Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 93



Bộ Nhu Nhi khóe miệng cười khinh bỉ."Bằng không, kỳ thật là các ngươi trong lòng oán hận, Một thời gian dài Vương gia ngay cả mắt cũng không thèm để ý đến các ngươi, cho nên các ngươi hướng tới tỷ tỷ ta là hâm mộ, là ghen tỵ, là hận. Nên mới muốn gặp riêng ta để mà trả đũa?” ( e0 miệng lưỡi của chị thật đáng hâm mộ) 

Lập tức trên mặt không còn một tia huyết sắc, bị nói trúng tim đen trong lòng hai ả tiểu thiếp vừa hận vừa tức. 

"Đúng thì thế nào?" Nếu đã bị nhìn ra, các nàng cũng không giấu diếm nữa, tử yên cằm vừa nhấc, "Chúng ta chính là không quen nhìn? Bằng dung mạo bằng xuất thân, chúng ta so với ngươi đều xuất sắc hơn? Có thể bởi vì ngươi là do Vương gia lựa chọn, ngươi có thể làm chính phi, ngươi còn có thể được Vương gia sủng ái? Chúng ta vẫn là được Hoàng Thượng ban cho Vương gia?" 

"Có lẽ, Vương gia cũng không quan tâm đến những thứ ấy đâu." Cười yếu ớt, Bộ Nhu Nhi một chút cũng không vì người khác nhục mạ mà sinh khí tức giận. 

"Ta khinh?" 

Lời vừa nói ra, tử yên lập tức thóa ra một ngụm "Rõ ràng ngươi luôn giả vờ giả vịt, che mắt Vương gia, làm cho hắn nghĩ đến ngươi là tiểu nữ nhân không tranh đua với người khác là thuần khiết thiện lương vô tội?" 

"Thì tính sao? Tốt xấu gì ta cũng giả vờ được, có bản lĩnh các ngươi cũng giả vờ đóng kịch thử xem a?" Ý cười biến lạnh, Bộ Nhu Nhi hai tay ôm ngực lạnh lùng nói. 

"Ngươi... Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi đều là loại người giống nhau sao? Loại nữ nhân như người, cứ chờ xem? Nếu vương gia biết được con người thật của ngươi, xem Vương gia như thế nào đối phó ngươi?" Cắn răng, Lam Tẩm oán hận nói. 

"Kia… cũng phải đợi đến khi hắn biết được a?" Lơ đễnh cười, Bộ Nhu Nhi ánh mắt nhìn trên người các nàng nhìn qua nhìn lại vừa thông suốt, khóe miệng dần dần gợi lên, "Hơn nữa, cho dù hắn đã biết, thì cũng khẳng định là ta đem các ngươi hảo hảo giáo huấn cho thông suốt không phải sao?" 

Nói xong, lại xua tay."Các ngươi? Đem hai nữ nhân này đánh cho ta cho bọn họ nằm sấp xuống?" 

"Ngươi... Ngươi dám? Người tới? Người tới? Đem các nàng đẩy ra, đẩy ra?" 

Mắt nhìn thấy các nàng động thủ, hai ả tiểu thiếp trong lòng sợ hãi bối rối đứng lên, vội vàng lớn tiếng kêu. 

Bộ Nhu Nhi khóe miệng nhếch lên, nhìn bên kia có vài tiểu nha: "Nếu không nghĩ muốn bị liên lụy, các ngươi nên ngoan ngoãn đứng một bên. Nếu ai dám giúp các nàng một chút, lúc ấy ta sẽ tìm các ngươi từng bước từng bước một tính sổ. Đừng quên, ta chính là Vương phi, là nữ chủ nhân của vương phủ a. Các ngươi chỉ là tiểu nha hoàn xử trí các ngươi rất dễ dàng so với xử trí hai nữ nhân này thì dễ dàng hơn?" 

Một câu vô cùng đơn giản, nhưng hết sức hiệu quả. Vốn trong lòng còn có điểm xúc động, nhưng vừa nghe được câu ấy, các nàng thế nào còn dám động. 

"Bộ Nhu Nhi, ngươi thực ác độc?" Thấy thế, hai nữ nhân trong lòng hoảng sợ tăng lên, nhịn không được gào thét. 

"Tốt lắm." Bộ Nhu Nhi gật gật đầu, nghiêng đi lỗ tai, "Lại kêu một tiếng nữa coi?" 

"Ngươi..." 

"Không gọi được nữa à. Tốt thôi?" khóe miệng lại mỉm cười, Bộ Nhu Nhi vung tay lên, "Các ngươi? Trước đem các nàng ấn ngã xuống đất, sau đó ra tay? Không cần nể mặt, đây là chỗ của ta các ngươi cứ tự nhiên? Nhớ kỹ chính mình ra tay bao nhiêu lần, sau ta sẽ luận công mà thưởng, Vương phi ta sẽ không bạc đãi của các ngươi?" 

“Dạ” 

Mắt thấy hai người kia khi dễ chủ tử của mình liền đã cảm thấy khó chịu. Mà hiện tại nghe đánh xong còn có thưởng? Các cô nương lại hứng trí ngẩng cao, vội vàng đáp lời, hướng tới nơi hai nữ nhân vây quanh kéo đứng lên? 

"A a a?" 

Vừa nghe lời này, hai nữ nhân cũng sợ hãi —— không phải chứ, nàng ta thật đúng là muốn đem các nàng đánh đến chết sao? 

Mắt thấy gần mười người đem các nàng bao quanh vây quanh, hơn nữa chậm rãi tới gần. Vài người bóng dáng đều đã muốn đem các nàng bao phủ, các nàng đều cảm thấy trên đỉnh đầu như có một đám mây đen, trong lòng cũng âm u, dự cảm bất hảo cơ hồ đem các nàng cắn nuốt hết thẩy. 

"Ngươi ngươi ngươi... Các ngươi... Các ngươi không cần lại đây? Chúng ta đều là tiểu thiếp của Vương gia? Hoàng Thượng ban chúng ta làm người của hắn?" dựa lưng vào nhau đứng thẳng, thân thể lại phát run, hai chân lại phát run, thanh âm nói ra cũng run run không giống như mọi khi. 

Bộ Nhu Nhi nghe xong, cũng cười lạnh một tiếng: "Tiểu thiếp rất giỏi sao? Chính là so với nô tỳ cao quý hơn một chút mà thôi. Huống chi vẫn là hai tiểu thiếp chưa từng được sủng hạnh qua, thân phận của các ngươi ngay cả nô tỳ cũng như nhau? Hoàng Thượng ban cho thì như thế nào? Không biết Vương gia ngay cả đương kim hoàng hậu đều không để vào mắt sao? Huống chi hai người các ngươi?" 

Lại vung tay lên."Các ngươi, nhớ kỹ lời ta nói, bắt đầu?" 

"Dạ?" 

Đều nhịp, các nàng cùng kêu to, một đám các cô nương đem hai nữ nhân gắt gao vây quanh, hai đấm phóng ra —— hành động đánh người, bắt đầu? 

Vẫn đứng ở bên Bộ Nhu Nhi con chó nhỏ cũng đã bị cuốn hút, phấn khởi kêu to hai tiếng, ba bước hai bước đi qua, theo các cô nương chui vào khe hở tiến tiến đến, cắn một cái? 

"A a a? Cứu mạng a?" 

"Người tới a? Giết người a?" 

"Cứu mạng a?" 

Rất nhanh, ở hậu viện những tiếng thét chói tai truyền đến nhưng rất lâu không có người đến 

Hai ả tiểu thiếp vừa rồi còn đoàn kết một lòng, giờ vì bảo vệ mình chạy cũng chỉ trích lẫn nhau. Nhưng là, một người như thế nào cũng đánh không lại các nàng người nhiều như vậy. Mười vị cô nương cũng liền chia làm hai tổ, một tổ năm người, đều tay đánh 

Kỳ thật, một đám cô nương, đánh cũng là hai nữ nhân, các nàng dùng sức cũng không phải rất lớn. Nhưng mà, mọi người cùng nhau làm một chuyện, hơn nữa ra sức đánh những kẻ làm họ khó chịu lúc nãy, mọi người tự nhiên khiến tình cảm quần chúng đoàn kết, càng đánh tâm tình càng tốt.