Tiền Nhiệm Vô Song

Chương 34: Tào gia!



Bên trong xe taxi, La Khang An cả người đầy rượu rốt cục về nhà.

La Khang An đang muốn xuống xe bỗng sững sờ, nhìn thấy bóng người đứng lên ngay cửa ra vào, nhận ra đối phương là Gia Cát Man.

Y thuận tay kéo một cái, đè nữ tử bên người đang say bí tỉ nằm xuống, hai ngón tay bóp phần cổ của nữ tử, đối phương lập tức ngất đi.

Bàn giao một phen với tài xế xe taxi, cho thêm chút tiền, sau đó bước xuống xe.

Xe taxi rời đi, mang đi nữ nhân nằm nhoài trên chỗ ngồi phía sau.

Gia Cát Man mừng rỡ tiến lên nghênh đón La Khang An, nói:

"Trở về rồi?"

Tiếp theo cô nương này nhướng mày, hỏi:

"Cớ sao cả người toàn mùi rượu thế? Uống đến tận giờ này?"

La Khang An vui tươi hớn hở nói:

"Uống chút cũng là bình thường mà, lại nói, ta cũng không biết ngươi chờ ta ở chỗ này. Đừng nóng giận, bên ngoài lạnh, mau vào trong nhà."

Gia Cát Man có hơi bất mãn, nhưng bị dỗ ngọt vài câu xong, lập tức bỏ qua, hừ một tiếng, nói:

"Cầm đồ vật giúp ta."

" y. . ."

La Khang An mới chú ý tới bao lớn bao nhỏ, kinh ngạc nói:

"Mang nhiều đồ như vậy, ngươi muốn làm gì?"

Gia Cát Man trừng y, nói:

"Không phải ngươi nói muốn vĩnh viễn cùng ta sao? Ta chủ động đưa tới cửa, để cho ngươi nhặt một cái tiện nghi lớn như vậy, ngươi còn không vui hay sao?"

"Không có không vui, chỉ là, chuyện này. . ."

La Khang An gãi đầu một cái, nói:

"Chuyện này, nơi này là thương hội sắp xếp chỗ dừng chân cho ta, chỉ dành cho mỗi mình ta sinh sống, những người khác cần phải có sự cho phép của thương hội."

Gia Cát Man nghi ngờ, hỏi:

"Thương hội nào lại có quy tắc này chứ?"

La Khang An tằng hắng nói:

"Đối với các ngươi đương nhiên là không có, bất quá ta làm chuyện cơ mật, cho nên phải trải qua sự đồng ý của thương hội."

Sắc mặt Gia Cát Man nhìn không tốt, hỏi:

"Chúng ta cũng đã ở đây rồi, ý của ngươi là muốn ta cút?"

La Khang An liên tục trấn an, nói:

"Làm gì có chuyện đó, nếu đã đến rồi, đi vào trước, ngày mai ta tìm thương hội trao đổi một chút. Ngươi có thể đến, ta cầu còn không kịp, sao có thể không vui cơ chứ, ta nhất định nghĩ biện pháp thuyết phục thương hội là được."

Nói xong, y chủ động hỗ trợ cầm đồ vật.

Lúc này thần sắc của Gia Cát Man mới hơi nguội, hừ hừ mấy tiếng rồi sờ soạng chìa khoá từ trên người La Khang An, chính mình trước tiên mở cửa tiến vào, toàn bộ đồ vật ném cho La Khang An đi lấy.

La Khang An rất là vui vẻ bận rộn, thực chất nói thầm trong lòng.

Trao đổi với thương hội là vô nghĩa, y chắc chắn sẽ không đi trao đổi, thương hội căn bản không có loại quy tắc này, y trao đổi thế nào đây?

Nói cho cùng, y căn bản muốn Gia Cát man chạy tới ở cùng, Gia Cát Man ở nơi này, về sau y há có thể mang những nữ nhân khác đến?

Sau khi vào nhà, vừa đóng cửa thì y lại ôm hôn Gia Cát Man hoặc nói đủ kiểu bảo bối yêu thương, làm cho Gia Cát Man thoải mái cười to.

. . .

Nhạc hết người đi, quán ăn đêm cũng đóng cửa.

Ngũ Vi cởi ra trang phục ra khỏi phòng hóa trang, nở nụ cười với bạn trai đang chờ bên ngoài, xắn lấy cánh tay bạn trai cùng nhau rời đi.

Đi ra ngoài, hai người cùng nhau cưỡi một con lừa nhỏ, đón gió đêm về nhà, Ngũ Vi ôm eo bạn trai bày ra bộ dáng hưởng thụ, dán chặt ở phía sau lưng.

Đi tới nơi yên tĩnh, một chiếc xe ở phía sau tiến lên rồi rẽ ngoặt, cạch! Con lừa nhỏ đụng phải, thiếu chút nữa lật xe, miễn cưỡng mới có thể ổn định.

Xe phía trước ngừng lại, con lừa nhỏ cũng ngừng, vợ chồng trẻ bước xuống, muốn phân rõ phải trái với đối phương.

Nhưng mà trên xe đi xuống hai tên to con nhìn thế nào cũng không phải người tốt, vợ chồng trẻ bỗng nhiên có mấy phần kiêng kị.

Lúc này, phía sau lại có hai chiếc xe chạy đến, dừng lại ở một bên.

Trên xe lại xuống mấy người, trong đó một chiếc xe mở rộng cửa, Tào Lộ Bình ngồi ở bên trong lấy xuống mũ trên đầu, nhàn nhạt hỏi:

"Chuyện gì xảy ra?"

Vợ chồng trẻ nhìn thấy vị này, trong lòng thầm giật mình, vị này chính là địa đầu xà trong thành Bất Khuyết, nghe nói pháp lực cao cường, hai người sinh hoạt ở sàn đêm, đương nhiên đã nghe nói qua về vị này, chỉ là chưa bao giờ tiếp xúc mà thôi, lúc này hai người cùng nhau chào hỏi, nói:

"Tào gia."

Lúc trước một người bị đụng bước đến, bẩm báo:

"Tào gia, hai tên này đụng xe của chúng ta."

Vợ chồng trẻ nghe thấy hai bên là cùng một bọn, tinh thần lập tức khẩn trương, bận bịu giải thích.

Nhưng mà giải thích cái gì cũng vô dụng, Tào Lộ Bình nghiêng đầu ra hiệu một chút, lập tức có người tiến lên đưa đôi vợ chồng trẻ vào trong một chiếc xe, ngay cả con lửa nhỏ cũng bị đưa đi.

Một nhóm người chạy đến ngọn núi đào rỗng thành nhà kho, nhân viên lần lượt xuống xe, Tào Lộ Bình chui ra xe phất tay ra hiệu một chút.

Một đôi nam nữ bị đưa xuống xe, nữ bị áp giải đưa đến trước mặt Tào Lộ Bình, nam bị ba người vây quanh một chỗ, sau đó bị đánh một trận tơi bời đến mức không thảm không thôi.

Ngũ Vi kinh hoảng hô to, quát:

"Dừng tay, dừng tay."

Tào Lộ Bình lạnh nhạt nói:

"Cô nương, bây giờ ngươi đã có thể rời đi, nếu cảm thấy có vấn đề gì, cứ việc chạy đến thành vệ tố cáo."

Đối với loại người này, Ngũ Vi nào dám tố cáo điều gì, coi như trước mắt những người này bị bắt, những người khác trong nhóm há sẽ buông tha bọn họ, đến lúc đó bản thân chết như thế nào cũng không biết, lúc này cầu khẩn nói:

"Tào gia, Tào gia, là chúng ta sai, là chúng ta không cẩn thận đụng trúng xe ngài, chúng ta tình nguyện bồi thường, chúng ta sẽ bồi thường, mong ngài buông tha cho hắn, đừng đánh nữa."

Nói xong, nàng giùng giằng quỳ xuống.

"Dừng tay."

Tào Lộ Bình quát lên một tiếng, nói:

"Cô nương bày tỏ thái độ nói xin lỗi cũng không tệ, các ngươi đừng đánh quá mức."

Lúc này ba người vây đánh cũng dừng tay, dưới cái nghiêng đầu ra hiệu của gã, trực tiếp mang bạn trai của Ngũ Vi bị đánh cho không thảm không thôi kia rời đi.

"Tào gia!"

Ngũ Vi nhìn thấy bạn trai bị mang đi, kinh hãi kêu to, ôm lấy bắp đùi Tào Lộ Bình không ngừng cầu xin.

Tào Lộ Bình khoát tay một cái, người bên cạnh lập tức toàn bộ quay người rời đi, đều khuất mắt ngay lập tức.

Tào Lộ Bình đưa tay nắm vào trong hư không một cái, một cái ghế phía xa xa bay tới, rơi vào phía sau gã, sau đó chầm chậm ngồi xuống, đưa tay vuốt ve khuôn mặt đầy nước mặt kia, nói:

"Không có chuyện gì lớn, không cần khẩn trương, có chuyện gì từ từ nói, khóc sướt mướt không tưởng nổi, để cho người ta nhìn thấy, còn tưởng rằng ta đang khi dễ tiểu cô nương. Có chuyện gì cứ nói, nói rõ, ngươi chuẩn bị bồi thường thế nào?"

Ngũ Vi lập tức lau nước mắt, nói:

"Tào gia ngài nói phải bồi thường bao nhiêu tiền, chúng ta nhất định nghĩ biện pháp gom góp."

Tào Lộ Bình lắc đầu, nói:

"Ngươi coi ta là cái gì, coi ta đang bắt choẹt đe dọa hay sao? Bằng vào các ngươi mấy đồng tiền này, ta là loại người sẽ coi trọng chút tiền ấy sao?"

Không cần tiền? Chẳng lẽ là? Ngũ Vi kinh ngạc nhìn gã, trong vô ý thức hai tay bày ra trạng thái bảo vệ bản thân.

Tào Lộ Bình cười ha hả, nói:

"Ngươi suy nghĩ nhiều, ta cũng không thiếu nữ nhân, ta không có hứng thú với thân thể ngươi. Ta là người nói đạo lý, đám gia hoả này không biết nặng nhẹ, chưa gì đã động tay chân, thật sự không tưởng nổi, như vậy đi, ta mang bạn trai ngươi đi, giúp hắn dưỡng thương, chờ hắn lành lặn sẽ trả về bên cạnh ngươi, hơn nữa ta cũng sẽ bồi thường một chút phí tổn. Còn công việc bên kia của các ngươi, ta nghĩ lão bản các ngươi vẫn sẽ cho ta chút tình mọn, bạn trai ngươi muốn tịnh dưỡng một thời gian cũng không thành vấn đề, ngươi không cần lo lắng gì cả."

Ngũ Vi ý thức được cái gì, chuyện xung đột căn bản không phải ngẫu nhiên, khẩn trương nói:

"Tào gia, ngài rốt cuộc muốn như thế nào?"

Tào Lộ Bình trực tiếp hỏi:

"La Khang An, ngươi biết y không? Chính là cái người gần nhất thường xuyên bám lấy ngươi."

Ngũ Vi giật mình hoảng hốt, hơi nhẹ gật đầu.

Tào Lộ Bình nói:

"Ngươi là người từng trải, y muốn làm gì với ngươi, bản thân chắc hẳn phải biết rõ, ngươi cần phải giao mình cho y. Chỉ cần giúp ta chuyện này, về sau trong thành Bất Khuyết, các ngươi gặp phải bất kỳ chuyện gì đều có thể tìm ta, Tào mỗ sẽ không viện cớ, tuyệt đối không ngồi nhìn!"

Ngũ Vi lập tức cắn môi lắc đầu.

Tào Lộ Bình không chút phật lòng, đối mặt loại người cấp bậc như Ngũ Vi, trong mắt hắn chính là mặt hàng có thể tùy ý nắm, thật yên lặng nói:

"Cũng không phải bảo ngươi cả một đời bên cạnh y, chẳng phải chút chuyện vặt hay sao, dối trá ứng phó một chút là được.

Đương nhiên, nếu ngươi quan tâm vấn đề này, cũng có thể tìm cách tránh cho y toại nguyện, ta sẽ không miễn cưỡng, cần phải xem khả năng ứng phó của ngươi rồi. Ta không cần biết như thế nào, chỉ cần kết quả mà thôi, ta muốn biết tất cả sở thích của y, chỉ cần ngươi giúp ta tìm hiểu tình huống, sẽ chẳng có bất kỳ nguy hiểm gì. Ngay cả một chút việc nhỏ ấy, nếu ngươi vẫn không thể đáp ứng, vậy thì không cần thương lượng nữa. Nếu ta có thể tìm đến ngươi, đương nhiên biết rõ điểm yếu của ngươi, đến lúc đó đừng nói là bạn trai ngươi, chỉ sợ cha mẹ ngươi cũng cần phải dưỡng thương. . ."

Mây mù mờ mịt, lầu các bằng ngọc, trung tâm Côn Quảng Tiên Vực, một đám người lần lượt đi ra khỏi lầu các, Lạc Thiên Hà cũng ở trong đó.

Ở chỗ này, cơ bản không nhìn thấy cách ăn mặc tập tục mới của nhân gian, đều là trang phục có nếp cổ xưa.

Vực chủ Nam Như, triệu tập thành chủ Cửu Châu nghị sự, thương nghị chuyện đấu thầu Cự Linh Thần, hỏi ý kiến của mọi người xem tổ chức ở đâu cho phù hợp, tất cả mọi người trên cơ bản không có ý kiến gì, phần lớn xin mời vực chủ chính mình định đoạt. Đối với rất nhiều người, việc không liên quan đến mình, đặt ở trên địa bàn của mình không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Cho dù các thành chủ có thương hội tham dự đấu thầu trong lãnh địa nhà mình như thành Thiên Cổ, thành Phục Ba cùng với thành Bất Khuyết, đối với chuyện này đều không có ý kiến gì.

Tiền triều dư nghiệt vừa mới đối với Tiên Đô phát động qua tập kích, thời buổi này đang loạn lạc, bởi vì lợi ích dẫn tới một đống người muôn hình muôn vẻ, không nói đến việc đầu nhập nhân lực vật lực đi tổ chức rất phiền phức, còn không biết có rước lấy chuyện gì hay không, mặc dù thương hội có ý tứ tranh thủ nhưng ba vị thành chủ chỉ nói trên miệng, đến nơi này cũng không ai cất thành lời.

Đối với sự lo lắng của ba vị thành chủ, không phải vấn đề dùng tiền có thể giải quyết, mặc kệ những thương gia của thương hội có ý nghĩ thế nào.

Trên thực tế, cho dù là Tần thị, cũng đã biểu đạt hy vọng Lạc Thiên Hà có thể tranh thủ đấ thầu diễn ra ngay tại thành Bất Khuyết, trên địa bàn của mình đương nhiên là có thể chiếm cứ một chút ưu thế sân nhà, đáng tiếc Lạc Thiên Hà ngay cả thử một chút đều chưa mở miệng.

Nam Như thấy không có người hưởng ứng, cũng không quá tình nguyện tiếp nhận việc này, đồng thời không thể miễn cưỡng bất kỳ ai, đành phải tự mình ổn định đấu thầu ngay trên chính địa phương trụ cột của Tiên vực.

Ngay lúc đám người tàn cuộc rời đi, thành chủ thành Thiên Cổ - Mộc Thanh Nhu ông váy bồng bềnh đi tới, khẽ cười nói:

"Lạc thành chủ dừng bước."

Lạc Thiên Hà dừng bước quay đầu, hỏi:

"Mộc thành chủ có gì phân phó?"

Mộc Thanh Nhu đáp:

"Không dám phân phó gì. Chỉ là một chút chuyện nhỏ, dẫn Lạc thành chủ đến gặp một người."

Nàng đưa tay mời khách khí.

Lạc Thiên Hà ừm một tiếng, cung kính không bằng tuân mệnh, cất bước đi theo nàng.

Hai người xuống sơn, trong một ngôi đình dưới chân núi, gặp gỡ một nam tử đứng yên.

Mộc Thanh Nhu cười nói:

"Lạc thành chủ, vị này là hội trưởng thương hội Phan thị trong khu vực của ta - Phan Khánh. Phan hội trưởng, còn không mau bái kiến Lạc thành chủ."

Người này chính là gia chủ của Phan thị, đồng thời là phụ thân của Phan Lăng Vân, nghe xong tranh thủ thời gian chắp tay cúi đầu, nói:

"Phan Khánh bái kiến Lạc thành chủ."

Lạc Thiên Hà lông mày hơi động, biết đại khái là chuyện gì, nhàn nhạt đáp một tiếng.

Phan Khánh hành lễ xong, nhanh chóng đi đến một bên nâng cái hộp ngọc rồi mở ra, ánh sáng cấp tốc phát ra, hiển nhiên là một viên nội đan yêu thú nào đó, xem xét chính là một kiện bảo vật không tệ.

"Tiểu nữ Phan Lăng Vân làm bậy trong thành Bất Khuyết, Phan Khánh dạy dỗ không đủ nghiêm, thật sự cảm thấy hổ thẹn, đây là một viên nội đan của Độc Giao vạn năm, mong rằng Lạc thành chủ không ghét bỏ, nhận tấm lòng thành của Phan Khánh."

Lạc Thiên Hà hừ lạnh, hỏi:

"Ngươi muốn làm gì? Đút lót ngay trước mặt mọi người hay sao?"