Tiên Võ Đế Vương

Chương 33



Nghe thấy thế, Triệu Long lại chắp tay ra sau, hắn có vẻ rất thích những ánh mắt ngưỡng mộ nhìn mình, cảnh tượng đó khiến hắn lâng lâng chỉ muốn bay lên trời.

Vút!

Phía đối diện, Diệp Thành đã rút thanh Thiên Khuyết ra, cây kiếm vừa dài lại dày dặn rẽ vào không trung vang lên những âm thanh “vút, vút”.

“Đến đi”, giọng nói âm vang vang lên, Diệp Thành đã có sự chuẩn bị kĩ càng cho trận đại chiến.

Vút!

“Không phải vội”, Triệu Long liếc nhìn Diệp Thành bằng con mắt cợt nhả, khoé miệng hắn nhếch lên: “Phong Vân Đài từ xưa tới nay giao đấu gì cũng đều rất kịch tính, Diệp Thành sư đệ không muốn cược điều gì với ta sao?”

Diệp Thành khẽ cau mày, hắn đã hiểu ra ý tứ của Triệu Long, tên này muốn dành lấy gì đó từ phía Diệp Thành.

Trên Phong Vân Đài, hai bên giao đấu sẽ định ra luật cược, đặt tiền cược ra, bên thắng có thể lấy đi tiền cược. Phần tiền cược có thể là linh thạch hoặc có thể là linh dịch đan dược, hoặc thậm chí có thể là công pháp huyền thuật. Chỉ cần hai bên đồng ý thì bất cứ thứ gì bọn họ nghĩ tới đều có thể lấy ra đặt cược.

Khi ở Chính Dương Tông, Diệp Thành cũng đã từng lên Phong Vân Đài không chỉ một lần, quy tắc ở đây thế nào hắn thừa hiểu.

“Cược cái gì?”, Diệp Thành lên tiếng rất thản nhiên, không mang theo bất cứ cảm xúc nào.

“Nếu ai thua thì phải làm thuộc hạ cho đối phương cả đời”, Triệu Long cười giễu cợt, mắt hắn ánh lên ánh nhìn tôi độc.

“Cách cược thế này có phần hơi…”, bên dưới xôn xao bàn tán: “Thuộc hạ cả đời, đó có khác gì bán thân đâu. Lần này Diệp Thành chơi lớn rồi”.

“Diệp sư đệ, đệ thấy thế nào?”, Triệu Long nhìn Diệp Thành với vẻ hứng thú, hắn hất cằm, vẻ mặt khiêu khích thấy rõ.



Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành chỉ nhếch miệng cười lạnh lùng: “Triệu sư huynh muốn cược thì chi bằng chúng ta cược lớn hơn một chút”.

Ồ?

Triệu Long phấn khích: “Không biết sư đệ muốn cược gì nhỉ?”

“Cược mạng”.

Ồ!

Nghe vậy, bên dưới vang lên những tiếng suýt xoa. Mối thù hận này lớn tới mức nào chứ. Đây có khác gì không chết không nghỉ đâu.

Trên Phong Vân Đài thấy máu là chuyện thường tình, nhưng cược mạng thì chưa bao giờ có tiền lệ.

E rằng chưa một ai có thể dự liệu được Diệp Thành sẽ xuất hiện ở đây, một đệ tử thực tập ngưng khí tầng thứ nhất, nếu cược mạng với đệ tử ngưng khí tầng thứ sáu, không phải điên thì não cũng có vấn đề.

Phía đối diện, mắt Triệu Long đã nheo cả lại. Hắn cho rằng canh bạc mà hắn đặt ra cũng đã đủ lớn rồi, không ngờ Diệp Thành lại điên cuồng đến vậy. Làm hạ nhân thì mạng hãy còn, nhưng nếu cược mạng thì không phải là giỡn gì nữa, chỉ cần xuất chiêu không chuẩn thì cái mạng cũng chẳng còn.

“Tiểu tử, ngươi biết ngươi đang nói gì không hả?”, Triệu Long nhìn Diệp Thành bằng con mắt tôi độc. Chỉ cần thông qua việc này cũng có thể nhận ra trong việc cá cược giữa hai người, Triệu Long đã thua Diệp Thành về khí thế.

“Sao? Sợ rồi à?”

“Sợ?”, Triệu Long nghe vậy thì bật cười, cười như điên như dại rồi mới dừng lại. Hắn nhìn Diệp Thành chằm chằm: “Ta cược. Ngươi đã muốn chết như vậy thì đừng trách ta”.