Tia Nắng Nhỏ Ấm Áp Của Nhiếp Đại Thiếu Gia

Chương 2: Xui xẻo



Khi cô gái kia tỉnh dậy đã là chuyện của mấy tiếng sau, cô từ từ ngồi dậy quan sát xung quanh, quan sát cả tình trạng cơ thể mình.

Cô cố gắng nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra, lúc sáng khi cô vừa ngủ dậy bất ngờ xảy ra một chuyện dẫn đến việc tâm trạng của cô cứ lơ lơ lửng lửng và rồi vô tình đỡ dao cho một cô gái lạ...

Đúng vậy mọi thứ chỉ là vô tình thôi!!

Hạ Y Nguyệt là tên cô, năm nay hai mươi hai tuổi và đây cũng là khoảng thời gian thay đổi cả vận mệnh của cô sau này.

Đây là thời gian mà mọi sai lầm được bắt đầu.

Đây là thời gian mà mọi tội ác được lên kế hoạch.

Và đây cũng là thời gian khiến cuộc đời cô rẽ vào ngõ cụt.

Vào thời điểm này, anh ba Hạ Vĩ Phong của cô sẽ có tình yêu và cô cũng sẽ có một người bạn mới, đây chính sự tồn tại không cần thiết nhất trong cuộc đời cả gia đình Hạ Y Nguyệt. Chỉ vì sự tin người ngu ngốc của cô mà khiến cho sự nghiệp anh hai tự tay gây dựng tiêu tan, phải ngồi tù, anh ba thì tự vẫn, ba thì ngã cầu thang liệt cả người, mẹ vì không chịu nổi cú sốc mà đột quỵ qua đời...

Hạ Y Nguyệt như chẳng còn gì cả, gia đình và tương lai cô đều mất tất cả, chỉ còn mỗi cô sống cô độc ngày ngày chịu sự giày vò của những con quỷ dữ.

Nhưng có lẽ ông trời không vừa mắt những con người độc ác kia, muốn cô sửa chữa mọi sai lầm, mọi ngu ngốc của mình nên đã cho cô một cơ hội để trở lại, cho cô một cơ hội để mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn..

Cô đã được trọng sinh, về thời gian khi mọi thứ chưa bắt đầu!!!

Lần này cô sẽ chẳng còn là đứa ngu ngốc dễ bị lợi dụng, cô sẽ như một cây xương rồng đầy gai góc để có thể sinh tồn trong một xã hội khắc nghiệt.

Đây là lý do khiến Hạ Y Nguyệt cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn bước chân ra đường...

Bây giờ Hạ Y Nguyệt mới để ý kĩ căn phòng này, bày trí trong phòng rất đơn giản, kế đầu giường bên phải có một cái tủ nhỏ, một tủ đồ lớn dưới góc phải căn phòng và một kệ sách bên trái giường mà..hình như căn phòng này nhỏ hơn bình thường thì phải.

Xuống giường, Hạ Y Nguyệt chầm chậm bước ra ngoài vì vết thương vẫn còn đau nên cô muốn đi nhanh cũng chẳng thể. Vừa mở cửa, thu vào mắt cô là một cảnh tượng náo nhiệt, bốn tên đàn ông ngồi đây đều hai tay ôm hai cô, vui đùa sờ soạng nhau không ngừng. Chỉ có một người còn lại trong nhóm ngồi trầm tĩnh uống rượu.



Đến khi Hạ Y Nguyệt sắp ra khỏi căn phòng đầy mùi rượu tiếng cười kia thì họ mới cảm nhận được sự tồn tại của cô.

Hàn Gia Tường là người phát hiện đầu tiên: "Này cô gái, cô đi đâu thế?"

Nghe tiếng hỏi lớn, Hạ Y Nguyệt bất giác quay đầu tìm nguồn gốc của âm thanh. Giờ nhìn kĩ thì bốn tên này ai cũng đều rất đẹp trai nhỉ?

Cảm giác có nhiều ánh nhìn hướng về phía mình, cô liền trả lời và nhanh chóng rời đi.

"Tôi..tôi phải về nhà rồi"

"Vết thương của cô đã ổn chưa mà liền muốn rời đi?"_Hàn Gia Tường tiếp tục hỏi.

"Ổn rồi...không làm phiền mọi người nữa tôi đi đây"

Hạ Y Nguyệt nhanh chóng đóng cửa và rời đi, bước được vài bước cô như nhớ ra thứ gì đó liền quay người đi về phía căn phòng mình vừa rời đi.

Do dự một lúc rồi cô mở cửa, thò đầu vào: "Xin lỗi vì đã làm phiền nhưng anh là người băng bó vết thương cho tôi sao?"

Vừa hỏi cô vừa nhìn Hàn Gia Tường.

Anh ta ngạc nhiên trong chốc lát rồi trả lời cô: "Đúng vậy có việc gì sao? Vết thương hở rồi?"

"A không..không có, tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn thôi"

Lời nói đi đôi với hành động, Hạ Y Nguyệt bước hẳn vào phòng cúi người tỏ lòng biết ơn, không biết vì có việc gấp hay sợ người trong phòng mà cô vội vàng quay người "bỏ chạy"...

Kết quả là đầu cô đụng mạnh vào cánh cửa, cả người Hạ Y Nguyệt lảo đảo và ngã ngược ra đằng sau.



Ôi! Cái mông nhỏ của cô...!!

"Hahaha...."

Vẫn đang choáng váng vì cú ngã thì tiếng cười sau lưng khiến cô giật mình..đúng rồi trong phòng vẫn đang còn người mà?

Hạ Y Nguyệt: "..."

Có lẽ trên đời này không có sức mạnh nào lớn hơn sức mạnh của sự "quê" đâu nhỉ?

Hạ Y Nguyệt đứng bật dậy như chưa xảy ra chuyện gì, cô chạy nhanh ra khỏi phòng và rời khỏi nơi đó.

"Cậu chẳng có phép lịch sự gì cả"

Hàn Gia Tường phê bình Hoàng Chí Quân.

"Nhưng tôi không nhịn được, phải làm sao?"

Nói ra tiếng lòng của mình, Hoàng Chí Quân lại bồi thêm: "Nhưng cô ta cũng đáng yêu đấy chứ"

"Kệ cậu ta đi, tính cậu ta như thế mà..thôi tôi đi trước"_Trịnh Bác Văn im lặng từ đầu cuộc chơi bây giờ mới mở miệng, anh ta không có hứng thú với đám phụ nữ này nên liền đứng lên rời đi ngay, có lẽ anh ta là người trầm tính nhất trong nhóm.

Trịnh Bác Văn rời đi không lâu thì mọi người trong phòng cũng lần lượt rời đi.

- ------*-------

Sau khi rời khỏi bar, Hạ Y Nguyệt liền gọi taxi để đến bệnh viện có thể do cú ngã vừa rồi đã khiến vết thương cô chảy máu.

Đến bệnh viện kiểm tra, băng bó lại vết thương xong thì cô phát hiện phần trán đụng trúng cánh cửa đã xưng to. Thế là Hạ Y Nguyệt đi kiểm tra một lần nữa để chắc rằng cô sẽ không bị ngốc trước khi chưa trả được thù.