Tiểu Công Chúa

Chương 13: Có thai (cao H)



Lý Trân Trân cuối cùng cuộn tròn trong lòng Lý Việt run lên, cả cơ thể đỏ hồng, Lý Việt đặt nàng lên bàn chậm rãi hôn lên lưng nàng, lột lúc sau mới cẩn thận cầm lấy xiêm y che khuất cơ thể nàng lại.

Lý Việt tùy ý nhặt một chiếc áo ngoài khoác lên người, kêu Liễu Nhứ cùng Cao Thịnh bên ngoài đều tiến vào.

Lý Việt giương tay, Cao Thịnh giúp hắn mặc quần áo, mắt nhìn thẳng.

Còn Liễu Nhứ thì mặc quần áo cho Lý Trân Trân đang mềm oặt nằm trên bàn, nhìn thấy cả người Lý Trân Trân đầy vết đỏ, chất lỏng màu trắng, người còn có chút mơ hồ, trong lòng có sợ hãi nhưng nhiều hơn là vui ve. Lại cũng có chút thấp thỏm, không biết bệ hạ muốn xử lý chuyện này thế nào, rốt cuộc thánh chỉ đều đã hạ rồi.

Lại nghe Lý Việt hỏi: "Còn có ai từng tới quấy rầy Trân Trân?"

Liễu Nhứ cuống quít nói: "Trừ Thừa Ân Hầu thế tử cùng vị thiếp thất kia thì không còn người nào khác."

Lý Việt "Ừm" một tiếng, không nói gì.

Liễu Nhứ đổi một bộ quần áo cổ cao cho Lý Trân Trân, đảm bảo có thể che khuất dấu vết trên cổ, còn chưa cài hết cúc áo Lý Việt đã đi tới, khom lưng hôn lên chiếc cổ tuyết trắng, Liễu Nhứ nhanh chóng tránh ra, Lý Việt hôn lên cái miệng nhỏ của nàng, nhẹ giọng nói: "Trân Trân, phụ hoàng đi trước......"

"Hu hu hu hu......" Lý Trân Trân vừa nghe hắn muốn đi, hai mắt còn chưa mở đã duỗi tay ôm lấy cánh tay hắn, "Phụ hoàng không đi, phụ hoàng không đi......"

Trong lòng Liễu Nhứ cũng lộp bộp, Lý Việt lại cười, trực tiếp bế Lý Trân Trân lên, nâng mông nhỏ nàng, yêu thương mà ôm vào trong ngực: "Bé ngoan không khóc, không khóc."

Lý Trân Trân chôn mặt chôn trên bả vai hắn, hai cánh tay trắng nộn như ngó sen ôm cổ Lý Việt, khóc đến độ sắp thở không nổi: "Phụ hoàng không được đi, Trân Trân sợ hãi, phụ hoàng không được đi......"

Lý Việt vỗ lên mông nàng: "Bây giờ mới biết sợ."

Lý Trân Trân khóc lợi hại hơn, Lý Việt nghiêng mặt hôn lên hai mắt đẫm lệ của Lý Trân Trân: "Được được, không khóc, không khóc, phụ hoàng không đi, trong một canh giờ phụ hoàng liền trở lại đón con, được không?"

"Phụ hoàng gạt con! Oa...... hu hu hu......" Lý Trân Trân khóc lớn.

"Không được khóc, khóc nữa sẽ không xinh đẹp."

"Phụ hoàng không được đi! Không được đi!" Hai chân Lý Trân Trân vốn đã bủn rủn giờ lại cố gắng quấn chặt eo Lý Việt. Lý Việt cắn cánh môi nàng liếm mút, hôn đến Lý Trân Trân "Ê ê a a", Lý Việt bóp mông nàng, cả người Lý Trân Trân mềm nhũn.

Lý Việt lại dùng lực hôn nàng một ngụm, bảo đảm nói: "Nửa canh giờ, phụ hoàng nhất định tới đón con. Được không?"

Đầu Lý Trân Trân lệch qua vai Lý Việt, ngoái đầu nhìn lại, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Lý Việt, thút tha thút thít nức nở hỏi: "Thật không ạ."

"Thật sự, phụ hoàng bảo đảm."

Lý Trân Trân nức nở.

Lý Việt ôm nàng, muốn đặt nàng lên giường nghỉ ngơi, Lý Trân Trân ôm càng thêm chặt: "Không muốn! Không muốn ngủ giường của người khác!"

Lý Việt lại cười, kêu Liễu Nhứ trải thảm lông lên bàn rồi mới đặt nàng lên trên, khom lưng nói với nàng: "Con ngủ một giấc, tỉnh lại là có thể nhìn thấy phụ hoàng."

Lý Trân Trân mở to hai mắt nhìn hắn, trong mắt còn có khủng hoảng, Lý Việt lại cúi đầu hôn hôn hai mắt nàng mới lưu luyến đứng dậy, nói với Liễu Nhứ: "Chăm sóc công chúa."

"Dạ!"

Lý Việt kéo tay Lý Trân Trân hôn mấy cái mới xoay người đi trước.

Trong lòng Lý Trân Trân thực bất an, lại bởi vì quá mức mệt mỏi nên một lát đã ngủ thiếp đi.

***

Bên kia, tân tấn Thừa Ân Bá đang thấp thỏm không biết thái độ bệ hạ là có ý gì, không biết nên giải quyết chuyện công chúa như thế nào đây, đột nhiên hạ nhân trong nhà hoảng loạn chạy vào: "Lão gia lão gia! Không xong không xong rồi! Cao công công tới!"

"Cái gì?! Cao công công nào?"

"Cao công công bên cạnh bệ hạ! Nói là đến thăm công chúa! Bọn nô tài ngăn không được, Cao công công đã đi hướng Lạc Tiên uyển rồi! Còn mang theo mấy thị vệ!"

Thừa Ân Bá vội vàng đứng dậy, sốt ruột chạy tới Lạc Tiên uyển, cũng không rảnh lo tiền viện hậu viện gì nữa. Sau khi từ hành cung trở về, cho rằng công chúa đã thất sủng, trong lòng kỳ thật rất oán hận Chiêu Dương công chúa, cũng biết chuyện nhi tử cùng thiếp thất hắn tới Lạc Tiên uyển gây sự.

Ai ngờ lúc này bệ hạ lại phái người tới chứ!

Đợi Thừa Ân Bá tới Lạc Tiên uyển, kết quả không cần phải nhiều lời.

Mà nữ tử hôn mê thành Cao Thịnh thấy các nàng khi dễ công chúa, lệnh thị vệ xuống tay đánh hôn mê. Còn công chúa đang mệt mỏi ngủ rồi lại thành chứng cứ công chúa bị ức hiếp tức đến xỉu.

Cao Thịnh cho một ánh mắt, Liễu Nhứ liền lĩnh ngộ, khóc lóc nói công chúa các nàng bị tức xỉu thế nào, lại chất vấn Thừa Ân Bá: "Các ngươi đối xử với công chúa như vậy là đang coi rẻ bệ hạ sao?! Nô tỳ không biết, nếu là Thái Hậu nương nương ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ hổ thẹn vì các ngươi!"

Thừa ân bá sợ tới mức cũng sắp té xỉu.

Ai chẳng biết Thái Hậu cùng bệ hạ không hợp, bọn họ mấy năm nay vẫn luôn kẹp chặt đuôi, thật vất qua ngày mới tốt chút liền xảy ra việc này! Hắn cao giọng kêu, kêu thế tử tới hỏi chuyện.

Cao Thịnh nói: "Không cần! Công chúa là ái nữ của bệ hạ, còn lo không chọn được phò mã sao? Không phải lão nô nói chuyện khó nghe, là lệnh công tử thật sự không xứng! Mang công chúa đi!"

"Không, không phải...... Thánh chỉ......"

"Thánh chỉ là bệ hạ hạ, muốn thu cũng dễ dàng, Bá gia, mời trả thánh chỉ lại!"

Bên kia Cao Thịnh đang cùng Thừa Ân Bá lôi kéo, Liễu Nhứ vui đến độ rơi lệ, xoay người muốn gọi Lý Trân Trân dậy trở về. Lại không đề phòng một thị vệ đi theo tiến vào, cũng nói: "Để nàng ngủ."

Liễu Nhứ bất mãn quay đầu nhìn lại lập tức bị dọa sợ.

Thị vệ kia không phải Lý Việt thì là ai!

Lý Việt không nhìn nàng ấy, tiến lên ôm Lý Trân Trân vào lòng liền đi, Lý Trân Trân ưm vài tiếng, giương mắt nhìn thấy đôi mắt quen thuộc liền rút vào lòng Lý Việt đang mặc đồ thị vệ ngủ rồi.

Một hàng rời khỏi Thừa Ân Hầu phủ.

Liễu Nhứ cho rằng bọn họ sẽ hồi cung, rốt cuộc sắc trời đã tối, lại không ngờ lại tới một tòa nhà trong kinh, trên bảng hiệu lại không có viết chữ, Liễu Nhứ kinh ngạc đi theo vào.

Đại kinh thất sắc.

Tòa nhà này thật sự là quá mức hoa lệ cùng tinh xảo, Lý Việt ôm Lý Trân Trân sải bước đi trước, bọn họ đi theo phía sau không dám nói lời nào, Lý Việt vào một gian nhà đằng trước, Liễu Nhứ cũng muốn theo vào Cao Thịnh đã giữ chặt nàng.

Liễu Nhứ nghĩ nghĩ, cũng đứng lại, trong lòng tóm lại không yên ổn.

Cao Thịnh thấy nàng như vậy, cười nói: "Đây là phủ công chúa."

"A!"

"Công chúa là tiểu công chúa bệ hạ sủng ái nhất, tòa nhà này mười bốn năm trước, sau lễ tròn một tuổi của công chúa bệ hạ liền sai người bắt đầu xây, là nghĩ đến lúc đó cho công chúa một kinh ngạc, cho nên không viết bảng hiệu."

"Vậy...... Lúc này......" Liễu Nhứ hoàn toàn không biết bệ hạ sẽ sắp xếp công chúa như thế nào, mang đến phủ công chúa là có ý gì?

Cao Thịnh lại cười: "Bệ hạ đau sủng công chúa như vậy, chuyện gì không phải sắp xếp tốt nhất? Ngươi yên tâm đi."

Liễu Nhứ vừa định nói sao có thể yên tâm được, rồi lại nghe bên trong phát ra tiếng công chúa rên rỉ liền câm miệng, cùng Cao Thịnh cùng lui ra.

"A...... Ngươi là ai...... huhuhu......" Lý Trân Trân bị bắt quỳ bò trên giường, còn chưa ngủ tỉnh thì mơ mơ màng màng bị người ta thao tiến vào, tiểu huyệt huyệt nàng vốn đang chứa long tinh Lý Việt, còn có nước của nàng, tiểu huyệt trơn trượt lại vẫn chặt như trước kia.

Bị côn th*t lớn thao làm nàng sướng đến không ngừng run run, nhưng nàng rất sợ hãi, đây là đau, nàng sợ hãi bò về phía trước, lại bị người nọ ấn mông đánh vài cái, ấn chặt eo nàng đè ở dưới thân, thao đến càng sâu.

Lý Trân Trân rên rỉ khóc lớn: "Ưm a...... A...... Không cần...... Không cần...... Ngươi là ai...... hu hu hu hu...... Ta muốn phụ hoàng...... Phụ hoàng...... Ta sẽ nói phụ hoàng giết ngươi! Hu hu hu...... Phụ hoàng cứu con...... ưm a...... A...... căng quá...... Không cần...... Không cần......"

Lý Việt cười, cơ thể Lý Trân Trân cứng đờ, tiểu huyệt gắt gao cắn chặt Lý Việt.

Lý Việt hít vào một hơi, lại đánh lên mông nàng, cố ý hù dọa nàng: "Tiểu tao hóa! Cắn chặt như vậy!"

"A!"

"Đánh ngươi liền sướng như vậy? hử?" Lý Việt nói, lại đánh lên mông nàng vài cái, cũng xoa thịt mông nàng, mông Lý Trân Trân vừa mền vừa trơn bóng, bị Lý Việt xoa nắn biến đổi hình dạng.

Lý Trân Trân khóc lóc rên rỉ: "Không đánh...... A...... Phụ hoàng...... Ưm...... A ~~"

"Không phải không cho thao à? Còn rên sướng như vậy?"

"Thao ta...... Thao Trân Trân ~~~ a ~huyệt huyệt Trân Trân ướt...... Trân Trân trời sinh chính là bị thao...... Ưm a ~~ a ~~nhanh hơn nữa...... nhanh hơn nữa đi......"

"Công chúa thật tao, thị vệ đều có thể làm ngươi." Lý Việt cúi đầu cắn xuống mông nàng.

Lý Trân Trân thét chói tai, cũng lui ra sau cho Lý Việt đâm, côn th*t đi vào càng sâu, nàng rên rỉ: "A...... Thị vệ thao ta...... Công chúa thích bị thị vệ thao...... A ~~~"

"Thao công chúa sướng không?"

"Sướng...... Trân Trân thoải mái lắm......"

"Thích hay không?"

"Thích ~~ a ~~~căng quá~~~ a ~~hức hức...... A......" Lý Trân Trân run rẩy, ngay cả huyệt huyệt cũng đang run rẩy, cắn chặt đến cả người Lý Việt sảng khoái, hắn đè nặng Lý Trân Trân ngã trên giường, nghiêng từ phía sau thao nàng, duỗi tay xoa vú Lý Trân Trân.

Lý Trân Trân thoải mái đến môi đều run run.

Lý Việt vừa thao vừa nói: "Công chúa sinh ra chính là bị thị vệ thao."

Lý Trân Trân xấu hổ, rồi lại càng sướng, nhắm mắt ngoái đầu nhìn lại, nói với Lý Việt: "Thị vệ nếm thử lưỡi nhỏ công chúa...... A ~~ cầu ngươi ~~ cầu xin ngươi ~~"

Lý Việt ngậm mút đầu lưỡi nàng, Trân Trân thoải mái đến rên hừ hừ: "Bổng bổng cứng quá cứng quá...... huyệt huyệt Trân Trân mềm không?...... A ~~~"

Lý Việt ngậm đầu lưỡi Lý Trân Trân, thở dốc nói: "Mềm."

Trân Trân lại hỏi: "Trân Trân có phải thao sướng nhất hay không...... A...... A ~~~"

"Thao bảo bối là sướng nhất."

"A ~~~" Lý Trân Trân rên rỉ, lại đột nhiên rút đầu lưỡi ra, mở mắt, đầy mặt đỏ bừng, duỗi tay đẩy Lý Việt.

Lý Việt áp nàng đến góc giường, bẻ hai chân nàng ra: "Thế nhưng không cho thao? Hử?" Nói rồi thao đến lợi hại hơn.

"Hu hu hu~ a ~~ không cần, không cần...... Ô ô ô ~~~ Trân Trân muốn đi tiểu...... Không được~~~ a ~~"

Hai mắt Lý Việt sáng ngời, bế nàng xuống giường, trực tiếp đi ra sau bình phong: "Hóa ra công chúa bị thao nước tiểu a."

"hu hu hu......" Lý Trân Trân xấu hổ giơ tay che mặt, "Không cần...... Không cần ~~~"

Lý Việt ôm nàng đi đến trước cái bô, bẻ hai chân nàng ra, côn th*t nóng bỏng dùng sức thao đi vào, liếm mút lỗ tai Trân Trân: "Tới, công chúa tiểu cho thần xem."

"A ~~~" Lý Trân Trân thoải mái đến nói không nên lời, nhưng vẫn còn một tia thanh tỉnh, không thể, tuyệt đối không thể!

Lý Việt rút côn th*t ra, ở nàng bên ngoài cửa huyệt chọc chọc, kích thích đến cả người Trân Trân chặt lại, Lý Việt dùng côn th*t chọc chọc hoa đế nàng, nhỏ giọng nói: "Công chúa tiểu cho thần xem, hử?"

Lý Trân Trân run run, Lý Việt côn th*t lần thứ hai lấp đầy, Lý Trân Trân cao giọng thét chói tai, nước tiểu ra tới.

Lý Trân Trân khóc lớn: "Oa hu hu hu...... Không cần...... Không cần...... Phụ hoàng không được nhìn...... Không cần...... hức hức...... A ~~~ phụ hoàng ~ phụ hoàng ~~~"

Lúc phun nước tiểu tiểu huyệt Lý Trân Trân cắn chặt tuyệt không thể tả.

Lý Việt hưởng thụ cảm giác bị bao vây lấy, chậm rãi thao lộng Lý Trân Trân, lại liếm lỗ tai nàng: "Tâm can, lúc con còn nhỏ phụ hoàng cũng từng ôm xi con tiểu, sợ cái gì hử? Ở trước mặt phụ hoàng không có gì phải sợ"

"Phụ hoàng...... Phụ hoàng...... A ~~~" Lý Trân Trân theo thao lộng, cơ thể phát run, tiểu xong thì nằm liệt trong lòng ngực Lý Việt, Lý Việt ôm nàng về giường, bò trên người nàng, từ chính diện ôn nhu thao.

Lý Việt ôn nhu hỏi: "Bảo bối yêu ai nhất nào?"

Lý Trân Trân nức nở duỗi tay ôm lấy hắn: "Trân Trân yêu phụ hoàng nhất."

"Được." Lý Việt ôm chặt nàng ôn nhu thao nàng, nhẹ giọng nói, "Phụ hoàng cưới bảo bối làm Hoàng Hậu, được không?"

"A?" Lý Trân Trân có chút mơ hồ.

Lý Việt đã bò đến trên người nàng, ôm lấy nàng thao, ở bên tai nàng thoải mái mà thở dài nói: "Thao bảo bối quá thoải mái, phụ hoàng cũng muốn đi tiểu, làm sao bây giờ."

Lý Trân Trân theo bản năng kẹp đến càng chặt, lắc đầu: "Phụ hoàng không đi...... Phụ hoàng không đi...... A......"

"Phụ hoàng cũng không muốn, chỉ là......"

"Tiểu trong huyệt huyệt Trân Trân, Trân Trân thích, Trân Trân thích phụ hoàng nhất, Trân Trân thích tất cả của phụ hoàng...... A!!"

Lý Trân Trân bị nóng đến thét chói tai, Lý Việt thật sự tiểu trong tiểu huyệt nàng, đè nặng nàng tàn nhẫn thao, thanh âm lại không ôn nhu: "Dâm phụ! Đến nước tiểu phụ hoàng cũng muốn!"

"A a a ~~~ Trân Trân là dâm phụ ~~~ Trân Trân là thao sướng nhất ~~~ phụ hoàng phụ hoàng ~~~ a ~~" hai mắt Trân Trân vô thần, phảng phất như búp bê vải rách nát.

Nhưng cái búp bê vải rách nát này lại có chủ nhân quý trọng nàng nhất.

Xong việc Lý Trân Trân bị ôm đi tắm rửa, ở trong bồn tắm lại bị thao một hồi, triệt để ngủ trong ngực Lý Việt.

Đệm giường đã được đổi cái mới, Lý Việt ôm Lý Trân Trân lên giường, huyệt huyệt Trân Trân lại cọ hắn, Lý Việt cười, ngủ rồi cũng còn nhớ thương, côn th*t nửa cứng thao đi vào, căng đầy tiểu huyệt huyệt nàng.

Bên ngoài ngự y tới, Lý Việt sợ chuyện trải qua mấy ngày nay dọa đến Lý Trân Trân, riêng kêu ngự y đến xem.

Lý Việt khoác thêm áo ngoài, đứng ở mép giường nhìn ngự y bắt mạch.

Ngự y trong lòng không yên ổn, trong phòng tất cả đều là hương vị nam nữ hoan hảo, này......

Lý Việt nhìn hắn thần sắc không yên, không vui nói: "Có chuyện nói thẳng!"

Ngự y cắn răng quỳ xuống: "Bệ hạ, cơ thể ông chúa không có gì đáng lo ngại, chỉ là......"

"Chỉ là cái gì! Nói!" Lý Việt chau mày.

"Chỉ là...... Chỉ là...... Công chúa có thai............"

Ngự y cẩn thận nói hết, trong căn phòng lập tức yên tĩnh, hắn sợ tới mức cho rằng bản thân rơi đầu tới nơi rồi, nhanh chóng cứu vớt nói: "Mới một tháng, có lẽ thần nhìn lầm rồi! Bệ hạ!"

Lại vẫn là không có thanh âm, ngự y cả gan khẽ ngẩng đầu, vừa thấy liền sửng sốt.

Bệ hạ vậy mà đang ngây dại, bệ hạ ngây người một lát thế nhưng bắt đầu cười ngây ngô!