Tiểu Bảo Bảo Là Của Tôi, Em Cũng Là Của Tôi

Chương 41: Tập kích



Hai gã nam nhân thô bạo kéo Ân Thiên Cát đưa xuống cano bên dưới, động tác vừa nhanh vừa dứt khoát, chính là giải quyết càng sớm càng tốt. Ân Thiên Cát bị kéo đến quay cuồng, vừa sợ vừa lo.

Sợ vì không biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, mình sẽ bị đưa đến đâu, còn có thể gặp lại Tống Hàn Quân hay không.

Lo là lo cho Tống Hàn Quân đang bất tỉnh bên trong, chẳng biết hắn có sao không, có bị thương hay không, lo.... nếu hắn tỉnh dậy, không thấy mình, hắn sẽ như thế nào...

Ân Thiên Cát ra sức quay đầu lại nhìn hắn, cố giãy giụa, nhưng vẫn là vô vọng, bất lực bị hai nam nhân xa lạ dẫn đi.

Bất quá, chân còn chưa chạm lên thành cano, một tên thuộc hạ đã bị đánh đến bất tỉnh, ngã nhào xuống biển. Tên còn lại thân thủ nhanh hơn liền tránh được một đòn, xoay người đẩy Ân Thiên Cát lên chắn trước mặt mình, trong tay cầm một mảnh lưỡi lam nhỏ cực kì sắc bén, thủ trên cổ cậu.

"đại thiếu gia, đừng ép tôi ra tay!"

Ân Thiên Cát đã bị gã khống chế như vậy, nhất thời không thể phản kháng. Chỉ cần nhúc nhích một chút, trên cổ liền sẽ xuất hiện một vạch máu. Yết hầu không tự chủ trượt xuống một cái rồi lại trở về chỗ cũ, cả người lạnh ngắt. Vì cậu sợ đau.

"hoặc trả người, hoặc trả mạng!" Tống Hàn Quân không có ý định nhúng nhường, nhàn hạ rút ra một khẩu súng ngắn.

Phải, chính là Tống Hàn Quân. Vừa rồi đúng là hắn đã bất tỉnh, nhưng rất nhanh đã lấy lại ý thức, lồm cồm bò dậy, mở hộp gỗ giấu bên dưới sofa, lấy ra một khẩu súng rồi loạng choạng đuổi theo.

Hiện tại hắn đang cực kì thiếu kiên nhẫn, ánh mắt đầy lửa đạn đang hướng về phía tên thuộc hạ phía sau Ân Thiên Cát, ngón tay trỏ dần bóp cò.

"đại thiếu gia!" gã có chút lây động, dẫu sao cũng chỉ vì tiền mà thôi, tiền chưa lấy, nhỡ bỏ mạng tại đây, chẳng phải lỗ nặng sao? "chờ một chút...tôi thả, tôi thả..."

Tống Hàn Quân không trả lời, chỉ nhẹ nhàng vươn tay còn lại lên, tỏ ý mau trả người, tuy nhiên, ánh mắt vẫn kiên định dáng lên những ngón tay đang kề lưỡi lam bén nhọn trên cổ cậu.

Tên thuộc hạ từng bước đẩy Ân Thiên Cát về phía trước, bản thân mình cũng theo sau, được nửa đường liền nhân lúc Tống Hàn Quân sơ hở, ra hiệu với một kẻ khác ẩn nấp ở phía sau hắn.

Ân Thiên Cát lia mắt liền thấy động tĩnh, mặc kệ vật đáng sợ kia đang ở trên cổ mình, liều mạng giãy giụa "Hàn Quân! Mau tránh ra!!"

Đương nhiên, trên cổ cậu lập tức hiện ra một dòng máu đỏ, dần thấm ướt cổ áo trắng tươm. Nhưng cũng may, chỉ là sơ ý lúc vùng vẫy bị cắt trúng mà thôi, không phải gã ra tay thật.

Mà ở bên kia, Tống Hàn Quân sau khi nghe Ân Thiên Cát hét lên cũng theo quán tính quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy gậy gỗ từ trên cao giáng xuống, tay cầm súng cũng không kịp hành động, thoắt cái liền nhào lộn né đi.

Thân thể vừa trụ vững liền nhắm về phía ống khuyển của gã, một phát bắn đến.

Kẻ tấn công không thể thoát kịp, dưới chân liền 'bụp' một tiếng, máu văng tung tóe, bất lực ngã quỵ xuống đất.

"có mai phục, anh đừng ở đây nữa!!" Ân Thiên Cát sốt ruột liếc nhìn xung quanh, kết quả nhìn ra một đám người đang nấp trong góc khuất, hoảng loạn gào thét mặc kệ vết thương trên cổ mình đang rỉ máu.

Tống Hàn Quân dường như đã biết trước sự việc, cũng không có bất ngờ lắm. Nhưng nhìn đến cổ áo Ân Thiên Cát đỏ thẩm một mảng, cơn giận lại bốc lên, nhíu mày liếc đến tên thuộc hạ phía sau cậu "muốn giống như gã?" rồi lại lạnh lùng nhìn nam nhân nọ đang lăn lóc trên đất.

"... Phu nhân đã căn dặn, người nhất định phải đưa đi, xin đại thiếu gia đừng làm khó bọn tôi!" gã thực sự rất sợ.

"cậu trả người, tôi có thể đảm bảo cậu không sao, bà ấy trả cho cậu bao nhiêu tiền, tôi trả gấp đôi cho cậu."

Hắn vốn không định thương lượng, nhưng nhìn đến vết thương kia lại không nỡ để cậu chịu thêm đau đớn nào nữa, đành hạ giọng.

"thiếu gia, cậu nghĩ phu nhân sẽ tha cho bọn tôi sao?"

"vậy cậu nghĩ nếu không thả người, cậu sẽ toàn mạng sao?"

Hắn thực sự đã sắp hết kiên nhẫn rồi.

Bất quá, bọn người kia lại e ngại Trịnh Tú Quân hơn hắn. Dù sao bà ấy cũng là một mụ hồ ly gian xảo, so với một con hổ tuy hung hăng nhưng là mới lớn này, đáng sợ hơn nhiều.

Vì thế, ngay sau đó liền xảy ra hỗn chiến, một đám bịch mặt hơn chục người lao đến, áp chế Tống Hàn Quân, chỉ cầm giữ được hắn lại, mang Ân Thiên Cát đi nhanh một chút liền có thể ăn nói với phu nhân.

Ân Thiên Cát hoảng loạn nhìn Tống Hàn Quân tay đấm chân đá, ngã trái ngã phải giữa đám người công kích, tiếng súng vang ầm trời, rất sợ nhỡ hắn sơ sảy sẽ bị thương ngay, súng đạn không thế phân biệt chủ nhân đâu!

"Hàn Quân, chạy đi, xin anh đấy, chạy điiii!!", cậu gào thét đến tê rần cổ họng, nhưng hắn sẽ nghe sao?

Hắn sẽ bỏ mặt cậu mà chạy sao?

Không đời nào!!!

Mà ở bên kia, Tống Hàn Quân nhiều lắm cũng chỉ nếm vài đấm mà thôi, không chỉ vì thân thủ tốt, mà còn vì bọn người kia kiên nhường hắn một phần. Nhìn vào có lẽ hắn không hề thất thế, nhưng thực chất là đang chống đỡ đến sắp cạn kiệt sức lực.

"TỐNG HÀN QUÂN!!!! ANH CÓ NGHE TÔI NÓI HAY KHÔNG?" Ân Thiên Cát nóng lòng vì hắn, nhất thời vì lo mà đâm ra giận, hét toáng lên, trong giọng còn có chút dỗi hờn trách móc.

"KHÔNG ĐI!" nghe thấy người thương giận dỗi, Tống Hàn Quân bất đắc dĩ trả lời lại, nhưng cũng không theo ý cậu.

"...."

Ân Thiên Cát tức chết được, dám cãi lời lão tử?

Cũng không biết có phải vì giận mà sức lực cũng tăng theo hay không, vùng tay một cái liền hất tên thuộc hạ nọ lùi ra vài bước, xoay người tung một cước vào mặt gã.

Hai người khống chế, thực sự cậu không thê phảng kháng, nhưng nếu chỉ có một, thì chưa chắc!

Sau khi đánh vài đòn, Ân Thiên Cát lập tức đá bay gã xuống biển, xoay người chạy sang chỗ Tống Hàn Quân, vừa cũng hắn đánh trả, vừa thuận miệng chửi ầm một trận.

"Tống Hàn Quân anh ăn gan hùm rồi đúng không?" Ân Thiên Cát vừa tung chân đá vào hạ một một tên thuộc hạ, vừa nghiến răng hét "dám không nghe lời tôi nữa?"

"xin lỗi, nhưng chuyện này anh không thể!"

Tống Hàn Quân dở khóc dở cười, đỡ được một đòn, nhẹ nhàng trả lời cậu rồi lại đánh bật kẻ nọ ra.

Một tiếng "xin lỗi" này, triệt để khiến Ân Thiên Cát mềm lòng, cũng không nỡ tức giận với hắn nữa, chỉ tập trung giúp hắn đánh đấm.

Tống Hàn Quân trong lúc xoay người muốn gạt chân đối phương, vô tình liếc mắt nhìn thấy một bóng dáng quen mắt, trên người khoát một bộ đồng phục nhân viên du thuyền, nhất thời phân tâm, bản thân không kịp phản ứng bị đối phương đấm một cú, loạng choạng ngã xuống đất.

"Hàn Quân!!!!!" Ân Thiên Cát vừa quay đầu liền thấy hắn ngã sóng soài, giật thót tim.

Nhân lúc cả hai người họ đều mất cảnh giác, bọn người bịch mặt lập tức ra tay, đánh ngất Tống Hàn Quân để tiện bề giải quyết sự việc.