Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3787: “Hắn còn giá trị, để hắn sống thêm vài ngày”



Vừa đáp xuống, Kỳ Vương đã nhao ra, bốn chân dụi dụi, “mau mau, lão tử không đợi được nữa rồi, bao nhiêu năm chờ đợi cuối cùng cũng làm được một mẻ lớn”.



“Ta thích bộ dạng này của ngươi”, Diệp Thành liếc nhìn, vẻ mặt nhìn Kỳ Vương có phần thận trọng, hắn tế ra kết giới rồi mới lấy cửu dương tiên thiết, “đồ tốt thì sẽ chia cho ai thấy nó”.



Advertisement

“Ta thì thôi, ta không góp sức”, Từ Nặc Nghiên mỉm cười xua tay, “huống hồ đạo căn của ta lại thuộc âm tính, vật chí cương chí dương đối với ta mà nói thực sự không có lợi cho lắm”.



“Thật đáng tiếc”, Diệp Thành mỉm cười, hắn phất tay lấy ra rất nhiều bảo bối quý giá, “cô không lấy cửu dương tiên thiết thì tự chọn những bảo bối này đi, đây đều là thượng phẩm đỉnh cao đấy”.



“Cái này được đấy”, Từ Nặc Nghiên mỉm cười, nói với giọng không hề khách sáo.



“Cô ấy không lấy thì hai chúng ta chia nhau”, Diệp Thành giơ tay lên, tung ra một chưởng khiến cửu dương tiên thiết kia bị chia thành hai phần, còn chưa lấy đi thì Kỳ Vương đã thó luôn mất một nửa.



“Phát tài rồi, lần này phát tài thật rồi”, tên kia hô hào ầm ĩ.



“Mẹ kiếp đúng là ưu ái ngươi lắm đấy”, Diệp Thành đưa mắt liếc nhìn nhưng khi quay lại nhìn thì nửa còn lại cũng biến mất, bị Hỗn Độn Thần Đỉnh cuốn sạch, vả lại còn bị nó hút vào trong đỉnh.



“Mẹ kiếp, ngươi cũng được ưu ái lắm đấy”, Diệp Thành day trán, binh khí bản mệnh của mình càng ngày càng tự giác, không thèm hỏi chủ đã thôn tính luôn cả vật quý.



Phía này, Từ Nặc Nghiên đã lựa chọn xong bảo vật, cô đem phần còn lại đưa cho Diệp Thành rồi mới lạnh lùng nhìn thần tử nhà họ Dương bị đánh ngất ở bên: “Xử lý tên ma đầu này thế nào?”



“Dùng ma đầu để hình dung, xem ra mối thù của cô và hắn không vừa”, Diệp Thành mỉm cười.



“Đâu chỉ mình ta, rất nhiều người, rất nhiều gia tộc đều có thù với hắn”, Từ Nặc Nghiên bật cười lạnh lùng, “hắn tu một loại công pháp ác động, công pháp này có thể hút tinh nguyên của những nữ tử còn trinh nguyên, bao nhiêu năm nay, người chết trong tay hắn không thể nào đếm xuể nữa”.



“Đêm nay ta đến cũng thật tình cờ”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “nếu không thì cô đã trở thành một thành viên trong số đó rồi, không biết trong những nữ tử bị hắn hạ độc thì có người chuyển kiếp không”.



“Vậy thì phải giết”, Từ Nặc Nghiên giơ kiếm lên định trảm diệt tên ma đầu gây hoạ này.



“Hắn còn giá trị, để hắn sống thêm vài ngày”, Diệp Thành giơ tay ngăn Từ Nặc Nghiên lại.



Vừa dứt lời, thánh thể của hắn đã run lên, cơ thể cũng lảo đảo, một luồng sức mạnh kì lạ tuôn ra khỏi cơ thể, nhanh chóng choán lấp cả cơ thể hắn.



Luồng sức mạnh đó rất dồi dào, đến đột ngột, mang theo khí tức đáng sợ, hoà quyện với thánh huyết, đạo tắc, đan xen với bản nguyên, hết sức dị thường.



“Uy lực của Thánh Nhân, ngươi đã chạm tới ranh giới của Thánh Nhân rồi sao?”, Từ Nặc Nghiên kinh ngạc nhìn Diệp Thành.





“Sao lại thế này?”, Diệp Thành cau mày, cũng biết rất rõ đó là sức mạnh gì, trong một thoáng lúc trước, cảnh giới Chuẩn Thánh của hắn đã dao động, tiếp xúc với tấm ngăn của cảnh giới Thánh Nhân.



“Mới hơn hai trăm tuổi mà đã tới ranh giới đột phá Thánh Nhân, ngươi nhảy cóc đấy à!”, Kỳ Vương cũng nhận ra, nhanh chóng chạy tới, đôi mắt lừa nhìn Diệp Thành như nhìn quái vật.