Tiên Tuyệt

Chương 770: Hành trình tinh không



Vũ La đi ở trên Cô Lang Tinh chỉ chốc lát đã nhìn thấy ba huyết án chém giết, hai vụ đã chết người, một vụ cũng là trọng thương. Đối với đám người từ bên ngoài tới này, thế lực bản xứ trên Cô Lang Tinh đang âm thầm dùng ánh mắt không có ý tốt đánh giá bọn họ. Chẳng qua bởi vì trong đội ngũ có một cường giả nhị phẩm thượng, những người còn lại đều là hạng người thực lực cường hãn, mới không có ai tới tìm phiền toái.

Vũ La nhìn nhìn người phía sau, một gã tiêu sư hiểu ý, tiến lên nói:

- Đại nhân, muốn tìm hướng đạo, tốt nhất là đi tới quán trà, nơi đó loại người nào cũng có.

Tiên Nhân thọ nguyên kéo dài, tầng chót của Tiên giới có quá nhiều Tiên Nhân tu luyện không nên, mỗi ngày không có việc gì, quán trà chính là nơi tụ tập của loại người này. Loại người này bản lĩnh lớn không có, thế nhưng đối với một ít chuyện xưa, tin tức của Tiên giới lại cực kỳ rõ ràng.

Vũ La gật đầu một cái, tiêu sư kia liền đi trước tìm người hỏi đường, đi tới một quán trà phụ cận.

So với sự phồn vinh cực độ trên Cửu Dương Tinh, nơi này chỉ có thể dùng từ lụn bại để hình dung. Tẩy Tâm Trà Xã này nghe nói là một nhà tốt nhất trong vòng trăm dặm phụ cận, thế nhưng ở trong mắt của Vũ La, còn không bằng một ít trà lâu danh giá ở Ngũ Phương Giới.

Chỉ là một tòa tiểu lâu hai tầng bằng gỗ, tường bên ngoài loang lổ, không ít chỗ đã tróc sơn.

Một đám người như vậy đi vào, cũng không sinh ra bao nhiêu ảnh hưởng đối với trà lâu ồn ào tiếng người này, cũng chỉ có mấy trà khách ngồi dựa vào cửa lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ. Nơi biên giới, loại người nào cũng có, đội ngũ như vậy cũng gần như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy.

Người hầu trà vắt khăn mặt trên vai vội vàng nghênh đón, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ hỏi:

- Khách quan, uống trà hay là tìm người?

Vũ La mỉm cười, thật đúng là phục vụ chu đáo. Tiêu sư lúc trước đoán chừng đã được Tiêu Minh Viễn căn dặn, chuyện đối ngoại giao thiệp hắn dốc sức phụ trách, không đi làm phiền Vũ La.

Tiêu sư ném một miếng tiên ngọc cho người hầu trà, cắt đứt sự nịnh nọt của người hầu trà, nói:

- Vừa uống trà, vừa tìm người. Đi tìm cho ta mấy người hướng đạo tới đây, chúng ta muốn đi Ngự Xạ Tinh. Đừng nghĩ làm lấy lệ, cứ tìm tới đây vài người, chúng ta tự chọn.

- Khụ, khách quan, theo như ngài nói. Ngài chờ một chút, sẽ tới ngay.

Người hầu trà bước nhanh đi.

Trước khi đi, Vũ La đã giao giới chỉ tiến vào tinh không phù đảo kia cho Lão Hắc, để hắn đi tinh không phù đảo trước chuẩn bị. Bên cạnh Vũ La thật sự thiếu một người đứng ra xử lý việc vặt.

Tiêu sư này họ Hoàng, tên chỉ có một chữ Hầu, nhưng thật ra rất khôn khéo và giỏi giang.

Hoàng Hầu chào hỏi mọi người, chọn một bàn sạch sẽ ngồi xuống. Ba người Dạ Huy cũng không ngồi, lạnh lùng đứng ở phía sau Vũ La. Người hầu trà rất nhanh đã mang lên một ấm trà ngon, mấy tiêu sư uống ứng ực như trâu một phen. Lương Mạt Vũ đối với trà như vậy tự nhiên là cũng không thèm nhìn, lão Tứ Lăng Hổ Quy hiếu kỳ quan sát xung quanh.

Đợi không đến một nén nhang, người hầu trà liền dẫn ba người tới, Hoàng Hầu nhìn Vũ La, Vũ La tùy ý nói:

- Ngươi xem rồi chọn một người đi, người thành thực, chín chắn là được.

Hoàng Hầu gật đầu.

Vũ La nói rất đơn giản, hắn lại không dám qua loa, ở bên cạnh thấp giọng hỏi hắn hồi lâu mới lưu lại một người, dẫn tới ra mắt Vũ La.

- Tiên sinh, hắn gọi là Lục Giới, đối với tinh cầu xung quanh đều rất quen thuộc.

Lục Giới con mắt không lớn, màu da hơi có chút vàng, một bộ dạng hạ nhân, nhìn thấy Vũ La vội vàng hành lễ:

- Tiểu nhân Lục Giới, ra mắt chủ gia tiên sinh.

Vũ La gật đầu:

- Đi, lập tức lên đường.

Mọi người cũng không lề mề lâu, lập tức đứng dậy, Hoàng Hầu thanh toán tiền, sau đó theo đi ra.

Mọi người tới đi vội vàng dẫn tới sự chú ý của một ít trà khách bên cạnh. Một gã trà khách kéo người hầu trà:

- Hắc, những tên kia muốn đi đâu?

Người hầu trà tròng mắt đảo liên hồi, không có trả lời.

Người kia tiện tay ném ra nửa khối tiên ngọc, lúc này người hầu trà mới nói:

- Nghe nói là đi Ngự Xạ Tinh.

Người kia cau mày:

- Vì sao gần đây nhiều người muốn đi Ngự Xạ Tinh như vậy?

Đám người Vũ La vừa ra khỏi cửa, trên con đường trước mặt đúng lúc có người đi tới, nhìn thấy bọn họ lập tức hỏi:

- Các ngươi là tiêu cục sao? Tiếp nhận thuê không?

Vũ La vừa liếc mắt đã nhìn ra người này là nữ cải nam trang, chẳng qua cải trang tương đối xảo diệu, dung mạo cũng đã cải biến, nhìn qua giống như là một hán tử lôi thôi gầy yếu.

Vũ La khoát tay:

- Không phải.

Người kia chắp tay, nói câu xin lỗi, tiến vào quán trà phía sau.

Đám người Vũ La rời khỏi phố xá sầm uất tìm một địa phương hoang vắng, phóng chiếc thuyền nhỏ kia ra, mọi người lên thuyền bay đi Ngự Xạ Tinh.

Lộ trình lúc trước đều có thể lựa chọn xuyên qua không gian, thế nhưng Ngự Xạ Tinh là một tinh cầu vô chủ, tự nhiên không có ai lại bỏ ra nhiều tiền như vậy dựng tiên trận truyền tống gì đó ở trên Ngự Xạ Tinh, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình phi hành đi.

Mặc dù nói Cô Lang Tinh là tinh cầu thương nghiệp gần Ngự Xạ Tinh nhất, thế nhưng tinh không mênh mông, chuyến bay này cũng phải bốn năm ngày. Mọi người buồn chán liền ở trong buông nhỏ trên thuyền đả tọa tu luyện.

Vũ La lại bắt đầu nghiên cứu chiếc thuyền nhỏ này.

Thực ra cũng không có gì hay để nghiên cứu, nếu như thật sự có chỗ nào đặc biệt, Tiêu Minh Viễn cũng sẽ không đem thứ này làm món nợ nhân tình tặng cho hắn. Vũ La chỉ là muốn xem thử một chút, đồ vật đến từ Loa Toàn Tinh Tý rốt cuộc có chỗ nào bất đồng.

Hắn phóng nguyên hồn ra, chậm rãi chìm vào trong thân thuyền.

Lúc trước hắn đã kiểm tra qua một lần rồi, thân thuyền sử dụng một loại tài liệu giống như tảng đá chế tạo mà thành, đáng tiếc Vũ La đối với các loại tài liệu của Tiên giới hiểu biết có hạn, cũng không nhìn ra rốt cuộc là tài liệu gì.

Trong thân thuyền phong ấn hai tiên trận cổ xưa, hai tiên trận này làm cho chiếc thuyền này có được lực phòng ngự không tồi.

Ngoại trừ điều này, ở bên ngoài thân thuyền còn có một ít trận pháp bị tổn hại.

Những trận pháp này đã trải qua Nhị ca của Tiêu Minh Viễn kiểm tra vô số lần, khẳng định không có cách nào tu bổ.

Đây là tiên trận của thời kỳ Thái cổ, đã sớm thất truyền, tìm khắp toàn bộ Tu Chân Giới cũng không có ai hiểu được. Vũ La cũng lười đi nghiên cứu, mà chuyên tâm nhìn hai trận pháp phòng ngự hoàn chỉnh kia.

Trận pháp này mặc dù không phức tạp, thế nhưng nguyên lý sử dụng cơ bản lại khác một trời một vực với tiên trận hiện tại. Vũ La đã nghiên cứu nửa ngày vẫn không hiểu ra sao. Mất tròn một ngày hắn mời tìm hiểu rõ một ít quy tắc vận hành lực lượng cơ bản.

Nhưng cũng chỉ là hiểu được mà thôi, muốn phục chế còn kém xa không có khả năng.

Huống chi hai trận pháp này mặc dù cổ xưa, nhưng uy lực cũng không xuất sắc hơn so với tiên trận hiện tại, không có giá trị phục chế.

Vũ La lại mất nửa ngày, cuối cùng cũng hiểụ được thấu triệt hai trận pháp này, thế nhưng sau khi tìm hiểu thấu triệt lại có nghi vấn mới nổi lên trong đầu: Trong hai trận pháp này, có ít nhất ba phần là không có bất luận tác dụng gì.

Khi Vũ La vừa phát hiện điểm này, bản thân cũng có chút hoài nghi, có phải mình đã suy diễn sai rồi không?

Nếu như nói một trận pháp có một phần của một trận pháp là vô dụng, vậy còn có khả năng, dù sao tiêu chuẩn của Tiên Nhân triện khắc trận pháp cũng có cao có thấp. Thế nhưng ba phần thì tiên trận này có thể nói là tác phẩm “thất bại”.

Chiến thuyền nhỏ này chế tác hoàn mỹ. Nhìn thế nào cũng không giống một tác phẩm thất bại.

Vũ La lại cẩn thận kiểm tra một lần, xác định mình không có tính sai, đích thật là có ba phần hoàn toàn vô dụng, chí ít là ở dưới tình trạng hiện tại là hoàn toàn vô dụng.

Hắn cảm giác có chút không thích hợp, lại nghiên cứu một phen, cuối cùng phát hiện một ít chỗ dị thường.