Tiên Ấn

Quyển 2 - Chương 29: Con cháu Nam Môn



Dịch giả: traitimbanggo

"Lạ thật, hôm nay là ngày gì a, chẳng những Nguyễn đại thiếu cùng con cháu bốn đại gia tộc đến đây mà ngay cả người của Thái Nhất Tông cũng đến đây."

"Ai biết được, chắc là con cháu thị tộc này bày ra trò gì mới nên đến nơi này dạo chơi thôi."

"Nghe nói Thái Nhất Tông muốn tuyển nhận đệ tử, không biết lần này có mấy người vào được Cửu Dương Tiên Viện."

"Kia còn phải nói, có Nguyễn đại thiếu giúp đỡ, bốn đại gia tộc trong Thiên Vi Phủ nhất định có thể độc chiếm các vị trí rồi, còn các con cháu trong các gia tộc nhỏ chỉ sợ không có hy vọng."

"Cũng không thể nói như vậy, từ trước đến nay Thái Nhất Tông thu nhận đệ tử cũng coi trọng tư chất, chỉ cần có tiềm lực, cho dù là con cháu các gia tộc nhỏ cũng có thể tiến vào."

"Tất nhiên là có thể đi vào, nhưng còn không phải đi vào làm trâu làm ngựa cho người ta ư."

"Đúng vậy, tại bên trong tiên tông mà không có bối cảnh thực lực thì quá khó để mở mày mở mặt, còn không bằng vào Cửu Dương Tiên Viện, nói không chừng sau này còn có thể kiếm được vị trí không tồi trong phủ thành."

...

"A! Bọn họ đi đến nô trường, chẳng lẽ là muốn đi xem đấu nô."

"Chắc là vậy rồi, nghe nói lần này Lạc gia mua được một hắc nô từ Luyện Ma Quật, Chân Tiên ngũ phẩm đều bị một quyền của hắn đánh cho trọng thương, thật là hung hãn."

"Cái gì!? Chân Tiên ngũ phẩm cũng không chịu được một quyền của hắc nô kia?"

"Ha ha ha, đã sớm nghe nói hắc nô của Luyện Ma Quật rất lợi hại, lần này nhất định phải xem mới được."

"Đi, chúng ta cùng đi."

...

Xung quanh thảo luận sôi nổi, không ít người bắt đầu đi về phía nô trường.

Cách đó không xa, Bạch Mộc Trần khẽ trầm ngâm: "Tiểu thư, Cửu Dương Tiên Viện là nơi nào?"

Từ lúc Bạch Mộc Trần thức tỉnh cho tới nay đều ở trong Nam Môn thị tộc, rất ít khi hỏi thăm chuyện bên ngoài, chẳng qua lần này người của Thiên Vi Phủ cùng Thái Nhất Tông đều tới khiến hắn có chút bất an.

"Cái gì, ngươi... ngay cả Cửu Dương Tiên Viện mà ngươi cũng không biết?"

Nam Môn Phi Vũ bĩu môi kinh ngạc, rồi sau đó nói với vẻ đĩnh đạc: "Cửu Dương Tiên Viện là một trong ba đại tiên viện tại Tây Phượng Lân chúng ta, cho dù không bằng tiên tông đại phái này, nhưng nội tình cũng không thể khinh thường. Hơn nữa, chỉ cần nộp một số lượng Tiên thạch nhất định là có thể đi vào tiên viện học tập tiên pháp..."

Nghe vị tiểu thiếu gia này giới thiệu thao thao bất tuyệt, Bạch Mộc Trần rốt cục cũng hiểu rồi ngay lập tức trên mặt lộ ra vẻ cổ quái.

Tiên Giới không hổ là nơi bắt nguồn của tiên đạo, trình độ phổ cập tiên pháp quả nhiên rộng rãi vô cùng, tiên viện này cùng thư viện học đường nơi hạ giới quả thực giống nhau như đúc, bất luận kẻ nào chỉ cần giao nộp một số lượng Tiên thạch nhất định là có thể đi vào.

Đương nhiên, Bạch Mộc Trần cũng từ trong đó nghe ra một chút ý vị sâu xa...

Theo những gì mà Nam Môn Phi Vũ nói thì tất cả tiên viện đều là do Tử Tiêu Cung thành lập và duy trì, thuộc loại thế lực phía chính phủ, nếu vẻn vẹn một hai nơi thì cũng thôi, nhưng bóng dáng tiên viện trải rộng cả Nhất Trung Thiên, điều này nói lên rằng Tử Tiêu Cung muốn thông qua thủ đoạn như vậy để ngăn chặn sự phát triển của các thế lực tiên tông. Nói cách khác, giữa Tử Tiêu Cung và thế lực tiên tông có tồn tại mâu thuẫn căn bản, chỉ vì thủ đoạn Tử Tiêu Cung cũng ôn hòa, không có chạm đến điểm mấu chốt của thế lực tiên tông nên không có tạo thành xung đột nghiêm trọng, nếu không...

Ồ, suy nghĩ nhiều quá rồi.

Bạch Mộc Trần thầm nhủ và cười khổ một cái, tranh chấp giữa mấy thế lực này liên quan gì đến hắn.

Nói nửa ngày, cuối cùng vẻ mặt Nam Môn Phi Vũ đắc ý nói: "lão cha ta nói chờ ta vượt qua thiên kiếp, sau khi ngưng tụ tiên căn thì sẽ đưa ta đến Cửu Dương Tiên Viện để học tập tiên pháp... Hắc hắc, ta hôm nay Kim Đan đại thành, thêm chút thời gian sẽ chuẩn bị phá đan rồi lập, thành tựu tiên đạo, ta lợi hại chưa!"

"Hừ, đồ đắc ý!"

Tuy rằng vẻ mặt Tiểu Ức Khổ hiện lên sự khinh bỉ, nhưng trong ánh mắt không giấu được vẻ hâm mộ, con cháu thị tộc đúng là rất may mắn.

Chẳng qua hâm mộ thì hâm mộ, tiểu Ức Khổ cũng biết thân biết phận, với điều kiện hiện tại chẳng biết bao lâu nàng mới có thể ngưng tụ Kim Đan, mặc dù thành tựu tiên đạo nhưng về sau sợ cũng rất khó có cơ hội đi Cửu Dương Tiên Viện học tập tiên pháp.

Nghĩ đến đây, tiểu nha đầu không khỏi có chút mất mác.

Nhìn ra tâm sự của đối phương, Nam Môn Phi Vũ nhíu mày, sau đó vỗ mạnh lồng ngực và nói: "Ức Khổ yên tâm, vô luận thế nào ta cũng sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi."

"..."

Thấy tiểu Ức Khổ trầm mặc không nói, Nam Môn Phi Vũ còn muốn nói vài câu an ủi, không ngờ Bạch Mộc Trần mở miệng ngắt lời nói: "Tiểu thư, một khi đã xong việc thì chúng ta trở về nhé, phu nhân còn đang chờ ở nhà!"

"Đừng a!"

Nam Môn Phi Vũ vội vàng ngăn cản: "Hiếm khi có cơ hội đi ra một chuyến, phải chơi cho thật đã chứ... Ức Khổ, nếu không ta đưa ngươi đi dạo chơi khắp nơi, còn có đấu nô nữa, rất tuyệt vời."

"..."

Tiểu Ức Khổ không có trả lời, ngược lại nhìn về phía Bạch Mộc Trần.

Nam Môn Phi Vũ ảo não gãi gãi đầu: "Này... này, lão Bạch đúng không, ngươi cũng biết khó khăn lắm Ức Khổ mới được ra ngoài một chuyến, nếu cứ thế mà trở về thì rất đáng tiếc a!"

Lão Bạch?

Nghe thấy tiểu thiếu gia xưng hô như thế, Bạch Mộc Trần bất đắc dĩ sờ sờ cái mũi, trong lòng có chút rối rắm, hơn ba trăm tuổi đối với tu tiên giả mà nói cũng không coi là già nhé!

"Tam thiếu gia, có chút náo nhiệt vẫn ít nhìn là hơn, họa phúc là do người mà đến thôi."

Thật ra Bạch Mộc Trần cũng rất có hảo cảm với tiểu gia hỏa này nên mới nhắc nhở một lần, còn đối phương có để tâm hay không thì không có quan hệ với hắn.

"Tiểu thư, chúng ta nên nhanh chóng về nhà đi!"

"Vâng."

Đối với lời nói của Bạch Mộc Trần, tiểu Ức Khổ tất nhiên sẽ không phản đối.

Lúc hai người chuẩn bị rời đi thì một đám người đang đi thẳng tới nơi này, Nam Môn Phi Vũ thấy vậy, vẻ mặt bỗng nhiên trầm xuống.

...

"A, không nghĩ tới lão Tam cũng ở chỗ này, thật sự là trùng hợp a."

Cầm đầu chính là một gã thiếu niên tuấn tú cao ngang với Bạch Mộc Trần, tướng mạo có vài phần tương tự với Nam Môn Phi Vũ. Tại xung quanh hắn là một đám nam nữ trẻ tuổi, phía sau đều có hộ vệ đi theo, có vẻ mười phần kiểu cách.

Sắc mặt Tiểu Ức Khổ hiện lên vẻ khổ sở, người tới đúng là con cháu của Nam Môn thị tộc. Nàng nhận ra thiếu niên cầm đầu kia là tộc huynh cùng cha khác mẹ của Nam Môn Phi Vũ, đồng thời cũng là đệ tử kiệt xuất của Cửu Dương Tiên Viện, tên là Nam Môn Khiếu Vân, mà mẫu thân vị thiếu gia này cũng rất có địa vị, là tiểu thư chi trưởng của một trong bốn đại gia tộc trong Thiên Vi Phủ - Mai gia.

Nếu so sánh thì mẫu thân Nam Môn Phi Vũ thuộc loại cửa nhỏ nhà nghèo, cứ việc được gia chủ sủng ái, nhưng địa vị trong tộc cũng không coi là cao.

"Các ngươi tới chỗ này làm gì?"

Nam Môn Phi Vũ tựa hồ rất không muốn thấy những người này, nói năng không hề khách sáo.

"Lão tam, đây là thái độ của ngươi với huynh trưởng? Xem ra Tân di không giáo dục ngươi cho tốt rồi!"

Nam Môn Khiếu Vân cười nhạt, trong mắt mọi người xung quanh cũng lộ ra vẻ khiêu khích, hiển nhiên không có đem tam thiếu gia Nam Môn Phi Vũ này để vào mắt.

"Ồ, đây không phải tiểu nha đầu kia của Ôn gia sao, sao cũng đến chợ?"

Một tiếng thét to vang lên, ánh mắt mọi người đều nhìn về tiểu Ức Khổ.

"Các ngươi muốn làm gì!?"

Nam Môn Phi Vũ lắc mình một cái che ở trước người tiểu Ức Khổ: "Các ngươi nếu như dám khi dễ Ức Khổ, cẩn thận ta không khách khí!"

"Tam thiếu gia, ngươi đường đường là chi trưởng mà lại dính dáng đến loại người thân phận đê tiện này thì thật là không tốt a!"

"Đúng vậy đúng vậy, mẫu thân có mệnh khắc chồng, con gái mệnh sao chổi, dính vào là xui xẻo vô cùng."

"Theo ý ta thì đuổi mẹ con nàng ra khỏi thị tộc, để các nàng tự sống tự chết."

"Đúng vậy, đuổi bọn họ đi để không hại đến thị tộc chúng ta!"

...

Mọi người ai cũng ngươi một lời ta một tiếng, nói toàn là những lời cay nghiệt.

Tiểu Ức Khổ cúi đầu, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, hai tay nắm chặt vạt áo Bạch Mộc Trần.

"Câm mồm!"

Nam Môn Phi Vũ giận không thể nén, chỉ vào mọi người quát mắng:"Tất cả các ngươi có phải đều ăn *** chim không? Miệng vừa thối lại vừa độc, cẩn thận kẻo chính bản thân các ngươi bị độc câm điếc, Hồng thúc bọn họ là hy sinh vì thị tộc, các ngươi còn mặt mũi gì không? Chuyện của bản thiếu gia không cần phải các ngươi phải lo, tất cả cút ngay cho ta!"

"..."

Mọi người đều cảm thấy buồn bực nhưng không tiện nói thêm cái gì.

Lúc này, thanh âm Nam Môn Khiếu Vân lại vang lên: "Ta nói lão nhị, đây là ngươi không đúng, mấy vị huynh trưởng ở chi thứ có lòng tốt khuyên ngươi, sao ngươi lại nói lời ác độc như thế, nếu là để người ngoài thấy nhất định sẽ nói Tân di dạy con không tốt..."

"Ngươi..."

Không đợi Nam Môn Phi Vũ phản bác, Nam Môn Khiếu Vân tiếp tục nói: "nói lại thì phụ thân của tiểu nha đầu này cùng người thân trong tộc một đi không quay trở lại, rốt cuộc trên đường đã xảy ra chuyện gì cũng không ai biết, nói không chừng là bọn họ kết thù với người bên ngoài mới gặp họa sát thân. Mấy năm nay nếu không phải thị tộc che chở, chỉ sợ mẹ con bọn họ đã... Ha hả, ngươi hiểu chứ."

"Hiểu cái gì?"

Một thanh âm thô trầm trả lời Nam Môn Khiếu Vân, mọi người nghe tiếng nhìn lại chỉ thấy một gã nam tử trẻ tuổi khôi ngô bước đến, trong ánh mắt có khí khái hào hùng bức người, lộ ra vẻ uy vũ bất phàm.

"A! Đại ca đã đến rồi."

Nam Môn Khiếu Vân cũng thu hồi khí thế bức người vừa rồi và đứng ở một bên huynh trưởng, trên mặt lộ ra nụ cười lấy lòng.

"Bái kiến Vô Song thiếu gia."

Con cháu chi thứ của Nam Môn đều tiến lên bái kiến, vẻ mặt vô cùng kính cẩn.

...

————————————