Thủy Dữ Hỏa

Chương 29



Editor: Sakura Trang

Tư Đồ Thắng thấy Vân Thanh Tuyền một đường lắc lư đã có chút mỏi mệt, muốn đi đỡ y, đưa ra tay sau lại có chút do dự, hai nam tử thân mật như vậy há chẳng phải là bị người lời ong tiếng ve, nhưng thay đổi ý nghĩ lại nghĩ một chút, cuộc hôn sự này là hoàng đế ngự ban cho, đã sớm là nhà nhà đều biết, phỏng đoán lời ong tiếng ve đã sớm không biết nói qua bao nhiêu, tiếng thở dốc lúc nhanh lúc chậm của Vân Thanh Tuyền lại để cho trong lòng hắn hơi hơi đau đớn.

“Vẫn khỏe chứ?” Tư Đồ Thắng nhẹ nhàng đỡ Vân Thanh Tuyền.

“Ngươi...” Vân Thanh Tuyền có chút giật mình nhìn Tư Đồ Thắng, cử động như vậy làm y chưa kịp chuẩn bị, hơi né tránh sau vẫn là thuận theo tùy hắn nâng, tuy có chút không được tự nhiên, nhưng trong lòng rất là ngọt ngào: “Ta, rất tốt...”

Linh Lung các là nơi bán đồ trang sức lớn nhất đế đô, ngày thường tiếp đãi không phải hoàng tôn quý tộc chính là cự thương phú cổ, bằng vào tự nhiên không chỉ là chế tạo tinh xảo hinh thức mới lạ. Lão bản một cái liền nhận ra Tư Đồ Thắng, người bên cạnh không cần hỏi cũng đoán được là ai, cho nên cũng không có đối với thân mật của bọn họ cảm thấy giật mình, ân cần có độ vì bọn họ giới thiệu các loại châu báu, cuối cùng chọn một đôi tương đá quý long phượng trình tường kim trạc. Vân Thanh Tuyền thuận tay cầm lên một khối bích ngọc đằng hoa ngọc bội chơi, chợt một trận choáng váng, tay buông lỏng một chút, ngọc bội liền rơi xuống đất vỡ thành hai nửa.

“Thanh Tuyền!” Tư Đồ Thắng vội vàng đở y, “Không thoải mái?”

“Không có sao.” Vân Thanh Tuyền cảm nhận được nhiệt độ của Tư Đồ Thắng, lòng liền khó hiểu ổn định lại, “Xin lỗi.”

“Một khối ngọc bội mà thôi.” Tư Đồ Thắng nói với lão bản, “Ngọc bội này cùng tính một lượt.”

“Dạ” ông chủ xoay người tiến vào trong, lúc đi ra trên hai miếng ngọc bị vỡ đã treo hai hai sợi dây, “Ngọc bội này tuy là vỡ, lại vừa đúng lúc vỡ thành hai nửa, nghĩ đến cũng là cơ duyên, tiểu nhân cả gan, xỏ chúng lại, tuy là tàn ngọc, nhưng hợp lại chung một chỗ liền viên mãn.”

“A a.” Trên mặt Tư Đồ Thắng hờ hững trước sau như một của Tư Đồ Thắng cũng khó lộ ra nụ cười mừng rỡ, có thể thấy lời nói này chạm đến đáy lòng hắn.

“Cái này, ta giúp ngươi đeo.” Trên xe ngựa Tư Đồ Thắng đem một khối tàn ngọc thắt ở trên eo Vân Thanh Tuyền.

“Vậy, ta cũng giúp ngươi đeo.” Vân Thanh Tuyền cũng dường như hết sức có tinh thần.

“Chờ sau khi tiểu tử sinh ra, ta liền dẫn ngươi đi ngắm một chút cảnh đẹp đế đô.”

“Được.”

Xe ngựa dọc theo đường phố đế đô chậm rãi đi về trước, hai người ôm hôn không tính là kịch liệt cho bên trong xe thêm một luồng hương hoa đào sâu kín.

Trở lại trong phủ, Vân Thanh Tuyền liền để cho phòng bếp làm mấy thứ điểm tâm An Thái công chúa thích, thất lễ trên thọ yến tuy là không cố ý, nhưng vẫn nên đi xin lỗi mới phải đạo.

Chưa đến cửa, Vân Thanh Tuyền xa xa nhìn lại, thấy Tư Đồ Thắng ngồi ở trước gương, An Thái công chúa đang đứng ở sau lưng hắn vì hắn chải đầu. Lúc này An Thái công chúa lui đi sự cao quý của nhà đế vương, hiền hòa như vậy, ôn nhu như vậy. Vân Thanh Tuyền đưa tay đặt lên ngực, bên trong nhảy lên mang theo đau đớn nhè nhẹ, cảnh tượng như vậy, trong trí nhớ của Vân Thanh Tuyền chưa bao giờ xuất hiện qua, động tác êm ái, ánh mắt từ ái, chỉ là nhìn xa xa như vậy, liền cảm giác rất hạnh phúc. Vân Thanh Tuyền cảm thấy giờ phút này rất hâm mộ Tư Đồ Thắng, hâm mộ có chút ghen tị.

“Mẫu hậu, một hồi Thanh Tuyền sẽ đến thỉnh tội với người…Trên thọ yến y không phải cố ý, ở Bách Lý tộc, ngày quan trọng đều là muốn mặc bạch y, là hài nhi nhất thời vô ý không nói cho y, cũng không phải là đối với người bất kính, người…”

“A ~ làm sao? Con đây là đang nói cho mẫu hậu một hồi không nên làm khó y sao?”

“Hài nhi không dám. Chẳng qua là...”

“Ai ~ con lớn không cần nương a ~ thành thân mới hơn một năm liền muốn người khác.”

“Không phải...”

“Chớ lộn xộn! Còn không có chải xong.” An Thái công chúa tiếp tục chải sợi tóc rơi rớt, “Người kia... Thắng nhi thật thích chứ?”

“Vâng.” Tư Đồ Thắng suy nghĩ một chút, kiên định trả lời.

“Nhưng y… Cuối cùng là nam tử.”

“Hài nhi biết, chẳng qua là Thanh Tuyền đối với con rất tốt, cũng vì con chịu thật nhiều đắng. Mấy ngày nay, chúng con mấy phen cùng nhau vào sinh ra tử, bất tri bất giác y liền ở trong lòng con.”

“Mẫu hậu không thể không nhắc nhở con, y dù sao cũng là người Bách Lý tộc, mục đích chân chính kết thân là cái gì ai cũng không biết, cho nên không nên buông lỏng cảnh giác.”

“A ~” Tư Đồ Thắng hồi tưởng tất cả về Vân Thanh Tuyền, dáng vẻ y bị thai động đau đớn hành hạ đến đêm không thể chợp mắt nhưng không dám tùy ý nghiêng người sợ đánh thức mình, dáng vẻ rõ ràng y nôn tê tâm liệt phế không có chút nào khẩu vị nhưng lừa gạt mình đã ăn no, còn có lần hiện ra mệt mỏi nhưng nói không có sao, đừng lo lắng, không đau... Tư Đồ Thắng cảm thấy lỗ mũi có chút ê ẩm, nếu như mục đích gì có thể để cho y cam nguyện chịu khổ như vậy, hắn ngược lại cũng mười phần kính nể, “Mẫu hậu xin yên tâm, hài nhi tuy thích y, nhưng nếu như y thật có ý đồ bất chính, con tất tự tay lấy đầu y.”

“Đây tột cùng là duyên là nghiệt?” An Thái công chúa bất đắc dĩ lắc đầu, “Con đã lún sâu trong đó, mẫu hậu có nói nhiều cũng vô ích, chỉ có thể cầu nguyện là mình buồn lo vô cớ.”

“Đa tạ mẫu hậu tác thành!” Tư Đồ Thắng hớn hở ra mặt.

“Đứa nhỏ ngốc ~” An Thái công chúa cố định tốt một luồng tóc cuối cùng của Tư Đồ Thắng, “Ta là công chúa, chỉ có thể lấy quốc sự làm trọng, trừ cái này ra, có thể để cho Thắng nhi hạnh phúc vui vẻ, chính là niềm vui lớn nhất đối với mẫu hậu.”

“Mẫu hậu...” Tư Đồ Thắng đây là thấy ngoài cửa cách đó không xa Vân Thanh Tuyền đang si ngốc nhìn về phía bên này, ánh mắt của y Tư Đồ Thắng không hiểu, An Thái công chúa nhưng xem hiểu, lấy ánh mắt một người mẫu thân hiểu phần khát vọng kia trong mắt Vân Thanh Tuyền.

Tư Đồ Thắng gọi Vân Thanh Tuyền vào nhà, Vân Thanh Tuyền hướng An Thái công chúa thi đại lễ tạ tội, An Thái công chúa cũng thỏa mãn mong muốn của Tư Đồ Thắng không làm khó. Thấy sau khi Vân Thanh Tuyền đứng dậy vẫn vô tình hay hữu ý nhìn về phía cái lược trước gương, hướng tới như vậy, nơi nào đó trong lòng tựa như bị đâm một chút: “Ngươi tới.” An Thái công chúa tỏ ý Vân Thanh Tuyền ngồi xuống trên ghế trước gương, cởi day buộc trên tóc ra nhẹ nhàng chải. Động tác thuần thục Tự nhiên để cho Vân Thanh Tuyền đỏ hốc mắt, dường như cảm nhận được mùi vị mẫu ái chưa từng cảm nhận được, lại —— ấm áp như vậy.