho một vài lữ khách để họ thấy rõ đường về nhà.

Tôi suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng nói:

“Chị San. Em muốn về Tô Châu thăm bà ngoại.”

9.

Giang Nam tháng ba, trời đổ cơn mưa xuân.

Nhưng viên gạch lát đường xanh, những ngói nhà bị bao phủ trong sương mù mờ mịt.

Tôi cầm một chiếc ô giấy dầu, khi đi ngang qua đầu hẻm nhà bà ngoại vài câu bàn tán xông vào tai tôi.



Này, cậu nghe tin gì chưa?

“Ngày mai Giang Đình sẽ đến đây để quay phim.”

“Hả? Thật hay giả vậy, nơi này hẻo lánh như vậy...”

“Là thật đó, chính anh ta đã đề nghị với đạo diễn mà.”

Tôi dừng lại.

Một lát sau lại như không có chuyện gì bước đi về phía trước.

Bà ngoại còn không biết tôi về nhà.

Bà nằm trên chiếc ghế lười chợp mắt, nhưng giây phút tôi bước vào sân, bà đột nhiên mở mắt ra tựa như có thần giao cách cảm.

Bà sững sờ một lúc rồi vui vẻ như một đứa trẻ, loạng choạng bước ra đón tôi.

“Ây da bảo bảo của bà, sao cháu bất ngờ về nhà vậy?”

Bảy năm trước, bà ngoại tôi đã trải qua một cuộc phẫu thuật tim, bác sĩ dặn dò không được để cho bà tức giận, càng không thể vận động mạnh. Tôi cuống quít chạy đến đỡ, cười tủm tỉm kéo tay bà.

“Cháu muốn ăn món thịt sốt bà ngoại làm.”

Bà ngoại ấn nhẹ vào chóp mũi tôi, nói đùa bảo tôi là một con mèo nhỏ háu ăn, bà còn nhìn về phía sau tôi mấy lần.

“Thẩm Chiêu đâu, lần này thằng bé không đến cùng cháu sao?”

Nghe đến cái tên này, hốc mũi tôi cay cay, nước mắt chờ chực rơi xuống.

Thật sự tôi không muốn kể cho bà nghe nhưng vì bố mẹ tôi đã qua đời và bà là người thân duy nhất còn lại của tôi.

Làm sao tôi có thể giấu bà được?

Vì vậy tôi lao vào vòng tay của bà, mặc kể nước mắt rơi xuống.

“Bà ngoại ơi, cháu với anh ta chia tay rồi...”

Tôi còn tưởng bà sẽ hỏi tôi cặn kẽ hoặc nói bóng gió để hỏi lí do tại sao.

Nhưng bà đã không.

Bà chỉ dịu dàng nhìn tôi, thay tôi vén mớ tóc rối bên tai lên.

“Bất cứ quyết định nào bảo bảo đưa ra, ngoại sẽ luôn ủng hộ vô điều kiện.”

Lúc đó, tôi đã nghĩ gì?

Tôi đã nghĩ, tại sao trên thế gian này lại có một người bà tốt như vậy chứ.

Tôi thực sự rất rất yêu thương bà ngoại.

Tối đến, tôi nằm cạnh bên bà ngoại như hồi còn nhỏ, bà vỗ nhẹ vào lưng tôi ru tôi ngủ.

Ngày hôm sau thức dậy, cơn mưa xuân đã tạnh.

Tôi đẩy cửa ra, bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Người đàn ông cao lớn đứng dưới gốc cây lê trắng cách đó không xa, xuyên qua làn sương sớm mờ mịt, không thể thấy rõ nét mặt.



Gió đến mang theo hương thơm của hoa lê, thoang thoảng trong không khí.

Khi tôi đến gần, anh ấy nhướn mày nhìn tôi.

Tôi sững sờ một lúc, sau đó lên tiếng chào trước:

“Đã lâu không gặp.”

“Giang Đình.”

Anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn tôi.

Giống như năm năm trước.

Bộ phim chúng tôi hợp tác đóng máy, Giang Đình đứng dưới gốc cây lê thổ lộ với tôi, anh cũng im lặng như vậy khi tôi từ chối.

Tình hình lúc đó cũng không ổn lắm.

Thế nên trong năm năm qua mỗi lần gặp tôi ở sự kiện Giang Đình đều dời mắt nhìn đi chỗ khác, giờ nghĩ lại tôi cụp mắt xuống, có chút ảo não chào hỏi anh.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút một.

Tôi cười sượng, định quay người rời đi.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên giữa chúng tôi.

“Alo, Đình ca.”

“Anh bảo đi ra ngoài gặp người, cũng gần hai tiếng đồng hồ sao còn chưa quay về vậy? Phim sắp bắt đầu quay rồi...”

Tôi còn chưa kịp bước một bước nữa, khó mà đi luôn được.

Gặp người?

Người mà Giang Đình muốn gặp, là tôi sao?

Tôi đang nghĩ ngợi lung tung, giọng nói của trợ lý Giang Đình tiếp tục truyền đến từ phía bên kia điện thoại mà bản thân anh lại không hề vội. Rõ ràng là cao hơn tôi một cái đầu anh có thể nhìn tôi từ trên cao xuống, anh lại hơi cúi người để cho tầm mắt ngang bằng với tôi, anh chậm rãi mở miệng, âm thanh vẫn dễ nghe như trong trí nhớ một chút trêu trọc lại ẩn ý cười nhẹ nhàng:

“Đã lâu không gặp, Tiểu Lê Oa.”