Tiên Vương Tái Xuất

Chương 71: Chạy tới xin lỗi



Cả lớp bỗng sục sôi.

Đại ca Diệp là nhân vật làm mưa làm gió, quyền lực nhất ở Uất Kim Hương này, được vang danh học sinh trung học mạnh nhất trong lịch sử, nhưng hiện giờ thì lại thê thảm không khác gì một con chó.

Dáng vẻ đó khiến bao người phải khiếp sợ, đặc biệt là khi vệt máu đỏ tươi chảy dài, trông thực sự chói mắt vô cùng.

“Các cậu mau nhìn kìa, hình như đó là ông nội của Diệp Thánh Đào thì phải, là ông cụ Diệp đó!"

“Đúng rồi, kẻ quyền thế trong số những kẻ quyền thế!"

“Giờ ông ta đang đi chung với thầy Lạc, nhìn dáng vẻ giống như đang cười làm lành thì phải?"

Trước đó lớp số ba có mấy người còn tỏ rõ thái độ không phục, nhưng giờ thì họ đã phục hoàn toàn rồi.

Từng nét biểu cảm trên khuôn mặt họ như thể hiện rõ chí hướng nghĩ đến lại sợ.

“Rốt cuộc thì thầy Lạc có địa vị thế nào nhỉ, đến Diệp Thánh Đào mà cũng bị thầy ấy đánh có ba quyền đã lăn lốc thế rồi."

“Chí Cường, lần này đại ca Diệp thảm hại như thế là do cậu hại đấy."

“Chúng ta có nên đi tới xin lỗi thầy Lạc không nhỉ?"

Lúc đặt chân tới căn hộ nơi Lạc Tú ở, Diệp Quốc Uy vác theo Diệp Thánh Đào rồi thẳng tay ném cậu ta trước cửa căn hộ, hoàn toàn không màng đến một Diệp Thánh Đào đang rơi vào trạng thái bi đát nửa sống nửa chết kia.

“Lạc Gia, vô cùng xin lỗi vì đã gây phiền toái cho cậu, trở về tôi sẽ dạy dỗ thằng nhóc này một trận ra trò." Diệp Quốc Uy buông lời xin lỗi trước.

“Con mẹ nó chứ, mày đừng có giả chết trước mặt tao nữa, mau chạy tới quỳ gối trước mặt Lạc Gia xin lỗi cho tao!" Diệp Quốc Uy giơ một chân đá mạnh vào người Diệp Thánh Đào, nhưng ông ta đâu có ngờ, Diệp Thánh Đào giờ phút này đã ngất từ bao giờ rồi.

Thật sự mà nói thì đối với Diệp Thánh Đào, Diệp Quốc Uy cũng giống Diệp Kính Bình, hai người họ cực kỳ cưng chiều cậu ta, nhưng ngay khắc này, Diệp Quốc Uy không thể không ra tay tàn nhẫn được.

Bởi vì chỉ cần một hành động hay cử chỉ không tốt thôi có thể đẩy nhà họ Diệp đến bước đường rước họa lớn ngập trời!

Mánh khóe, bản lĩnh của Lạc Tú thế nào bọn họ đã tận mắt chứng kiến, kiểu người như thế có thể ba quyền là đánh bại cả Vạn Thiên Sơn.1

Anh thực sự là một nhân vật cực kì kinh khủng.

Nhân vật tầm cỡ như vậy thì ai dám chọc?

“Thôi bỏ đi, đứa nhỏ này cần phải dạy dỗ nhiều nữa mới được, ông cụ Diệp, lần này là vì tôi có quen biết với nhà họ Diệp từ trước nên mới vậy, nhưng lần sau thì tính sao đây?" Lạc Tú lên tiếng nhắc nhở.

Lời vừa thốt ra khỏi miệng, ngay lập tức đã khiến Diệp Kính Bình toát mồ hôi lạnh.

Câu nói này quả thực không sai, lúc này đây, cháu mình đắc tội với người có quen biết với nhà họ Diệp, hơn nữa quan hệ đôi bên cũng không tệ lắm.

Nhưng tiếp theo thì sao chứ?

Nếu lại đắc tội với người không thể trêu vào, vậy thì mọi chuyện chẳng phải sẽ rất khó giải quyết hay sao? Tuy nhà họ Diệp có quyền thế và địa vị thật, nhưng ắt vẫn sẽ tồn tại những người mà nhà họ Diệp không thể trêu vào.

May là lần này Lạc Tú không truy cứu, nếu không mọi chuyện chắc chắn sẽ loạn tung lên rồi.

“Mà đúng rồi, ngày mai tôi có cuộc họp phụ huynh, ông nhớ tới đấy!" Lạc Tú nhìn Diệp Quốc Uy nói, Diệp Quốc Uy nghe xong cũng gật đầu.

“Lạc Gia, hôm nào đó tôi chắc chắn sẽ mở tiệc xin lỗi cậu." Diệp Quốc Uy nói xong cũng rời đi, đương nhiên, Diệp Thánh Đào cũng bị lôi đi theo, nếu vẫn tiếp tục không được nghỉ ngơi điều trị thì cậu ta thực sự sắp chết đến nơi rồi.

Ngồi trên xe, Diệp Thánh Đào bày ra vẻ mặt oan ức hỏi vì cái gì?

“Thằng con mất dạy này, mày còn mặt mũi để mở miệng hỏi nữa à? Suýt chút nữa là nhà họ Diệp đã bị mày phá nát rồi, mày nghĩ ba mày làm vậy là để đánh mày sao? Ba mày đang cứu mày với nhà họ Diệp đấy!"

“Mày nghĩ chủ nhiệm lớp của mày là ai hả? Cái mạng này của ba mày cũng do người ta một tay cứu đấy!"

Diệp Quốc Uy quát lớn, nếu không phải Diệp Thánh Đào bị đánh đến nỗi thân xác nát như sắp chết thì có lẽ ông ta sẽ nhấc chân lên đá thằng con mình thêm mấy phát nữa mới hả.

“Thầy ấy là Lạc Gia ư?" Diệp Thánh Đào ngây ngốc.

“Chứ còn ai được nữa? May là người ta không muốn so đo thua thiệt với mày, chứ không thì chỉ một đầu ngón tay của người ta thôi cũng đủ để ấn chết mười cái mạng như mày. Đến ông nội mày còn không dám nói chuyện trước mặt anh ta như thế, mà con mẹ nó, một thằng oắt như mày dám ngông cuồng trước mặt người ta như thế?"

Diệp Quốc Uy nghĩ lại thêm giận, thuận tay tát thẳng lên mặt Diệp Thánh Đào một cái.

“Xem như lần này mày may mắn nhặt lại được cái mạng, lúc ấy ba mày còn bị mày dọa đến nỗi toát hết mồ hôi lạnh, mà mày vẫn còn đứng đó điên rồ tìm cái chết."

Khuôn mặt Diệp Quốc Uy lạnh băng, ngay giờ phút này, ông ta có cảm giác như mình vừa dạo một vòng cửa âm phủ về.

Bởi vì thực tế, người càng lợi hại thì tính tình lại càng kỳ quái, có thể tự dưng tức giận rồi lại không, mà một khi họ đã tức lên thì chỉ có thể gói gọn trong hai từ tai họa thôi.

Sau khi tức giận xả một tràng dài, Diệp Quốc Uy cảm giác đầu đau kinh khủng, ông ta tự hỏi sao mình lại sinh ra một thằng con ngốc thế?

Chọc ai không chọc, lại cố tình bày trò đi chọc lên đầu lên cổ Lạc Tú.

Mà Diệp Thánh Đào giờ phút này cũng chỉ biết cứng họng nhìn trân trối, này có đánh chết cũng không oan, bản thân to gan dám mở miệng buông lời uy hiếp Lạc Gia trong truyền thuyết, hiện tại bị đánh một trận như vậy vẫn còn nhẹ.

Mà bây giờ, Lạc Tú đang đi về phía lớp số ba, nhìn Lạc Tú đang bước từ sân thể dục tới, lớp số ba nổi danh là lớp điên cuồng nhất, loạn nhất, nghịch nhất giờ lại đang run sợ không ngừng.

Đặc biệt là sau khi chứng kiến cảnh tượng đó, họ lại càng sợ hơn.

Thấy Lạc Tú đang đi về phía lớp số ba, cả đám học sinh lập tức chạy vội vào phòng học ngồi ngay ngắn.

Đến khi Lạc Tú đặt chân vào cửa lớp số ba, cả gian phòng lặng ngắt như tờ, không còn cái thái độ nhởn nhơ, mặc kệ người nào tới thì tới như trước nữa.

Giờ phút này, cả đám học sinh nghịch ngợm dường như biến thành những đứa trẻ ngoan, ngồi im trên ghế, đến thở mạnh cũng không dám.

Đám học sinh kiêu ngạo ương ngạnh ngày trước, giờ có thể còn ưu tú hơn cả lớp tốt nhất trường nữa kìa.

Trong khi đó, Lạc Tú mới đến đây chưa được một tuần!

“Ngày mai thầy muốn mở một cuộc họp phụ huynh, các em quét dọn phòng học chút đi, à đương nhiên, các em không quét cũng được." Nói xong Lạc Tú lập tức rời đi, không mở miệng nói thêm câu nào nữa.

Nhưng tất cả học sinh ở lớp số ba đều rơi vào trạng thái tim đập muốn rơi ra ngoài.

Cái này còn tệ hơn cả việc Lạc Tú tới để mắng bọn họ nữa.

Đến nỗi nói không quét dọn cũng được?

Đùa à, sao có thể không quét dọn cơ chứ?

“Thôi xong rồi, xong thật rồi, sao tôi cảm giác như sắp có một trận bão táp ập đến vậy?" Một bạn học lớp số ba khóc lóc kể lể.

“Tôi cũng thế, người như Diệp Thánh Đào mà cũng bị đánh như chó chỉ vì chọc giận thầy Lạc thôi đấy, ba mẹ tôi không cưng chiều tôi như cậu ta đâu!"

Rất nhiều người đang sống trong cảm giác nơm nớp lo sợ, họ vô cùng lo lắng, đoán chừng đêm nay sẽ có rất nhiều người trằn trọc không ngủ, hay thậm chí là khó có thể an tâm mà chìm vào giấc ngủ.

“Tôi thật sự rất sợ thầy Lạc sẽ kể tội tôi trước mặt ba tôi, tôi cảm thấy dù là ba có yêu mình hay không thì chỉ cần thầy Lạc nói một câu thôi là tôi sẽ bị đánh mất!" Một nữ sinh khóc lóc nói.

Dù gì thì mọi người cũng đã thấy kết cục của Diệp Thánh Đào, dù cậu ta có giết người thì ba cậu ta cũng sẽ cho người giúp cậu ta chùi mông, ấy vậy mà đến khi đắc tội với thầy Lạc, cậu ta lại bị đánh đến nỗi không khác gì một bãi bùn lầy, thật không biết thầy Lạc có mánh khóe kinh khủng đến mức nào nữa.

Hiện giờ không còn ai là lo lắng chuyện Lạc Tú có thể mời được phụ huynh tới hay không, mà tất cả đều lo lắng bản thân sẽ bị kể tội, bởi vì đến phụ huynh của Diệp Thánh Đào lẫn Lưu Chí Cường còn mời được, thì chẳng lẽ mấy phụ huynh khác lại không mời được nữa sao?

Tuy nhiên, cũng có người vừa nãy không nhìn thấy cảnh đó, chứ đừng nói gì đến chuyện biết đến.

Ví dụ như Trần Hữu, Tôn Huy Nam và mấy thầy cô khác, mặc dù Trần Hữu có nhìn thấy lãnh đạo cấp cao Thông Châu tới, nhưng anh ta lại không hề lo lắng, ngược lại còn đinh ninh là cuộc họp phụ huynh ngày mai của Lạc Tú sẽ thất bại.

Bởi vì khả năng Lạc Tú may mắn, đúng lúc hôm nay lãnh đạo cấp cao Thông Châu có buổi rảnh, nhớ đến con trai mình nên mới tới, tất cả đều là trùng hợp.

Nhưng mà, lãnh đạo cấp cao Thông Châu như vậy ắt hẳn công việc không giống người bình thường, không thể nào bận mãi mà cũng rảnh mãi.

Vậy cho nên, ngày mai sao họ đến được chứ?

Chỉ cần Lạc Tú thất bại trong buổi họp phụ huynh đó, anh ta có thể mượn cớ sinh sự, sau đó nhân cơ hội đấy đuổi Lạc Tú đi.

“Thầy Tôn, đêm nay gọi mọi người đi, chúng ta làm tiệc chúc mừng!" Tâm trạng Trần Hữu rất tốt, dường như anh ta đã tưởng tượng ra cảnh đuổi Lạc Tú đi, và cả dáng vẻ Lạc Tú cô đơn nghèo túng kéo hành lý ra khỏi cổng trường.

“Được, thầy Trần, một tên làm thuê nhỏ bé như Lạc Tú thì dựa vào cái gì mà đòi so với anh chứ? Anh đã không làm được, thì anh ta làm sao nổi?" Trong số đó có một giáo viên đứng lên vuốt mông ngựa trước. Trần Hữu quan hệ rộng, đứng chung một chiến tuyến với anh ta, đợi sau này anh ta phất lên rồi, biết đâu chừng bản thân cũng nhờ đó mà vớ được vị trí tốt.