Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3652: Lại là một đêm thăm thẳm



Đoạn đường tiếp theo hắn rất bận rộn, cứ thấy thành trì nào tập trung đông tu sĩ là sẽ ghé lại xem, nếu có thì đưa đi, không có thì đi thẳng đến địa điểm tiếp theo.



Giống như hắn, phía Liễu Dật cũng vậy, phân công công việc rất rõ ràng để tránh trùng lặp, mỗi người đi một hướng, khoác áo bào đen che đi toàn bộ khí tức của mình.



Advertisement

Mặc dù người đông sức lớn, nhưng phương pháp huy động người chuyển kiếp đi tìm người chuyển kiếp thế này cũng vẫn có những điểm hạn chế.



Không giống như Diệp Thành, họ không có Chu Thiên Diễn Hoá huyền diệu, cũng không có linh hồn lạc ấn của người chuyển kiếp Đại Sở, chỉ có thể phân biệt từng người, cũng chỉ có thể thử tìm người có diện mạo giống hệt, còn những người chuyển kiếp nào biến thành tiên thảo, linh thú thì họ không thể nhận ra được.



Tuy nhiên có cũng còn hơn không, dù số người chuyển kiếp họ tìm được có hạn cũng hơn Diệp Thành tự tìm một mình, chỉ tại thời gian của Diệp Thành không còn nhiều, thực hiện phương pháp này cũng là điều bất đắc dĩ.







Lại là một đêm thăm thẳm, Diệp Thành đáp xuống một dãy núi, hái được một bụi tiên thảo màu tím dưới ngọn núi ở nơi sâu nhất, đó là người chuyển kiếp của Đại Sở.



Diệp Thành không lập tức biến tiên thảo thành hình người mà đưa nó vào đan hải, tiên thảo này cũng giống như Linh Lung Phượng Hoàng của Huyền Nữ, để nó tự lột xác mới được, đây là vấn đề thời gian.



Hắn lại lên đường lần nữa, con đường phía trước còn rất dài, mênh mông và vô tận, bóng dáng hắn lẻ loi bước qua sông núi, băng qua đồng bằng bao la, suốt chặng đường không hề dừng lại, tựa như một du khách vội vã.



Cứ thế ngày đêm luân phiên, mặt trăng mặt trời liên tục thế chỗ cho nhau, thời gian lặng lẽ trôi đi, ba tháng chớp mắt đã qua.



Trong ba tháng qua, thu hoạch của hắn rất phong phú, hắn đã tìm được không dưới mười nghìn người chuyển kiếp của Đại Sở, nhưng không có ai ở lại bên cạnh hắn, tất cả đều đã được hắn phái đi tiếp tục tìm người chuyển kiếp khác.



Lần này đi tìm hắn mới thực sự nhận ra sự rộng lớn của Đông Hoang, đúng là vô biên không thấy tận cùng, đúng như Tiểu Linh Oa nói, nếu đi từ đây đến Trung Châu, chín mươi nghìn năm cũng chưa chắc tới nơi.



Tháng thứ tư hắn mới dừng lại ở một toà cổ thành rộng lớn, đây là lần đầu tiên hắn dừng lại nghỉ ngơi trong suốt ba tháng qua.



Hắn không muốn nghỉ ngơi nhưng ông trời không cho phép, thiên khiển lại ập đến, lần sau lúc nào cũng dữ dội hơn lần trước, dày vò khiến cơ thể hắn không còn nguyên vẹn, suýt thì chết dưới thiên khiển.



May mắn thay hắn đã vượt qua, lại một lần nữa lột xác niết bàn, nhận được tạo hoá dưới thiên khiển.



Khác với lần trước, lần niết bàn này khiến Linh Lung Phượng Hoàng trong đan hải của hắn cũng nhận được lợi ích, Diệp Thành niết bàn cũng kéo Huyền Nữ cùng niết bàn theo, có vẻ như đã sắp hoá thân.



Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.



Diệp Thành đang ngồi xếp bằng mở mắt ra, từ từ đứng dậy, yên lặng ngắm nhìn bầu trời sao, hai trăm năm, hắn cũng nhớ nhà rồi, ký ức cũng như Thánh thể của hắn, phai mờ theo thời gian.