Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3672: “Đó là một việc ngoài ý muốn”



“Không nên như vậy chứ!”, Xích Dương Tử sờ râu mép: “Chẳng lẽ cũng ở cấm địa Thiên Hư?”



“Thần Chiến tiền bối còn có bảo bối khác ở cấm địa Thiên Hư ạ?”



Advertisement

“Thánh cốt tiền bối mà ta nói là Thánh thể của Thần Chiến, được treo trên núi Thiên Hư”.



“Không ngờ còn có chuyện này”, Diệp Thành chợt nhíu mày, Thánh huyết trong cơ thể bỗng dưng dâng trào.



“Đều là chuyện xưa rồi”, Xích Dương Tử hít sâu một hơi: “Năm xưa Đế Hoang bảo vệ Nguyệt Thương chứng đạo, một mình chiến đấu với năm Đại Đế, Nguyệt Thương thành Đại Đế nhưng ông ấy lại tử trận, Đông Hoa nợ Thánh thể một ân tình lớn, Đông Hoa Thất Tử chiến đấu tới tận Thiên Hư để đòi lại Thánh cốt, cũng coi như cho mạch Thánh thể một lẽ công bằng, nhưng tiếc rằng thực lực không đủ, thất bại thảm hại trở về”.



“Thánh thể của tiền bối chịu sự sỉ nhục lớn đến vậy, vãn bối cũng sẽ cố gắng hết sức”, trong mắt Diệp Thành loé lên một tia sắc bén, hắn đã quyết định nếu Thánh thể tới đại thành, điều đầu tiên là lật tung Thiên Hư.



“Đến lúc đó đừng quên gọi Lục Đạo tổ tiên nhà ngươi đi cùng”, Xích Dương Tử hà hơi vào bầu rượu, nói xong thì dùng tay áo lau sạch: “Nếu nói người nào dám một mình đánh với Thiên Hư, trong ký ức của ta cũng chỉ có một mình ông ấy, đã thấy người lợi hại nhưng chưa thấy ai lợi hại như ông ấy”.



“Tổ tiên nhà vãn bối còn từng đánh với Thiên Hư sao?”, Diệp Thành kinh ngạc nhìn Xích Dương Tử.



“Đâu chỉ là từng đánh”, Xích Dương Tử cười gằn: “Năm cấm địa của Huyền Hoang Đại Lục đều bị ông ấy lật tung một lượt, khi đi ra vẫn còn tung tăng nhảy múa được, ta cực kỳ nghi ngờ có phải ông ấy đã chịu kích thích gì không, gặp ai đánh kẻ đó, Chuẩn Đế cũng bị ông ấy đánh cho tàn phế, một tay túm một tay đánh, mỗi lần nghĩ lại chuyện những năm tháng đó là lão đạo ta lại thấy mặt rất đau”.



“Phải thừa nhận rằng tổ tiên nhà vãn bối hơi nóng tính”, ngoài mặt Diệp Thành nói vậy nhưng trong lòng lại hết sức chấn động, rốt cuộc sau này hắn mạnh cỡ nào mà cấm địa cũng dám đánh.



“Nếu không sao gọi là Trường Giang sóng sau xô sóng trước?”, Xích Dương Tử lại nhìn Diệp Thành như nhìn quái vật: “Ngươi còn hơn cả tổ tiên nhà ngươi, giết được cả Đại Đế, truyền thừa từ xưa đến nay nhà ngươi vẫn là mạnh nhất, bất cứ ai cũng đều là người xuất sắc số một”.



“Vậy nên đừng đụng đến người nhà vãn bối, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng”, Diệp Thành nói với vẻ nghiêm túc.



“Không nói tới chuyện này thì ta cũng quên, ngươi lợi hại như vậy sao vẫn bị đuổi giết?”, Xích Dương Tử vẫn đang lau bầu rượu: “Nếu hôm qua ta không tới kịp thì ngươi đã chết rồi”.



“Đó là một việc ngoài ý muốn”, Diệp Thành ngoáy tai: “Khi nào tổ tiên nhà vãn bối tới sẽ đánh cho chúng phải khóc thét”.







Một câu nói khiến cho khoé miệng Xích Dương Tử giật giật, ông ta không nói nữa mà vùi đầu lau hồ lô Tử Kim.



Diệp Thành cũng tự cảm thấy nhạt nhẽo, không nói chuyện phiếm với Xích Dương Tử nữa mà đưa Diệm Phi ra khỏi Hỗn Độn Thần Đỉnh.