Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3669: Nếu không sao lại nói đạo hạnh của hắn chưa đủ?



Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới thổi bay mái tóc bạc của bà, khiến cơ thể bà run rẩy, Phượng Hoàng vẫn không nói gì mà giơ tay lên sờ vào mắt trái cảu Diệp Thành, từng giọt nước mắt kết thành băng dưới ánh trăng, tầm nhìn của đôi mắt dần mờ đi.



Phượng Hoàng đã rơi lệ, từng giọt nước mắt rơi trên đôi gò má xinh đẹp, mang theo bao tâm tư nỗi niềm.



Advertisement

Lục Đạo Tiên Nhãn cũng rưng rưng như nhìn thấy người muốn nhìn, từng giọt nước mắt tuôn rơi.







Thấy Tiên Nhãn rơi lệ, Phượng Hoàng vội vàng đưa tay lên hứng lấy giọt lệ đó, để giọt lệ ấy lơ lửng trong lòng bàn tay.



Đó là nước mắt của Khương Thái Hư, năm xưa phong ấn trong Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, chỉ khi nhìn thấy Phượng Hoàng mới chảy ra, đến Diệp Thành cũng không biết trong Lục Đạo Tiên Luân Nhãn còn phong ấn một giọt lệ thế này.



Xích Dương Tử lại gần, chiều cao quá thấp đành phải bay lên, bay tới nơi thì kéo Diệp Thành sang một bên, hai mắt nhìn chằm chằm giọt lệ trong tay Phượng Hoàng.



Nhưng Phượng Hoàng lại gạt lệ, không ngừng phất tay rải những luồng tiên quang lên giọt nước mắt ấy.



Xích Dương Tử cũng không nhàn rỗi, bàn tay nhỏ bé cũng vung vẩy, từng luồng thần quang chói lọi hoà vào trong giọt nước mắt ấy.



Thấy vậy, Diệp Thành lộ vẻ ngỡ ngàng, không hiểu Xích Dương Tử và Phượng Hoàng đang làm gì, vội vàng thi triển bí pháp như vậy lẽ nào dựa vào một giọt nước mắt còn có thể khiến cho Khương Thái Hư đã chết sống lại được sao?



Nếu không sao lại nói đạo hạnh của hắn chưa đủ? Sao hắn biết được thần thông của Chuẩn Đế? Theo tiên quang mà Xích Dương Tử và Phượng Hoàng rải ra, giọt nước mắt thực sự khẽ rung lên, có tiên quang tản ra.



Nhìn kỹ thì thấy bên trong giọt nước mắt xuất hiện một bóng người mờ ảo, đến khi nhìn rõ khuôn mặt, Diệp Thành ngạc nhiên trố mắt, đó chẳng phải Khương Thái Hư sao?



Diệm Phi trong đại đỉnh cũng ngẩn ra, sửng sốt trước thần thông của Xích Dương Tử và Phượng Hoàng, quá mức nghịch thiên.



So với hai người, Xích Dương Tử và Phượng Hoàng lại càng kích động hơn, một giọt nước mắt tư niệm mang lại cho họ hy vọng, so với tuyệt vọng, tia hy vọng nhỏ nhoi này đầy ắp khả năng vô tận.



Dưới cái nhìn chăm chú của hai người, đột nhiên có tiếng phượng hoàng rít gào, tiếng rít ấy cực kỳ rõ ràng trong sơn cốc yên tĩnh này.



Đó là một giọt máu bay ra từ trong cơ thể Phượng Hoàng, được Phượng Hoàng thi triển bí pháp hoá thành một ngọn đèn thần, cho giọt nước mắt của Khương Thái Hư lơ lửng trên hoa sen để máu phượng hoàng nuôi dưỡng, giúp nước mắt được sống trong niết bàn.



Xích Dương Tử cũng bận rộn, giơ bàn tay nhỏ bé lên, lấy đi một giọt máu Thánh từ trong cơ thể Diệp Thành.