Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Quyển 3 - Chương 10-1: Rốt cuộc ai là yêu vật? (1)



Nam Cung Cẩm do dự đứng trước cửa nửa ngày, trong ngực tràn đầy bực tức,nàng là nữ nhân đó, đa số nam nhân sẽ bao dung cho nàng, có ai giống như Bách Lý Kinh Hồng kia, động một chút là giận, mà giận rồi là đóng cửakhông cho mình vô, hắn đang ra oai với mình? Hừ, loại oai phong này cầnphải khẩn trương phá bỏ, không thể để lâu dài!

Hiện tại nàng cầnlàm chính là quay đầu bỏ đi! Cả hai chiến tranh lạnh một phen, cần phảicho hàng kia biết là một người đàn ông thì cái gì nên làm và cái gìkhông nên làm, nên có khí độ ra sao và không nên có hành vi như thế nào! Hơn nữa, nàng muốn hắn phải thấu triệt, Nam Cung Cẩm nàng không phải là loại để người khác muốn khi dễ là khi dễ, hở chút là không ngó ngàngnàng, đóng cửa phòng, đó là hành vi không đúng đắn!

Có điều, xoay người đi vài bước lại càng thấy bước chân thêm trầm trọng, còn có một tư thế bất động!

Suy sụp dừng bước, tuy nhiên cũng chưa quay đầu lại.

Gió lạnh thấu xương thổi qua người, làm tăng thêm cảm giác hiu quạnh. Vìcái gì mà càng ngày càng cảm thấy mệt mõi! Từ lúc đến cổ đại tới giờ,nàng có gì vui? Từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay không phải dễ.Từ một cô cung nữ nhỏ bé luôn bị mọi người khi dễ cho đến khi trở thànhThừa tướng ngồi dưới một người trên vạn người như hiện nay có bao nhiêugian nan, trên đường khổ sở cũng chỉ riêng mình nàng thấu. Thi khoa cử,làm Thừa tướng, nàng vì chính mình sao?

Không phải!

Tranh đấu giành giật với các đại thần trên triều là vì nàng sao?

Cũng không phải!

Nàng không cầu danh, không cầu lợi, không cầu quyền, chỉ hy vọng mình có thể ngẩng đầu, nâng cao tư thái đứng bên cạnh hắn, trợ giúp hắn làm nhữngđiều hắn muốn. Dù nàng biết hắn không cần, nhưng nàng vẫn muốn vì hắn mà nỗ lực đi giao tranh, dùng toàn lực để làm!

Nhưng, thứ nàng được là gì? Đóng cửa không cho vào! Hắn cho rằng hắn là đàn ông, hắn khôngthích bên người mình có gã đàn ông khác. Hắn không cao hứng liền có thểgiận dỗi, không nhìn nàng. Bộ nàng cũng không biết giận dỗi sao? Cho dùnàng là ‘Yêu nghiệt’, Tô Cẩm Bình hay Nam Cung Cẩm, hay Yến Kinh Hồngluôn giả đáng thương trước mặt Mộ Dung Thiên Thu thì tính tình và kiênnhẫn là thứ xa xỉ đối với nàng! Nàng đã cố gắng hạ thấp tính tình mình,nhiều lần bỏ qua mặt mũi mà đi dỗ dành hắn vui vẻ, nhưng hắn vẫn khóchịu, giận dỗi, chẳng lẽ hắn nghĩ nàng da mặt dày tới mức đã không cònbiết xấu hổ nữa rồi?

Tuyết trắng bay đầy trời, trong phòng ánh nến mờ mờ ảo ảo từ cửa sổ hắt ra như một bóng ma, cứ như tâm tình của nàng bây giờ.

Tuyết rơi càng nhiều, nhiệt độ cũng hạ thấp, không khí ngày càng lạnh. Hô hấp trong không khí cũng biến thành làn khói trắng, ánh mắt phiêu tán, nàng cảm thấy một cảm giác tay chân lạnh lẽo lan tràn, mùa đông thật sự rấtlạnh nha!

Hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, bây giờlàm gì cho tốt? Lại đến năn nỉ hắn mở cửa sao? Đêm qua không thành cônglà đủ lắm rồi, nàng không nghĩ mình nên làm lần nữa! Nếu muốn bỏ đi,chân nhấc không lên, bởi vì nàng biết, hôm qua không phải chuyện lớn lao gì, chỉ là hắn chơi tiểu tính tình. Nhưng hôm nay đã xảy ra đại sự, nếu nàng bỏ đi, hiểu lầm giữa bọn họ ngày càng thêm lớn. Trong lúc nhấtthời nàng không biết nên đi hay ở, cười khổ một tiếng, nếu không muốnlàm gì hết vậy thì dứt khoát ở ngoài cửa đi thôi!

Ngẫm nghĩ thấymình giống như có chút muốn từ bỏ bèn đi qua lan can ngồi xuống, bôngtuyết rơi tả lả trên người, nghiền ngẫm cảm giác tự mình hại mình! Đêmqua kêu cửa hai canh giờ cũng không ai mở, cửa đóng im ỉm, chán nản liền bỏ về phòng. Hôm nay nếu hắn không mở cửa, nàng liều mạng ngồi trongtuyết ở chỗ này cả đêm xem hắn nhẫn tâm đến đâu!

Tuyết ngày càngrơi nhiều, chưa tới vài phút, cả người nàng phủ một tầng tuyết mỏng. Rũrũ vài bông tuyết trên người xuống, sau đó dứt khoát nhắm mắt lại tựalưng vào cột, ngủ! Trong lòng thầm nghĩ, giấc ngủ này của nàng có lẽsáng mai sẽ bị đông chết. Nghĩ vậy, nàng sa ngã tự cười, đông chết cũngtốt, nếu chết rồi sẽ khỏi phải suy nghĩ, sẽ không mệt mõi, càng sẽ không có ai làm mình khó xử, thậm chí ra quyết định cũng phải nghĩ lại màkhông dám quả quyết như ngày xưa!

Nhưng, ngay khi nàng nhắm mắt, người trong phòng rốt cuộc cũng động!

“Két!” Cửa mở. Ánh mắt đã khôi phục màu bạc, trên người vẫn là bộ áo màu tím,nhìn thấy nàng dựa cột ngủ gật, trên người hắn tràn ngập tức giận.

Chỉ mấy bước đã tiến đến bên cạnh, vươn tay ôm nàng vào lòng rồi mang vào phòng trong, sau đó trở tay đóng cửa lại.

Ai đó nằm trong ngực hắn nhẹ nhàng nhếch đôi môi đỏ, duỗi tay ôm chặt eohắn. Thật ra nàng thấy phương thức ở chung như vậy cũng không tệ, nếunàng không nhượng bộ thì hắn sẽ làm, luôn luôn sẽ có một người ở phútcuối cùng từ bỏ sự kiên trì của bản thân. Bởi vì trong lòng bọn họ,không thể bỏ được sự tồn tại của đối phương.

“Còn cười” Âm thanhtrong trẻo lạnh lùng vang lên phía trên đầu nàng, phảng phất như núi lửa sắp phun, dung nham sôi trào, tức giận đến bốc khói.

“Ta cứ cười đó!” Mắt phượng mở, trong mắt tràn đầy đắc ý nhìn nhìn hắn, cứ như thểbiết chắc anh chàng này sẽ không đành lòng bỏ mặc mình ở ngoài tuyếtlạnh cả đêm.

Nghe nàng nói, nhìn thấy vui vẻ trong mắt nàng, lậptức làm hắn có chút buồn bực! Cúi đầu hung hăng hôn môi nàng, lực đạorất mạnh, xem như đây là lần đầu hắn dùng bạo lực với nàng “Nàng biết ta sẽ không đành lòng cho nên mới làm vậy phải không?”

“Chàng không phải cũng thường xuyên làm vậy sao?” Nàng xài mới có một lần, còn hắn đã sử dụng bao nhiêu lần rồi hả?

Có người nháy mắt trầm mặc, ánh mắt tuyệt đẹp ánh lên một tia xấu hổ, tuysự thật là vậy nhưng bị nàng nói trắng ra vẫn là có chút không được tựnhiên. Nhìn tuyết vương đầy trên quần áo nàng liền với tay khoác một cái hồ cừu to sụ lên, sự tức giận trong mắt càng nồng đậm “Không lạnh sao?”

“Nếu không lạnh, chàng chịu cho ta vào?” Nhướng mày nhìn hắn, nào có nửađiểm cảm thấy bản thân sai trái, ngược lại kiêu ngạo không thôi, vì nàng vừa phát hiện ra một biện pháp đối phó với anh chàng kiêu ngạo này lâudài rồi!!!

Hắn không nói gì, chỉ là môi hơi nhếch lên một chút.

Tình huống này làm Nam Cung Cẩm đánh hơi thấy mùi vị không ổn, đang muốntránh vòng tay ôm ấp của hắn để bỏ chạy nhưng hắn ôm chặc quá, hoàn toàn vô pháp trốn đi. Ngay sau đó, hắn ôm nàng ngồi bên mép giường, lật thân mình nàng lại…

“Bốp!” Một cú tát không lưu tình giáng xuống mông ai đó!

Đồng tử cô nàng trợn to, hoàn toàn không phản ứng kịp! Cái gì? Đây là tìnhhuống gì thế này? Mình vừa bị người ta đét mông? Còn chưa kịp nói gì thì một cái tát khác vỗ tiếp xuống mông. Ra tay không nặng cũng không nhẹ,nhưng cái mông của nàng bị đòn đến tê rần!

Á, đáng chết, cònkhông có dấu hiệu dừng lại? Một cái tát nữa lại rơi xuống mông ai đó. Cô nàng liều mạng muốn né tránh nhưng thằng nhãi này nội lực quá thâm hậulàm nàng không thể động đậy, chỉ có thể giơ mông chịu trận. Rốt cuộc,sau ba cú đánh, nàng không nhịn được nữa, ngửa mặt lên trời nổi giận gầm lên “Bách Lý Kinh Hồng, chàng muốn tạo phản?!”

Đừng nói là BáchLý Kinh Hồng, ngay cả Hủy ở ngoài cửa cách đó không xa cơ mặt không nhịn được mà run lên vài cái, Bệ hạ muốn tạo phản? Hóa ra Hoàng hậu mới làngười thống trị sao?

“Chính xác đó!” Rất có cốt khí phun ra câunày, khiến người khác không khó khăn nhìn ra sự tức giận trong lòng hắnlà không hề nhẹ.

Nam Cung Cẩm ngửa mặt nhìn hắn, thấy khuôn mặttuyệt trần trầm xuống, không có chút xíu đau lòng nào, ngược lại còn ẩnẩn hương vị hung ác. Lập tức một cảm giác ủy khuất trào lên chóp mũi,mắt phượng chớp chớp, nước mắt tuôn ra, không thèm giữ một chút hìnhtượng nào, oa oa khóc lớn “Chàng khi dễ ta!” Thản nhiên đánh mông nàng,bộ không biết câu kẻ sĩ không sợ chết chỉ không thể chịu nhục hay sao?

Thấy nàng khóc, sự tức giận trong lòng hắn lập tức tiêu tán ngay một ít,nhưng sự lạnh lẽo trong mắt vẫn chưa mất đi, âm thanh trong trẻo lạnhlùng vang lên “Nàng nếu dám tái phạm lần nữa, ta sẽ cho người trongthiên hạ thấy vẻ mặt bị ‘khi dễ’ của nàng”

Lần này đã thành côngdọa sợ mỗ nữ nào đó đang khóc lóc thương tâm, đây là ý gì hả? Đánh môngcòn chưa đủ, còn muốn cho thiên hạ thấy bản mặt lem luốc bị đánh củamình? Có phải là khi người quá đáng hay không hả? Hả??? Hít hít mũi,thút tha thút thít mấy cái nữa, cau mày, khuôn mặt đầy vẻ phòng bị nhìnhắn, vì cái lông gì mà nàng có cảm giác người này ngày càng trở nêncường thế?

“Biết sai chưa?” Giọng nói lạnh lùng trong trẻo mang theo vẻ tức giận khó nén.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ, không nói lời nào.

Thấy vậy hắn giơ tay lên, dường như muốn đánh tiếp. Nam Cung Cẩm lập tứcnhanh nhẩu lên tiếng “Đã biết, biết sai rồi!” Khóc ngất! Vì cái gì vừabị đét mông lại vừa nhận sai vậy? Không lẽ phong thủy thay phiên luânchuyển trong truyền thuyết đây sao?

“Sai ở đâu?” Đôi mắt ánhtrăng say lòng người không có một tia ôn nhu, lạnh lẽo nhìn nàng. Cônàng này nếu không giáo huấn là không được. Ám muội với Mộ Dung ThiênThu còn chưa nói, vậy mà còn dám học bản lĩnh tự hại bản thân của mìnhđể tranh thủ sự tha thứ của đối phương. Bộ nàng không biết nàng lạnh thì trong tim hắn còn lạnh hơn đến ngàn vạn lần hay sao?

Kỳ thật cônàng nào đó rất muốn nói mình không có sai! Nàng một chút cũng chưa sai, nhưng tránh cho bị đét mông, chỉ phải gục đầu theo tiêu chuẩn bộ dạnggấu nhỏ “Sai ở chỗ không nên ở ngoài dầm tuyết để uy hiếp chàng! Nhưngmà người ta gõ cửa, chàng nhất định không chịu mở, mà người ta lại luyến tiếc không muốn rời đi. Sai ở chỗ hôm nay giúp Mộ Dung Thiên Thu cầutình, nhưng, nếu không cầu tình, ai biết chúng ta có còn sống mà rời điTây Võ hay không? Hơn nữa vừa nhìn là biết, giữa chúng ta nhất định cósự hiểu lầm nào đó. Sai ở chỗ hôm nay trong mai viên không cẩn thận bịhắn ôm một cái, nhưng mà người ta lập tức tìm cơ hội tránh ra chứ bộ,còn chuẩn bị đánh hắn một quyền, có điều võ công hắn cao quá, khôngthành công. Sai ở chỗ hôm nay nhận của Mộ Dung Thiên Thu khối ấm ngọc…”

Nhắc tới mới nhớ, nàng lấy khối ấm ngọc trong ngực ra, dáng vẻ như dâng lêncủa quý hiếm đưa đến trước mặt hắn “Ấm ngọc thế gian hiếm có, ta tìm rất lâu nhưng chưa được. Thể chất chàng thiên hàn, nên khi Mộ Dung đoạn tụcho ta, ta lập tức thu nhận ngay, đó là để cho chàng dùng!”

Trong nháy mắt, nàng bỗng quên hết sự tình nãy giờ, quên luôn vụ bị đét mông, trong mắt tràn ngập mong chờ nhìn hắn, khiến hắn nhìn thấy tâm tình vui sướng của nàng.

Ánh mắt này khiến tâm hắn động, ánh mắt nhìn vềkhối ngọc từ lạnh lẽo chuyển sang nhu hòa. Thì ra nàng nhận khối ngọcbội này là vì hắn, buồn cười hơn chính là hắn vì khối ngọc mà hờn dỗinàng cả ngày. Nhớ đến nàng vừa nói, lúc gõ cửa nhưng hắn không mở, nàngmuốn đi nhưng luyến tiếc rời đi, làm cõi lòng hắn ấm áp, chuyện này thật ra nàng đâu có sai! Chính mình cũng có trách nhiệm, nếu không phải hômqua quyết tâm không cho nàng vào, hôm nay nàng cũng không đến mức nhưthế.

“Chàng còn khi dễ người ta!” Chẹp chẹp miệng gào khan! Hồinãy là khóc thật, còn bây giờ là giả bộ khóc. Bởi vì nàng thấy được tiaáy náy và thẹn ý trong mắt hắn, lúc này không tranh thủ, còn đợi đến lúc nào?

Quả nhiên vừa thấy nàng khóc, tuy hắn biết rõ đa phần là giả bộ, nhưng vẫn áy náy. Trầm mặc một lúc rồi lên tiếng “Là ta sai!”

Mái tóc rất dài của hắn cọ nhẹ lên mặt nàng, nhất thời khiến cô nàng biểutình mê loạn, chỉ giương đôi mắt to ngập nước nhìn hắn “Chuyện này làchàng sai, nhưng chàng đánh ta, nên ta muốn chàng bồi thường!”

“…” Khóe môi khẽ giật, tất cả là do hắn sai hết sao? Có điều, hiếm khi thấy nàng làm bộ dáng nũng nịu, khiến tâm hắn nhu hòa vài phần, sủng nịchduỗi tay véo mũi nàng cười “Được!”

Thực ra giữa bọn họ córất ít những động tác thân mật như vậy, đặc biệt động tác này lại xuấtra từ một người quạnh quẽ như Bách Lý Kinh Hồng.

Ôm eo hắn, lạicọ cọ ngực hắn như một con mèo nhỏ “Về sau không được đánh mông bà!” Cau có nhìn hắn, là một nữ tử có thuật ngự phu, làm sao chịu được cái cảnhbị người khác đét mông lần nữa? Nó sẽ làm tổn hại ghê gớm đến hình tượng anh minh thần võ cao lớn hàng ngày của nàng! Tuy nàng biết mình đánhkhông lại hắn, nhưng hắn cũng phải có phong độ thân sĩ nam nhân chứ,phải nhường nhịn nữ sĩ không đúng sao? Vì sao thứ này lại muốn chống lại ý trời!

Hắn thoáng trầm mặc, nhìn ánh mắt nàng cũng cảm thấy dodự, thật ra hắn cũng vừa phát hiện, cô nàng này phi thường ghét bị đétmông. Về sau nếu có điểm sợ hãi thì hành động cũng sẽ thu liễm hơn mộtchút, đúng không? Cho nên hắn không muốn đáp ứng. Nhưng, hắn thấy nàngphát hiện hắn trầm mặc liền rân rấn nước mắt, rất có tư thế ‘nếu chàngkhông đáp ứng ta sẽ khóc cho coi!’

Vì thế, anh chàng nào đó run rẩy khóe miệng, gật đầu “Được!”

Ai đó mừng rỡ, quả nhiên giả bộ yếu ớt là có thu hoạch! ‘Mắt đẫm lệ là vũkhí tốt nhất của nữ nhân’ những lời này không hề gạt người nha hahaha…Trong lòng vui sướng hớn hở nhưng trên mặt lại không hề lộ ra, thậm chícòn thút thít một chút, thần sắc càng tỏ ra ủy khuất hơn “Về sau khôngđược nhốt người ta ở bên ngoài, người ta nhớ chàng!” Nói xong còn cọ cọngực hắn mấy cái.

Lời này dù thật hay giả thì giờ phút này cũngđả động lòng hắn. Ánh mắt nhu hòa thêm mấy phần, bế nàng lên ôm vàongực, hứa hẹn “Được!”

“Chàng có nghĩ đến ta không?” Cô nàng thuận thế hỏi một câu.

Tuy hắn có không ít lần nghĩ đến nàng nhưng bị hỏi như vậy, trả lời cũngrất ngượng ngùng, nên chần chờ trầm mặc không lên tiếng.

Thấy hắn không nói gì, cô nàng bày ra biểu tình ai oán “Có nghĩ không?”

Khóe miệng khẽ nhếch “Có!”

Nàng dường như bắt được uy hiếp mình.

Nghe xong câu trả lời khiến mình hài lòng, trên mặt mỗ nữ hiện ra một ý cười hồ ly gian xảo, thì ra làm một nữ nhân hình như cũng không tệ lắm!

Thấy nàng cười gian trá khiến hắn cũng có chút buồn cười. Tuy nhượng bộ hai lần, nhưng nhìn nàng vui vẻ cũng là đáng giá!

“Thật ra chàng đã bị lừa!” Cô nàng nào đó thành thật. Sau khi giả bộ đángthương đạt xong mục đích, nàng liền thẳng thắn thành khẩn nói cho đốiphương biết.

Khẽ thở dài, hắn quá hiểu nàng, sao lại không biết bị nàng lừa? Nhưng hắn cam tâm tình nguyện vì nàng mà chịu như vậy “Ta biết!”

Cô nàng càng khoe khoang hơn nữa “Yêu vật quả nhiên không lừa ta, yếu thế cũng có chỗ lợi!”

Thấy Nam Cung Cẩm lại nhắc tới ‘Yêu vật’ mà không phải là Quân Lâm Uyênkhiến Bách Lý Kinh Hồng không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ ‘Yêu vật’ là Quân Lâm Uyên? Hay là một người khác? Sau một lúc rối rắm, hắn nhịn khôngđược hỏi thẳng “Yêu vật, rốt cuộc là ai?”

“Á, ta chưa kể chochàng sao?” Cô nàng giật mình kinh ngạc, chẳng lẽ mình chưa kể sự tìnhcủa ‘Yêu vật’ cho hắn nghe ư? Lại nhìn hắn thêm chút nữa, phát hiệndường như mình đã quên nói thật. Trước đây từng đề cập vài lần, nhưngcũng chưa nói rõ đó là nam hay nữ, lại càng không có giải thích gìnhiều.

Hắn nghe hỏi liền trầm mặc. Nếu nàng nói ra thì hắn làm gì vì một người mà thấp thỏm bất an cả năm trời như vậy? Trong lòng hắn,bọn Lãnh Tử Hàn tuy có chút uy hiếp nhưng hắn không lo lắng lắm, duy chỉ ‘Yêu vật’ là khiến hắn không yên tâm bởi vì hắn không biết chút gì vềbộ dáng cũng như thực lực của đối thủ tiềm tàng này.

Nhìn hắnlặng im không lên tiếng, cô nàng cho rằng hắn đang khó chịu vì mình thừa nước đục thả câu, luyến tiếc nói ra nên nhanh nhẩu giải thích “Yêu vậthả? Tên đó là đồng bọn duy nhất của ta. Sau khi ta giết sư phụ, đó cũnglà người duy nhất không ghét bỏ, khinh bỉ vì thanh danh không tốt củata. Bọn ta ở bên nhau nhiều năm, đồng sinh cộng tử, nếu nói ta không bỏđược người nào khi tới thế giới này thì chắc cũng chỉ có Yêu vật màthôi”

“Ở bên nhau nhiều năm?” Hắn rất nhạy bén nắm bắt những lờinày, sắc mặt càng cổ quái khó coi. Giờ hắn mới biết, tình địch lớn nhấtcủa mình hóa ra chính là ‘Yêu vật’. Thật không nghĩ ra, bọn họ đã pháttriển đến mức đó. Vậy thì mình tính là gì? Kẻ tới sau ư?

“Saovậy, chàng có ý kiến gì á?” Cô nàng nào đó còn bồi thêm một câu khôngtim không phổi. Hai người ở chung có vấn đề gì sao? Nhưng, thấy ánh mắthắn càng thêm trầm thấp, cô nàng bất chợt nhớ tới cái gì “Từ từ, chàngkhông phải cho rằng Yêu vật là một gã đàn ông đó chứ?”

“Ặc…” Bộ không phải vậy sao?

Nhìn vẻ mặt của tên kia nàng liền biết hắn thật sự hiểu lầm rồi! Trợn trắng mắt gầm gừ “Đó là nữ không được hả?”

Ai đó tức khắc cảm thấy mây đen vừa bay qua khỏi mặt trăng, một mảnh u ámtrên đầu bỗng chốc tan nhanh, mà cục nghẹn hơn năm trời rốt cục cũngthông suốt trong nháy mắt. Thầm hối hận tại sao không chịu hỏi sớm chút, nếu biết rõ cũng đâu cần phải hậm hực lâu thế. Giờ chỉ biết đổ thừa cho sự nhát gan của mình, sợ nghe được đáp án không thể thừa nhận nổi.

“Chẳng lẽ chàng luôn cho rằng Yêu vật là nam?” Cô nàng khẽ nuốt nước bọt. Nếuthật vậy, bao nhiêu lần nàng hay nhắc về bạn tốt trước mặt hắn khôngphải đã khiến thứ này ôm oán hận bấy lâu sao?

Trên mặt ai đó hiện lên vẻ xấu hổ, không lẽ phải thừa nhận với nàng hơn một năm nay hắn vìmột người không tồn tại ở thế giới này, lại còn là một nữ nhân nữa, màăn dấm chua à? (ăn dấm: ghen tuông) Dứt khoát phải né đề tài này, hắn cúi đầu hôn nàng, trằn trọc triền miên…

Cô nàng lập tức biết hàng này đang muốn gì liền nhanh chóng nói “Khoan đã, ta có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với chàng”

“Nói!” Một chữ nhàn nhạt vang lên, hô hấp trên mặt nàng ngày càng nặng nề.

Nam Cung Cẩm rất sâu sắc nhận ra rằng tên này lại động lòng, nên nói năng càng nhanh lẹ “Ta có thể mượn tiền của chàng không?”

Mày đẹp nhíu lại, mượn tiền? Tiền của hắn không phải đã nói rõ cũng là của nàng rồi sao?

Thấy hắn cau mày, cô nàng đánh hơi thấy quả này khó ăn à, lập tức trừng mắt, dẩu miệng gào lên “Ta chỉ mượn rồi trả lại, chàng cần gì phải làm bộdáng khó xử như vậy?”

“Ta…” Hắn còn rãnh để nghĩ đến việc nàng có trả lại cho hắn hay không nữa sao? “Không phải đã nói, tiền của ta cũng là tiền của nàng!”

Cô nàng rất vừa lòng gật gật đầu, giải thích“Số là vầy, ta sử dụng bạc của Quân Lâm Uyên, tuy chỉ mới một phần nhưng cũng không ít. Lấy tốc độ kiếm tiền của ta, sợ tới mùa hè sang năm mớicó thể kiếm trở về. Do có chỗ trống đó khiến trong lòng không yên ổn nên mới mượn của chàng bù vào, sang năm lại trả cho chàng”

“Tiền đó nàng muốn để lại cho Quân Kinh Lan?” Anh chàng rất nhanh liền hiểu rõ suy nghĩ trong lòng nàng.

Nam Cung Cẩm gật đầu “Đúng vậy! Trước khi ra đi, Quân Lâm Uyên cũng chưabiết mình còn có một đứa con nên đã không để lại gì cho đứa bé. Số tiềnlớn này ta muốn chừa lại cho nhóc tì!” Nàng tuy là người rất thích chiếm tiện nghi nhưng nàng cũng có nguyên tắc của mình, hơn nữa nàng còn làmẹ nuôi, chiếm tiện nghi của con nuôi cũng thật là quá mất mặt a!

“Được! Nhưng bạc cũng không cần phải trả lại cho ta” Thật ra hắn cảm thấy bọnhọ không nên thiếu nhân tình của Quân Lâm Uyên, chỉ là hắn biết nàng rất yêu tiền, sợ nàng không nỡ bỏ số tiền lớn vậy. Giờ nàng chủ động đưara, hắn tất nhiên thấy vui vẻ rồi!

“Thật sự không cần trả lại cho chàng sao?” Cô nàng cười đến đáng khinh, thập phần muốn ăn đòn.

Hắn dừng một chút, tựa hồ do dự trong chốc lát, sau đó môi mỏng khẽ nâng “Ừ, vẫn nên trả lại, trên giường còn …”

“Ưhm…” Thứ này bắt đầu phúc hắc như vậy từ khi nào a?

… Một con “cua đồng” siêu bự, múa may càng lớn, ưu nhã bò qua …