Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3771: Thần Tử Thần Tộc đó chắc chắn sẽ bại



Diệp Thành đưa mắt nhìn lần cuối rồi mới thu mắt về, hắn đem tiên tiết vagnf kim của Thần Tử Man Tộc, phong ma tháp của Thần Tử Yêu Tộc, luyện yêu hồ của Thần Tử Ma Tộc nhét vào thần hải.



Hỗn Độn Thần Đỉnh ở trong thần hải thấy vậy thì cứ thế bay tới hấp thu, luồng khí hỗn độn và đạo hỗn độn đan xen với nhau khiến cả ba vật này đều bị nghiền nát.



Advertisement

Sau đó chính là thời gian dùng bữa, thần đỉnh rung lên một cách hưng phấn, thôn tính tinh tuý của ba vật.



Diệp Thành liếc nhìn, hắn không hi vọng Hỗn Độn Thần Đỉnh có thể tiến giới trở thành Thánh Vương Binh, thứ nhất vì cái ‘dạ dày’ của nó quá lớn, mặc dù ba vật dồi dào tinh khí nhưng còn xa mới có thể trợ cho nó tiến cấp.



Mặt khác, đó chính là tu vi của hắn chỉ ở cấp Chuẩn Thánh, cấp bậc của chủ nhân quá thấp sẽ giới hạn binh khí bản mệnh, đây chính là sự khắc chế của pháp tắc, khó có thể đột phá.



“Ta nói, Thần Tử Thần Tộc cứ nhìn ngươi chằm chằm kìa”, Kỳ Vương ở bên chọc chọc Diệp Thành.



“Ta biết”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, hắn cũng ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, trong chín thần tử thần nữ của viễn cổ thì Thần Tử Thần Tộc mạnh nhất, từ đầu tới cuối không hề ra tay.



Cũng chính vì vậy mà hắn quyết định không để lộ Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, hắn và Phượng Hoàng Tộc có thù với nhau, hắn không muốn vì Tiên Luân Nhãn mà lại khiến Tiên Tộc khó chịu, không phải Diệp Thành không muốn trả Lục Đạo Tiên Luân Nhãn nhưng chủ nhân của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn là Khương Thái Hư chứ không phải là Tiên Tộc.







“Không phải hắn ta cảm nhận được lục đạo tiên nhãn chứ?, Kỳ Vương nhìn Diệp Thành thăm dò.



Diệp Thành khẽ nâng chén rượu, hắn không trả lời câu hỏi của Kỳ Vương, lục đạo tiên nhãn có bí pháp chu thiên che đi, hắn tự nhận với đạo hành của Thần Tử Tiên Tộc thì cũng còn lâu mới cảm nhận được.



Ở phía đối diện, Thần Tử Tiên Tộc nhếch miệng cười tôi độc, trong đôi mắt thâm sâu của hắn rõ vẻ khinh miệt như thể đối với hắn Hoang Cổ Thánh Thể chỉ là một câu chuyện nực cười.



Thấy vậy, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn uống một chén rượu rồi lại nhét vài viên đan dược vào miệng, vì đại chiến liên tiếp, mặc dù với sức hồi phục bá đạo nhưng có muốn hồi phục cũng phải cần có thời gian.



Trên hư thiên, Cơ Tuyết Băng và Thần Tử Thần Tộc vẫn đang đại chiến, thiên địa mất đi sắc màu.



Thần Tử Thần Tộc dùng bí pháp nhất khí hoá tam thanh và lại lần nữa vượt qua giới hạn, cũng chỉ còn một mình hắn đối đầu với Cơ Tuyết Băng, trước mặt Đông Thần Dao Trì, hắn bị đánh đến mức không có cơ hội phản kháng.



“Đông Thần Dao Trì, quả nhiên danh bất hư truyền”, tu sĩ bên dưới xem trận chiến thốt lên kinh ngạc: “Mặc dù là Chuẩn Thánh nhưng Thần Tử Thần Tộc rõ ràng không cùng đẳng cấp”.



“Còn mạnh hơn cả Hoang Cổ Thánh Thể”, các lão bối Chuẩn Đế tặc lưỡi cảm thán, bọn họ vốn tưởng rằng Hoang Cổ Thánh Thể đã đủ mạnh rồi nhưng thấy sức chiến đấu của Dao Trì, bọn họ càng kinh ngạc hơn.



“Đến cả Hoang Cổ Thánh Thể còn không đánh lại được thì đừng nói là cô ta”, Thần Tử Long Tộc và Thần Tử Vu Tộc lần lượt day trán, “Trong cuộc tranh hùng trên con đường tìm đại Đế, cuối cùng ta chỉ là làm nền mà thôi”.



“Ba trăm hiệp, Thần Tử Thần Tộc đó chắc chắn sẽ bại”, Cửu Tiêu Chân Nhân lãnh đạm lên tiếng.



Quả nhiên, Cửu Tiêu Chân Nhân vừa dứt lời thì Thần Tử Thần Tộc đã ngã xuống khỏi hư thiên, bị một chưởng của Cơ Tuyết Băng đánh cho tới mức thần quang toàn thân tắt lịm, đến cả khí huyết và pháp lực cũng liên tiếp tản đi.