Tiên Ma Biến

Chương 315: Một tên đệ tử khoa Nội Tương!



- Thật không ngờ ngay cả ngươi cũng ở đây.

Tiêu Tương tất nhiên không thể nào quỳ xuống trước hoàng đế Phượng Hiên. Với cách nhìn của lão, nếu như không phải vì có chùa Bàn Nhược tỏ thái độ, tên tiểu hoàng đế Đường Tàng này cũng chỉ là một bù nhìn bất cứ lúc nào cũng có thể vặn ngã.

Lão chỉ không ngờ những chuyện mình đã ban bài tốt lại bị đổ vỡ, hơn nữa, thời điểm hai bên trở mặt cũng đến quá nhanh.

Tuy nhiên, ánh mắt lão bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, nói:

- Ngươi thật can đảm, muốn giết hoàng thúc của ngươi ư? Nhưng cộng tất cả những người bên cạnh ngươi, cũng chỉ có hai người có thể uy hiếp được ta. Hơn nữa, ngươi phải hiểu ta không giết ngươi không phải vì sợ ngươi mà là vì kiêng kỵ thân phận tiểu hoàng thượng này. Hiện giờ các ngươi tới giết ta, ta không thể không giết các ngươi. Chỉ tiếc ngươi quá ngây thơ, ngươi cho rằng dựa vào hai người này là có thể giết chết ta? Điều ta muốn biết bây giờ chính là ba người các ngươi làm cách nào để đi vào được chỗ này...ta nghĩ các ngươi nên nói cho ta biết, tránh ta lại ra tay thanh tẩy, giết quá nhiều người.

Tiểu hòa thượng Vân Hải lắm mồm tựa hồ muốn nói chuyện, nhưng Cốc Tâm Âm lại nhướng mày, bình tĩnh nói:

- Về việc này...ta nghĩ chờ đến lúc ngươi gần chết, ta sẽ nói cho ngươi biết.

Tiêu Tương ung dung cười một tiếng:

- Vậy phải xem thử hôm nay ai là người phải chết.

Chữ "chết" vừa ra khỏi miệng, hai tay của lão lập tức đặt lên lò lửa bằng đồng xanh cùng với hũ đất nóng hổi.

Hai tay lão ta phun ra khí tức bàng bạc, nhanh chóng tụ lại tạo thành một con voi thần khổng lồ màu trắng ngay trước người. Lò lửa bằng đồng xanh, hũ đất bị vỡ nát ra, kết hợp với những ngọn lửa và nước canh trắng đục bỗng nhiên bay lên cao, giống như hóa thành cốt cách cho con voi khổng lồ màu trắng này.

Khi sức mạnh và vô tận nguyên khí trước người lão hóa thành voi thần, Cốc Tâm Âm bỗng hơi ngửa đầu nhìn lên trời.

Trên nóc nhà của tĩnh thất này bỗng nhiên có những tiếng tí tách rất nhỏ như mưa rơi, sau đấy có một ánh kiếm màu vàng đâm thủng nóc nhà, rủ xuống như một tia chớp.

Ngay lúc này có một nam tử trung niên nho nhã mặc trường sam màu vàng lăng không đi tới, vượt qua tường rào bên ngoài.

Cùng một lúc, một lão vu sư trên người có đầy những hoa văn tối nghĩa, thân mặc một bộ quần áo vô cùng sặc sỡ, nhẹ nhàng đẩy đại môn ngoại viện.

Tiêu Tương, Cốc Tâm Âm lăng không bước đến chỗ nam tử nho nhã mặc áo vàng cùng với lão vu sư có đầy hình săm trên người. Khí tức bàng bạc của những người này hiển hiện ra ngoài, tạo thành khí thế to lớn khổng lồ, khiến cho sàn nhà bỗng nhiên bị rung động.

Nhưng còn có một thanh tiểu kiếm màu lam, không biết từ nơi nào bên ngoài viện bay tới, tốc độ còn nhanh hơn cả nam tử nho nhã mặc áo vàng và lão vu sư, cấp tốc tiến gần Cốc Tâm Âm và Tiêu Tương.

Bởi vì tất cả những việc này gần như xảy ra cùng một lúc, mà khí tức bàng bạc trong căn phòng lại dồn nén âm thanh lại, nên nhất thời mọi người ở đây cảm thấy không gian thật yên tĩnh.

Ánh kiếm màu vàng của Cốc Tâm Âm phóng ra, chém vào thân thể voi thần màu trắng.

Voi thần màu trắng nhanh chóng tan rã, tất cả ánh sáng màu trắng, mảnh nhỏ lò lửa bằng đồng xanh, hũ đất và nước canh nóng hổi như đụng vào một bức tường vô hình, khuếch tán ra khắp nơi.

Tất cả cửa sổ của căn tĩnh thất này bị phồng lên, rách nát tả tơi, tiếp đấy cả tòa tĩnh thất không thể chịu nổi khí tức khổng lồ ngày một lớn mạnh hơn, vỡ tan thành những khối nhỏ.

Tiểu kiếm màu lam từ ngoại viện bay tới đâm thẳng vào sau ót Cốc Tâm Âm.

Tiểu hòa thượng Vân Hải mặc tăng y màu trắng đột nhiên bay lên.

Tay trái cậu ta khoác lên người hoàng đế Phượng Hiên, mang theo tiểu hoàng đế Đường Tàng. Thân thể hai người dường như đã mất hết trọng lượng, cả người lóng lánh ánh vàng sáng bóng, tựa như ánh phật quang trong chùa Bàn Nhược, sau đấy đột nhiên xuất hiện trước tiểu kiếm màu lam, giống như đã xuyên qua vô số không gian...Tay phải cậu ta kết một pháp ấn, chỉa thẳng về phía phi kiếm, dường như muốn dùng hai ngón tay mình nắm chặt phi kiếm.

Tiểu kiếm màu lam đột nhiên gia tốc, phát ra những âm thanh khó nghe như thể hiện sự chê cười trước hành động của Vân Hải, tạo thành một ngọn lửa màu lam, điên cuồng đâm thẳng vào lòng bàn tay Vân Hải.

Lòng bàn tay Vân Hải xuất hiện vô số ánh sao, từ lỗ chân lông cho đến thất khiếu của cậu ta đều phát ra tiếng vang kỳ dị, tựa như những tiếng chuông chùa vào lúc sáng sớm.

Thanh tiểu kiếm màu lam có thể đâm xuyên qua trọng giáp Đường Tàng lại không thể nào làm bị thương lòng bàn tay của tiểu tăng mặc áo trắng, bị hai ngón tay cậu ta bắt lấy, rung động mãnh liệt, phát ra những tiếng rít chói tai thể hiện nỗi tức giận và không cam.

...

Tĩnh thất hoa mỹ biến thành vô số mảnh vụn, rơi xuống như mưa quanh thân Cốc Tâm Âm và Tiêu Tương.

Cốc Tâm Âm không vui không buồn đứng yên, tựa như những gì đang xảy ra không liên quan tới hắn ta. Cho dù tiểu hòa thượng Vân Hải thường xuyên bị hắn dùng câu từ trêu chọc đang thể hiện thần thông chùa Bàn Nhược kinh hãi thế nhân cũng không làm hắn ngạc nhiên hay kinh hãi, tất cả ý niệm của hắn đã tập trung vào trong ánh kiếm màu vàng kia, có thể nói chính hắn đã biến thành ánh kiếm này.

Ánh kiếm màu vàng đâm tới trước người Tiêu Tương.

Thật không ngờ ngay lúc này Tiêu Tương lại ngồi xếp bằng lại.

Thân thể lão huyền phù trong không trung cách mặt đất ba thước, một mặt kính hình tròn làm bằng đồng từ trong tay lão bay ra, vờn quanh trước người lão rồi cấp tốc xoay tròn.

"Leng keng!" T.r.u.y.ệthegioitruyen.com

Chỉ trong một tic tắc, ánh kiếm màu vàng và mặt kính bằng đồng này đã đụng nhau vô số lần. Phi kiếm tấn công chỗ nào, mặt kính hình tròn lập tức bay tới đó ngăn cản. Bởi vì tốc độ quá nhân, nên nếu người bình thường có thể nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn họ sẽ nói rằng quanh người Tiêu Tương đã có thêm một tầng ánh sáng màu đồng, trong nháy mắt phát ra vô số ánh sao. Cũng bởi vì tốc độ quá nhanh, nên mặc dù phi kiếm và mặt kính đã đụng vào nhau vô số lần, nhưng chỉ có một tiếng động vang lên.

Qua nhiều lần va chạm với nhau, đôi mắt uy nghiêm thâm sâu như biển của Tiêu Tương bỗng nhiên xuất hiện hai vệt máu, nhưng lão lại hưng phấn sẵng giọng và cười lớn đầy toan tính:

- Cốc Tâm Âm, nhiều năm bị nhốt trong thủy lao...ngươi không có trở nên mạnh mẽ như mình nghĩ, mà ta cũng không yếu như ngươi tưởng. Cho nên, ngươi nhất định không giết được ta, mà ngươi cũng không thể quay trở về Vân Tần.

Ngay lúc lão nói ra lời này, tên vu sư già lão đẩy cửa bước vào cũng ngồi xuống.

Đôi mắt u ám tối đen của lão ta như đang thiêu cháy, phát ra một ngọn lửa màu xanh sẫm, tất cả hình săm trên người lão sáng lên, giống như một ngọn lửa đang bừng cháy mạnh mẽ.

Đôi môi lão run rẩy liên tục. Theo những tiếng nói chói tai khó nghe phát ra bên ngoài như mũi tên nhọn, xung quanh ngọn lửa màu xanh sẫm kia bỗng nhiên xuất hiện các con quạ đen cùng màu, điên cuồng lao tới tiểu hòa thượng Vân Hải và hoàng đế Phượng Hiên.

Đối mặt với những con quạ đen hung dữ đang lao tới, toàn thân phát ra khí tức mạnh mẽ đến nỗi làm cho hồn lực trong cơ thể những người xung quanh phải rung động mạnh mẽ kia, tiểu hòa thượng Vân Hải đang được ánh sáng màu vàng bao quanh lớn tiếng nói:

- Tà ma ngoại đạo!

Vừa nói xong, tiểu kiếm màu lam trong tay cậu ta bỗng nhiên chấn động, hoảng hốt thối lui khỏi tay cậu ta, trong nháy mắt không biết đã rút lui bao nhiêu thước.

Trong nháy mắt, ngón tay cậu ta chỉ thẳng vào lão vu sư, từng giọt nước theo ngón tay nhỏ nhắn đấy bắn ra bên ngoài và nhắm vào lão vu sư.

Nhưng thứ đấy không phải là giọt nước, cũng không phải là bụi bặm, mà là những ánh kiếm màu lam sáng chói ẩn hiện phật quang, trong nháy mắt phá nát những con quạ lửa, xông thẳng tới lão vu sư.

Cả người lão vu sư bị đánh bay ngược ra sau, đụng vào trên tường, khảm sâu vào bên trong. Những ánh kiếm khủng khiếp kia xông thẳng vào trong ngực lão, khiến cho miệng lão phải phun ra từng ngụm máu tươi, mái tóc trắng bạc dính đầy những mảnh đá và bụi đất, trông vô cùng thê thảm. Ẩn sâu trong đôi mắt già nua đấy là sự khó hiểu, không thể tin được.

Sức mạnh ẩn trong ánh kiếm màu lam của Vân Hải toàn toàn giống sức mạnh bên trong thanh tiểu kiếm màu lam kia. Dường như trong lúc cậu ta dùng hai ngón tay kẹp lấy tiểu kiếm màu lam, cậu ta đã dùng một phương pháp nào đấy chuyển toàn bộ sức mạnh đó vào trong cơ thể mình, sau đó lại kết hợp với sức mạnh trong người để tấn công lão, nên lão không thể nào chống đỡ được.

Nhưng bởi vì đã quá quen thuộc với sức mạnh của chủ nhân tiểu kiếm màu lam cũng như tiểu kiếm màu lam, nên lão vu sư mới cảm thấy rất khó hiểu. Với thân thể yếu ớt của Vân Hải, tại sao có thể tạo thành một tù ngục nhốt chặt sức mạnh khủng khiếp như thế trong thể nội?

Cường giả chùa Bàn Nhược thật sự mạnh đến mức ngay cả một người như lão cũng không thể hiểu sao?

Trừ Cốc Tâm Âm và Tiêu Tương, tất cả mọi người đều bị thần thông của tiểu tăng Vân Hải mặc áo trắng chùa Bàn Nhược làm khiếp sợ, ngay cả chủ nhân thanh tiểu kiếm màu lam cũng sợ hãi không thôi, thanh tiểu kiếm màu lam đã thoát khốn bất giác lui nhanh về sau thêm mấy thước.

Nam tử nho nhã mặc áo vàng lăng không vượt từng cũng cảm thấy kinh hãi, nhưng hắn hiểu rõ Cốc Tâm Âm và tiểu tăng mặc áo trắng này không phải là người thường, nên hắn càng không thể chờ đợi được. Hắn lập tức quát to một tiếng, ngay lúc lão vu sư bị đánh bay ngược về sau, hắn ta cũng lăng không tới, xuất hiện trước người Vân Hải.

Hắn ta xuất kiếm.

Hắn là một kiếm sư, trong tay gã là một thanh tiểu kiếm ngà voi.

Khí tức quấn quanh thân kiếm ngà voi này thậm chí còn mạnh hơn thanh tiểu kiếm màu lam, nhưng thanh kiếm của hắn ta lại không rời tay bay ra. Bởi vì từ lúc tu kiếm đến nay, hắn đã lựa chọn đạo của mình là cầm kiếm. Phương thức tu hành này khiến kiếm của hắn không thể nào phi hành cũng như linh động bằng phi kiếm, nhưng uy lực trong kiếm lại mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Từ lúc xuất đạo đến nay, không biết hắn ta đã dùng bao nhiêu tính mạng của địch thủ để luyện thành thanh kiếm như vậy.

Hắn chính là đệ nhất kiếm sư Đường Tàng - Hàn Sư Tử.

Thanh tiểu kiếm ngà voi trơn bóng trong tay hắn tản phát một thứ ánh sáng kỳ lạ chớp tắt liên tục trong không trung, đâm vào trong ngực tiểu hòa thượng Vân Hải. Vô tận kiếm ý và sức mạnh kinh khủng lập tức khuếch trương trong thể nội Vân Hải.

...

Ngay lúc đệ nhất kiếm sư Đường Tàng, cũng là thuộc hạ đắc lực nhất của kẻ quyền thế ngập trời Đường Tàng - hoàng thúc Tiêu Tương, tung kiếm đâm trúng Vân Hải, Cốc Tâm Âm đã mở miệng trả lời Tiêu Tương:

- Đây là nàng nói cho ta biết...nàng là con gái của ngươi, nhưng nàng không nói cho ngươi biết, lại nói cho ta biết.

Khi chữ đầu tiên được phát ra, thân thể hắn chợt biến mất.

Bề ngoài thân thể hắn không có gì khác lạ, nhưng trong mắt những người ở đây, thân thể hắn đột nhiên trở nên rất kỳ lạ.

Gần như là cùng một lúc, ánh kiếm màu vàng kia đột nhiên sáng bừng lên, tản phát vô số kiếm quang, giống như một vầng mặt trời đang thiêu đốt, kiếm khí kinh phủng bao phủ khắp nơi, khiến chủ nhân tiểu kiếm màu lam cùng với chủ nhân tiểu kiếm ngà voi là Hàn Sư Tử hoàn toàn biến sắc.

Ánh kiếm màu vàng trong nháy mắt biến thành vô số đạo, đây là một tốc độ nhanh đến nỗi bất kỳ người tu hành nào cho dù nhìn thấy cũng không thể phản ứng kịp.

Thậm chí Tiêu Tương còn không kịp sợ hãi và kinh ngạc.

Mặt kính cổ hình tròn quanh người lão vẫn đang xoay tròn, tạo thành một bảo quang màu đồng bao quanh người lão lại. Nhưng vô số ánh kiếm màu vàng tỏa sáng chí cực kia lại nhanh chóng tự do ra vào mặt kính cổ này, tạo thành vô số tia sáng phản chiếu xuống người lão.