Tiêu Chuẩn Tìm Bạn Đời

Chương 9



Ngày giỗ mẹ Tạ Lan, ta do dự hồi lâu cũng không đi.

Bình thường đều là ta cùng hắn tới lễ bái, ba hắn mất sớm, người lớn trong nhà cũng mỗi người một phương, mẹ là người thân duy nhất của hắn.

Tình cảm của Tạ Lan đối với mẹ rất sâu, mẹ mất một khoảng thời gian dài hắn đều không bước ra được, thậm chí có một lần còn suýt phí hoài bản thân mình.

Những ngày không ánh mặt trời đó là ta cùng hắn trải qua.

Hiện tại giai đoạn đó đã qua, cũng có người mới nắm tay hắn, cùng nhau vượt qua. Ta liền rời đi khỏi chướng mắt hắn.

Chỉ là ta không ngờ, lúc tan tầm Tạ Lan gọi điện cho ta.

Số điện thoai của hắn đã bị ta kéo đen, liền đổi số mới gọi tới, thanh âm tiều tụy bất kham, ta nhất thời không nhận ra là ai.

"Ngươi đang ở đâu?"

Ta nghi hoặc hỏi lại: "Cái gì?"

Tạ Lan lặp lại lần nữa: "Ta tự đến viếng mẹ ta, người vì sao còn chưa tới?"

Ta cứng họng, một lát sau nhẹ giọng nói:

".......... Về sau có Phùng Tĩnh Nghi đi cùng ngươi, ta không đi nữa."

Tạ Lan trầm mặc một lúc, khàn khàn nói: "Nàng không tới, ta ở đây chờ ngươi."



Như thể sợ ta từ chối, hắn bỏ lại thêm một câu: "Không phải người yêu cũng coi như bạn bè đi, mẹ ta đối với ngươi cũng không tệ."

Nói xong hắn liền cúp máy.

Ta nhíu mày, cuối cùng vẫn quyết định đi xem một chút.

Tạ Lan nói không sai, khi mẹ hắn còn sống vẫn luôn thương ta tuổi còn nhỏ, cha mẹ đều không quan tâm, vẫn luôn giúp đỡ ta rất nhiều.

Thời điểm nàng qua đời, ta cũng không dễ chịu hơn Tạ Lan là bao.

Ta chào hỏi Đoạn tổng, chạy ra khỏi công ty trong ánh mắt giết người của hắn.

Một đường tới khu mộ, ta nhìn quanh liền tìm được người ủ rũ ngồi trên mặt đất.

Hắn không nhìn ta, chỉ nói một câu không đầu không đuôi: "Ngươi cò nhớ rõ mẹ ta là người như thế nào không?"

Trời đông giá rét, khu mộ là một mảnh tuyết trắng, phóng tầm mắt nhìn quanh, trừ màu xám của bia mộ ra chính là màu trắng của tuyết, đìu hiu đến có chút cô đơn.

Ta đặt điểm tâm ở trước bia mộ, ngồi cạnh Tạ Lan, nghĩ nghĩ nói:

"Liễu a di là người rất dịu dàng. Đời này ta chưa từng gặp người dịu dàng đến thế."

Trong trí nhớ của ta, mẹ Tạ Lan là một cô giá phương nam tiêu chuẩn, luôn mặc váy dài làm từ sợi đay. Nếu mùa đông tới, sẽ đổi thành áo khoác dài màu trắng, tóc ở phía sau dùng một cây trâm cố định, dịu dàng động lòng người.

Tạ Lan đánh nhau ở trường, ta sẽ xông lên giúp hắn, hai người thương tích đầy mình, cả người xốc xếch mà về nhà.

Mẹ của hắn sẽ không mắng chúng ta, chỉ thở dài một cái, vừa giúp chúng ta xử lý miệng vết thương vừa rớt nước mắt.

Nàng làm điểm tâm rất ngon, là kiểu Trung Quốc, ta đến bây giờ còn nhớ rõ nàng ôm nhu nói bên tai ta: "Ninh Ninh, a di làm điểm tâm, lên ăn một chút đi." Lúc đó, vô cùng dịu dàng.

Này có lẽ chính là bộ dáng người mẹ trong mộng của ta đi.

Tiêu chuẩn tìm bạn đời của Tạ Lan cũng là như vậy.

Hắn dùng tay gạt đi tuyết trên bia mộ, thanh âm có chút tịch mịch:

"Lục Ninh, có đôi khi, ta rất mờ mịt, không biết bản thân mình đến cùng là muốn cái gì."



Ta nghe không hiểu, nhíu mày nhìn hắn.

Tạ Lan liếc ta một cái, khóe miệng giơ lên một tia cười châm chọc, từ trong túi lấy ra một tờ giấy đã cũ.

Ta lập tức nhận ra, đó là tiêu chuẩn tìm bạn đời của hắn.

17 tuổi năm ấy, hắn viết ra 28 điều này, từ lúc đó, tờ giấy liền giống như biển ngăn cách giữa chúng ta, dù ta nỗ lực thế nào cũng không thể vượt qua.

Mấy năm nay Tạ Lan vẫn luôn giữ tờ giấy này rất cẩn thận, nhưng ở trong ánh mắt khiếp sợ của ta, hắn lại lạnh mặt, xé nó ra thành từng mành, dùng sức ném ------

Gió gào thét cuốn theo từng mảnh vụn, tuyết bay lả tả rồi biến mất nơi chân trời.

Ta trừng lớn mắt: "Ngươi trúng tà?"

Tạ Lan lại thở phào một hơi, giống như gông xiềng vô hình quanh người hắn đứt gãy, tựa như cuối cùng hắn cũng được giải thoát.

Hắn quay đầu, trong ánh mắt dần sáng lên sắc thái, há miệng như muốn nói với ta điều gì.

Di động của ta lại vang lên bất chợt.

Lấy ra liền thấy là Đoạn tổng gọi tới.

Đoạn tổng thực táo bạo, điện thoại vừa mở lên liền như súng bắn liên thanh:

"Lục Ninh, ngươi nộp cho ta báo cáo gì đây? Ta cho ngươi 30 phút lập tức có mặt ở công ty, nếu không toàn bộ thưởng cuối năm đều hủy bỏ!"

Gương mặt ta đau khổ nói: "Oan uổng quá Đoạn tổng, báo cáo này không phải ta làm, là giám đốc Lưu làm, ngươi muốn hủy bỏ thưởng cuối năm vậy thì hủy của hắn đi!"

Đoạn tổng nói tiếp, càng thêm tức giận: "Ngươi còn dám cãi, lại không trở lại thì sang năm cũng không có, năm sau cũng không có, ta còn muốn đem ngươi qua chi nhánh mới ở Ghi-nê, cho ngươi qua Châu Phi xem khỉ đầu chó nhe răng!"

Bệnh thần kinh!

Đoạn tổng giống như phụ nữ thời kì mãn kinh, âm tình bất định, rõ ràng lúc ăn tết cùng ta còn tốt, sao bây giờ luôn cùng ta phát giận.

Ta thở dài: "Đã biết đã biết, ta lập tức có mặt."

Nói xong ta liền vẫy tay với Tạ Lan: "Ta có chút việc, đi trước."



Hai tay Tạ Lan nhét trong túi áo khoác màu xám, ánh mắt phức tạp nhìn ta:

"Ngươi không cần cùng người kia ở bên nhau. Lục Ninh, hắn không phải là người thích hợp với ngươi."

Hắn lại nói câu cũ, vừa nghe những lời này ta liền tức giận, nhịn không được trào phúng nói: "Thật ngại quá, nhưng hắn rất thich hợp với tiêu chuẩn tìm bạn đời của ta."

Tạ Lan ngẩn ra: "Tiêu chuẩn gì?"

Trong đầu ta hiện lên hình ảnh Đoạn tổng trợn trắng mắt ngày đó nói: "Đổi lại là ta, ta nhất định sẽ không khiến ngươi phải khóc."

Ta nhịn không được cười nói: "Hắn sẽ không làm ta khóc."

...............

Tạ Lan nhíu mày: "Lời nói của nam nhân sao ngươi có thể tin? Lục Ninh, nam nhân kia chính là hoa hoa công tử, ngươi không bắt được hắn."

Ta nâng mí mắt lên, cười lạnh nói: "Không phiền ngươi lo lắng."

"Còn không phải ngươi vây quanh ta lâu rồi, mới có mấy ngày mà đã như vậy, hay là ngươi muốn ta cũng phải vây quanh ở cạnh ngươi mới khiến ngươi cao hứng?"

"Tạ Lan" ta nhìn hắn gằn từng chữ một nói, "Tốt xấu gì chúng ta cũng quen biết nhiều năm, ngươi đừng đê tiện như vậy."

Tạ Lan giống như bị ta đâm một đao, sắc mặt hắn tái nhợt, không dám tin mà nhìn ta, tựa hồ không rõ người luôn ngoan ngoãn phục tùng hắn vì sao lại nói ra loại lời nó này.

Ta thấy thực không thú vị, cũng không nói thêm, xoay người đi vào trong gió tuyết.