Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3666: “Nếu không thì ngươi nghĩ sao?”



“Xếp thứ bảy đã mạnh như vậy rồi thì người xếp đầu tiên còn đáng sợ tới mức nào chứ?”, Diệp Thành run rẩy, “chắc chắn có thể ngang bằng với Kiếm Thần, là kiểu Đại Đế cũng không thể trấn áp”.



“Huyết mạch của Đông Hoa được lưu truyền lâu đời, tương truyền tiền bối của ông ta chính là chín đại Thần Tướng dưới Đông Hoa Nữ Đế”.



Advertisement

“Đông Hoa Nữ Đế?”, Diệp Thành xoa cằm, hắn bất giác liếc nhìn ông lão trước mặt, hắn coi như hiểu ra chút vì sao ông ta lại cứu mình, chắc chắn vì Đông Hoa Nữ Đế và Đế Hoang, chỉ cần có liên quan đến thánh thể và Đế hoang thì đều có thể hiểu được.



“Nghe nói chín đại Thần Tướng từng liên thủ với nhau khiến Đế Đạo bị thương”, ntcc khẽ nói, “hiện giờ xem ra kẻ mạnh Đế Đạo bị thương kia nhất định là Đại Đế của Thiên Ma Vực”.



“Khiến tu sĩ Đế Đạo bị thương, chiến tích này cũng thật huy hoàng”, Diệp Thành bất giác tặc lưỡi.



“Còn kém xa với ngươi”.



“Người nói gì thế chứ”.



“Tiểu tử, ngươi và Lục Đạo có mối quan hệ gì?”, khi cả hai nói chuyện thì Xích Dương Tử nãy giờ nhâm nhi rượu chậm rãi quay người, đôi mắt nhỏ ngưng tụ tiên quang như đang nhìn Diệp Thành ánh mắt dừng lại ở ngón tay phải của Diệp Thành, nơi đó có đeo Huyền Thương Ngọc Giới.



“Lục Đạo?”, Diệp Thành nhướng mày, lúc này hắn mới nhớ lại trước đó vì sao Xích Dương Tử vừa nhìn thấy mình đã bỏ chạy, có lẽ là nhìn nhầm hắn với Lục Đạo, vả lại hắn chắc chắn rằng Lục Đạo đã từng đánh ông ta, gây nên nỗi ám ảnh với ông ta, nếu không thì cũng không thể khiến ông ta sợ hãi như vậy.



“Ta hỏi ngươi đấy?”, Xích Dương Tử nhìn Diệp Thành chằm chằm, ông ta đang đợi đáp án từ hắn.



“Đó là tổ tiên của vãn bối”.



“Chẳng trách...”, Xích Dương Tử khẽ giọng lẩm bẩm, “chẳng trách mà lại giống ngươi đến vậy”.



“Lão tổ du ngoạn tứ phương, lâu lâu mới tới thăm vãn bối, vả lại tính khí của người cũng không dễ chịu cho lắm”, Diệp Thành cứ thế đổi chủ đề, hắn tự tin ngồi thẳng hơn một chút doạ lại Xích Dương Tử, hắn dùng cách này doạ ông ta để tránh ông ta lại có ý đồ gì với mình.



“Còn...còn tiếp à?”, Xích Dương Tử run người, ông ta chỉ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, đặc biệt là khuôn mặt mình.



“Thành công”, Diệp Thành mỉm cười đắc ý, hắn thầm nhủ cái danh hiệu Lục Đạo đúng là hữu dụng.



“Không nói đến Lục Đạo tiên tổ của ngươi, nói đến Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của ngươi đi, từ đâu mà có?”, Xích Dương Tử thu lại suy nghĩ, ông ta lại nhìn Diệp Thành chăm chú, vả lại còn nhìn vào bên mắt trái của hắn lâu hơn.



“Tiên nhãn gì cơ, vãn bối không biết?”



“Nói năng hàm hồ, ta còn nhìn ra rồi đấy, vì sao tiên nhãn của Thái Hư Tử lại ở chỗ ngươi?”



“Thái...Thái Hư Tử?”, Diệp Thành sững người, một lát sau hắn mới nhìn Xích Dương Tử với ánh mắt thăm dò: “Xin hỏi tiền bối, Thái Hư Tử mà người nói có phải tên là Khương Thái Hư không?”