Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 75: Cô hổ nhỏ và sở từ bỏ trốn(3)



Sở Từ si ngốc nhìn bức tranh, lại đảo mắt nhìn về phía thiếu nữ đang ngủ say trên giường, trong nháy mắt, dung nhan tuyệt mỹ kia từ từ ửnghồng, ánh mắt cũng dần dần trở nên si mê, bất tri bất giác lại thì thầmgọi: “Duyệt Nhi......”

Hai lỗ tai nhỏ của Duyệt Nhi run run, khoảng thời gian này vì trong lòngluôn mang nỗi lo lắng của kiếp sống “Bỏ nhà trốn đi” khiến khả năng tậptrung tinh thần cảnh giác của nàng càng cao, bởi vì đôi mắt không nhìnthấy nên đặc biệt nhạy bén với tiếng động. Tiếng gọi nhẹ nhàng này củaSở Từ cũng khiến nàng thức giấc. Đôi hàng mi chớp chớp, cuối cùng hé mở, lộ ra đôi hai mắt thật to nhưng đáng tiếc lại mờ mịt không có tiêuđiểm.

Dùng linh thức dò xét, phát giác Sở Từ đang ngồi xổm trước mặt mình, trongtay còn cầm vật gì đó, Duyệt Nhi có chút khó hiểu: “Sở Từ? Vật cầm trêntay là gì vậy?”

Sở Từ bị giọng nói của nàng kéo trở về, ừ một tiếng liền thu bức họa vào trong đỉnh.

Nếu Duyệt Nhi biết y trong những đêm không gặp được nàng, đều cầm hai bứchọa “nhìn vật nhớ người” này, suy nghĩ đến chuyện không được nghĩ, Duyệt Nhi còn có thể thản nhiên đối diện với y hay không?

Nhớ tới bức tranh bị Cốc Tinh Quân lấy đi kia, Sở Từ khẽ cắn môi, lại nhìnvề phía Duyệt Nhi đơn thuần, trong lòng cười khổ một tiếng, nàng sao cóthể hiểu được chứ?

Duyệt Nhi thấy y hồi lâu không nói lời nào, đành phải hỏi lại: “Ngươi ngồichồm hổm bên cạnh giường làm gì? Sao không trở về nghỉ ngơi đi?”

Thu hồi tâm tư, Sở Từ đưa tay kéo chăn hoa lên đắp cho nàng, cười nói: “Cô hổ nhỏ đã lớn như vậy rồi mà ngủ còn đá chăn.”

Duyệt Nhi ngượng ngùng day day lỗ tai, không nói tiếp, nàng chưa bao giờ biết mình đá chăn. Kỳ thật với người tu hành, khi ngủ là thời điểm sức đốikháng và khí hộ thể yếu nhất, đắp chăn cũng vô cùng quan trọng cầnthiết.

Sở Từ nghiêm túc nói: “Ở nhân gian có một người đàn ông, con trai của anh ta mỗi đêm đều đá chăn xuống giường, một ngày, anh ta vô cùng đắc ýchạy đến nói với nương tử: ‘Con lại đá chăn rồi, may mà kịp thời đánhgãy chân nó, bằng không nhất định sẽ bị cảm lạnh’......”

Không ngờ Duyệt Nhi nhát gan ôm chăn lui lại, trong mắt ngân ngấn lệ, giọngnói nhu mềm lên án: “Ngươi muốn đánh gãy chân của ta? Cho dù Mặc Ly muốn giam cầm ta cũng không làm như vậy…”

Khóe môi đang tươi cười của Sở Từ rũ xuống, im lặng nửa ngày mới nói: “Tacũng sẽ không như thế.” Duyệt Nhi suy nghĩ một lúc, Sở Từ năm lần bảylượt cứu nàng, tất nhiên cũng sẽ không ăn nàng, cũng sẽ không đánh gãychân của nàng, là nàng quá lo lắng. Nghĩ vậy nét mặt áy náy nhìn Sở Từ.

Sở Từ từ trong túi càn khôn lấy ra một chiếc lá sen đang gói vật gì đó,Duyệt Nhi ngửi ngửi rồi nhào đến, ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Gà nướng!” Sở Từ thu tay lại, kéo nàng qua chiecs thùng gỗ chứa đầy nước ở gian phòng nhỏ bên ngoài, Duyệt Nhi rửa mặt xong rồi mới cùng nhau ngồi ở chiếcbàn gỗ, mở lá sen gói phần gà nướng ra, Duyệt Nhi vội vàng nhanh chóngăn ngay, bàn tay nhỏ bé lại xé đùi gà, theo linh thức đưa về hướng SởTừ: “Ngươi cũng ăn đi.”

Ngón tay trắng nõn nhận cái đùi gà, khóe môi Sở Từ cong cong, ánh mắt khiếnngười say lòng ấy đong đầy ý cười nhìn Duyệt Nhi đang ra sức ăn đến làvui vẻ.

Duyệt Nhi rất nhanh giải quyết sạch sẽ con gà, linh thức tìm tòi, Sở Từ chưahề động đến cái đùi gà trên tay mình, sắc mặt Duyệt Nhi có chút do dự,cái đầu nhỏ xoay qua xoay lại, cuối cùng thật cẩn thận nói: “…Sao ngươilại không ăn? Ăn không ngon sao?”

Sở Từ nhìn những biểu hiện nhỏ nhặt kia của nàng, ý cười càng đậm: “Cònmuốn ăn?” Duyệt Nhi cúi đầu, ngượng ngùng giật nhẹ cái lỗ tai nhỏ:“…Không… Không….muốn…” Sở Từ cười ra tiếng, trong phút chốc khiến choánh sáng xuyên qua lá cây chiếu rọi vào căn phòng ảm đạm đi mấy phần,lắc lắc đùi gà trước mặt Duyệt Nhi: “Thật sao?”

Lỗ tai hổ của Duyệt Nhi dựng thẳng lên, hiên ngang lẫm liệt nói: “Muốn!”Dứt lời đôi mắt nhìn không thấy chờ mong nhìn Sở Từ, muốn đáng thươngbao nhiêu có đáng thương bấy nhiêu, Sở Từ có chút đau lòng, đặt đùi gàvào bàn tay nhỏ bé của nàng: “Đùa với nàng thôi, đương nhiên là cho nàng rồi.”

Duyệt Nhi ăn như hổ đói, giải quyết hoàn toàn mới ngượng ngùng nói: “Tử hổchúng ta là thần thú chuyên ăn thịt…” Nhưng hình như Thất Mệnh thúc thúc không thích ăn thịt? Vì sao lại khác xa như vậy?

Sở Từ nhịn không được đưa tay lau cái miệng dính đầy dầu mỡ của Duyệt Nhi: “Làm gì có con hổ nào, rõ ràng ta chỉ nhìn thấy một con mèo ngao nhỏ.”Lúc trước ở dãy núi Lạc Thủy, y đậu trên cây đã gặp một cục lông nho nhỏ tim tím là nàng, ước chừng chỉ to bằng bàn tay, còn nhỏ hơn cả con mèocon mới sinh, nhưng lại rất tham ăn, cái đầu nhỏ ngẩng lên cứ nhìn hưlinh quả trên cây, rồi cứ đi vòng quanh gốc cây rất nhiều vòng, ngóngtrông trái cây từ trên cây rơi xuống.

Khi đó thật sự là đáng yêu đến cực điểm, Sở Từ theo bản năng nhìn Duyệt Nhi, hiện tại, cũng rất đáng yêu.

Duyệt Nhi khó hiểu hướng khuôn mặt nhỏ nhắn về phía y: “Sở Từ, ngươi cứ nhìnchằm chằm ta suốt.” Tuy rằng nàng không nhìn thấy, nhưng hơi ấm từ ánh mắt của Sở Từ vẫn phảng phất trên mặt nàng. Sở Từ thu hồi tầm mắt, rũhàng mi dày mượt xuống, thật lâu sau mới cười nói: “Vậy nàng còn khôngnhanh đỏ mặt đi?” Duyệt Nhi cúi đầu, quả nhiên đỏ mặt.

Sở Từ tùy ý nghiêng người nằm trên giường, cả người đều vô lực, nhìn Duyệt Nhi đang ngơ ngác ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế nhỏ, cũng không biếtđang suy nghĩ gì, sắc mặt vừa vui vẻ vừa có chút rối rắm.

Do dự một hồi lâu, giọng nói mềm mại của Duyệt Nhi truyền đến: “Sở Từ,ngươi có từng nhớ người nào chưa?” Sở Từ sửng sốt, lại nhìn vẻ mặt củaDuyệt Nhi, cười nói: “Sao thế? Hay là, bây giờ nàng đang nhớ đến ai?”

Duyệt Nhi lắc lắc đầu, Sở Từ là bằng hữu của nàng, cứu nàng vài lần, nói cho y biết cũng không sao, lại gật đầu nói: “Ta nhớ Mặc Ly.”

Thật lâu sau thật lâu sau, Duyệt Nhi cũng không nghe thấy Sở Từ trả lời.Nàng dùng linh thức tìm tòi, Sở Từ đã rơi vào trầm tu. Duyệt Nhi có chút lo lắng, nhưng không biết làm thế nào cho đúng. Linh lực của mình đã bị phế, nhưng vẫn còn tu vi, thân thể đương nhiên sẽ không sao, chỉ là tất cả pháp thuật đều sử dụng không được mà thôi. Hiện giờ thấy bộ dạng như vậy của Sở Từ, mà bản thân mình cũng không có cách nào, chỉ có thể ngồi yên.

Sang ngày thứ ba, cuối cùng Duyệt Nhi nhịn không được nữa, ngồi bên cạnhgiường, cẩn thận đưa tay thăm dò hơi thở của Sở Từ, thoáng nhẹ nhàng thở ra, may mà còn có hơi thở. Nhưng mà, hô hấp của Sở Từ sao lại lúc nhanh lúc chậm? Duyệt Nhi đặt bàn tay nhỏ lên mạch môn của Sở Từ, nhất thờikinh hãi, bị thương nặng như vậy ư, nếu không có vài người bảo hộ, chỉsợ sẽ chết trong quá trình trầm tu.

Duyệt Nhi bất chấp tất cả, nhớ tới mấy vị trưởng lão thủ hạ trung thành tậntâm kia của Sở Từ, cảm thấy phải đi tìm bọn họ đến trợ giúp, bằng khôngSở Từ nhất định sẽ mất mạng. Nắm lấy chiếc chăn hoa từ bên kia giườngsang đắp thật cẩn thận cho Sở Từ, lại dùng linh thức quét qua xung quanh trong chốc lát, mới từ từ lần mò bước ra khỏi căn nhà gỗ nhỏ.

Thân cây này rất lớn, Duyệt Nhi khó khăn lắm mới từ phía trên lần xuốngdưới, đi được khoảng trăm trượng thì đột nhiên bị một kết giới bắn trởvề, nàng lại đưa tay sờ sờ, mới phát giác Sở Từ đã lập một kết giới xung quanh thân cây. Duyệt Nhi suy nghĩ một lúc, đưa tay rút cây trâm đầu hổ nhỏ trên mái tóc đen xuống, sau khi hóa thành Huyễn Oanh Lưu Ly trượngthì mở ra một lỗ nhỏ thông ra khỏi kết giới. Nàng lại biến nó trở vềdạng cây trâm cài vào tóc, nghĩ một lúc, từ trong đỉnh lấy ra hai dâynơ, tết tóc lại thành hai búi, vừa vặn bao lấy hai lỗ tai nhỏ vào bêntrong, mới từ từ theo linh thức đi ra ngoài.

Đây là một rừng cây tươi tốt, có con người, cũng có mãnh thú.

Lúc này, trong rừng cây có mấy người. Trong đó có một vị cô nương trẻ tuổibị vây ở trung tâm, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp không chút biểu cảm,mà mấy vị nữ tử vây lấy nàng đều mang theo vẻ mặt hoặc là khinh thườnghoặc là chán ghét.

Nữ tử áo xanh khinh miệt nhìn cô nương đứng giữa, cười lạnh nói: “Chẳngqua chỉ là tiên đọa ma, đọa ma rồi thì phải theo quy củ của Ma giới,đừng nói chủ tử của chúng ta muốn thành thân với ngươi, cho dù thuộc hạ của chủ tử muốn lấy ngươi, cũng không chấp nhận được hành động chốngchọi của ngươi, lá gan của ngươi đúng là to mà, chẳng những trái lệnhkhông theo, còn đánh trọng thương chủ tử của chúng ta!”

Cô nương kia không nói chuyện, cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì.

Mấy cô nương khác không nhịn được nữa, vội la lên: “Tỷ tỷ, kẻ này tự cholà thanh cao, hiện giờ còn làm ra chuyện thế này, nhất thiết không thểđể ả hầu hạ chủ thượng, chúng ta sớm đã nhìn ả không thuận mắt rồi, cáigì Tam công chúa của Tây Hải chứ, chẳng qua chỉ là một đứa cha khôngthương mẹ không yêu, vì nam nhân mà đọa ma thôi. Bây giờ chúng ta giếtcon tiện nhân này, cũng xem như báo thù cho chủ tử!”

Nữ tử áo xanh suy nghĩ rồi nói: “Nhưng như vậy thì khó mà bàn giao với chủ tử, dù sao người cũng đã căn dặn phải bắt sống trở về cho người tự taytra tấn.” Trong đó có một người nghe xong nhịn không được nói: “Cứ nóilà trong lúc ả chạy trốn bị đánh chết, người Ma tộc chúng ta giết một ảđọa ma là chuyện rất bình thường, cứ nói lúc chúng ta đến nơi thì ả đãchết rồi.” Những người khác nghe xong đều cảm thấy có lý, nhìn TâyHải Tam công chúa chỉ lẳng lặng đứng ở chính giữa mà không nói gì, khítức tiên nhân như thế nào vẫn không mất hết, trong lòng không khỏi vừađố kỵ vừa oán hận, lòng đã đồng ý với ý kiến ban nãy.

Mấy nữ tử cùng tiến lên phía trước đều đồng loạt lấy ra pháp bảo, cô gái áo xanh cười nói: “Tây Hải Tam công chúa, nếu ngoan ngoãn để chúng ta lấymạng thì có lẽ sẽ được chết thoải mái một chút. Thế nào?”

Cuối cùng Tam công chúa cũng lên tiếng: “Ta sớm đã không còn là Tây Hải Tamcông chúa, mặc dù ta một lòng muốn chết, nhưng chưa từng nghĩ sẽ ngoanngoãn chết dưới tay các ngươi, dù thế nào, cũng phải kéo các ngươi, đámnữ nhân hầu hạ lão sắc lang kia chôn cùng ta!”

Nữ tử áo xanh giận dữ: “Các muội muội, ả dám nói chủ tử chúng ta là lãosắc lang! Còn muốn kéo chúng ta chôn cùng ả? Ha ha, suy nghĩ dễ nghenhỉ. Người Ma tộc chúng ta cũng không phải kẻ giả nhân giả nghĩa. Vừarồi chúng ta đã rắc thuốc xung quanh đây. Thế nào? Có phải cảm thấy cảngười vô lực hay không? Không thể dùng được pháp lực?”

Tam công chúa biến sắc: “Đê tiện!”

Nữ tử áo xanh cười vui vẻ, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp kia lại hiện lênbiểu cảm dữ tợn đáng sợ: “Ngươi một lòng muốn chết, chúng ta sẽ chongươi chết không được tử tế! Bán ngươi đi làm Lô Đỉnh(1), cho ngươi nếm thử chút tư vị vui sướng nhất trong cuộc sống,thế nào?”

1 dụng cụ luyện đan của đạo gia. Một cách hiểu khác là người mà đạo gia dùngđể song tu luyện tu âm dương hòa hợp, cương nhu dung hòa!!!

Lùi lại phía sau vài bước, sắc mặt của Tây Hải Tam công chúa biến đổi vàilần, nàng ra sức ngưng tụ linh lực để tự đánh về phía đỉnh đầu của mình, nữ tử áo xanh đã dự đoán trước được hành động của nàng, dùng pháp thuật ngăn chặn, cười lạnh nói: “Muốn tự nổ? Muốn kéo chúng ta cùng chếtchung à? Ha ha, ngươi cũng có ngày hôm nay.”

Tam công chúa muốn động đậy nhưng lại hoàn toàn không thể cử động được,nhìn đám nữ tử bao vây quanh mình, rốt cục lòng cảm thấy chán ghét,thôi, tự mình đọa ma, lại không ngờ phải sống ngây ngô dại dột như thế,vậy sống còn có ý nghĩa gì. Không bằng cứ vậy đi. Bất chợt nàng nhớtới Kha Mộ Thanh đứng ở trước điện, kéo tay mình nói: Theo ta đi! Lúcấy trăng trên trời còn sáng tỏ, hiện giờ thời gian vội vã trôi qua đãgần trăm năm. Cuộc đời chìm nổi, yêu hận chẳng qua chỉ là mây khói.

Nàng nhìn nữ tử áo xanh vươn tay về phía mình, bình tĩnh nhắm hai mắt lại.

Lúc này, lại truyền đến một một giọng nói nhu mềm: “Đao hạ lưu nhân!”

Mọi người nghe thấy giọng nói nhu mềm ấy thì đồng thời lập tức cảmthấy trên trán mình có từng giọt từng giọt mồ hôi chảy xuống, đao hạlưu nhân?! Các nàng không có dùng đao mà?

Duyệt Nhi ở trong lùm cây bên cạnh nghe rất rõ ràng, biết người bị vây giếtchính là vị Tây Hải Tam công chúa ngày đó cùng thành thân với Đông Hảithái tử. Nói thế nào cũng là người có không ít quan hệ với Tiểu Mộ, tuybiết rằng hiện nay mình chẳng có năng lực gì để ra vẻ anh hung, nhưngtrong lúc nguy cấp, nàng đã quyết định mang theo sứ mệnh anh hùng hoahoa lệ lệ nhảy ra.

Mọi người đưa mắt nhìn về phía giọng nói truyền đến, liền thấy Duyệt Nhiđang từ phía sau lùm đây đi tới, gương mặt ngọc tuyết đáng yêu tràn đầychính nghĩa, trên trán có một khối Tử Ngọc ôn nhuận, mái tóc đen nhánhbúi hai cái bánh bao nhỏ. Mặc dù tất cả mọi người ở đây đều là nữ nhânnhưng khi nhìn thấy dáng vẻ Duyệt Nhi như vậy cũng nhịn không được màcảm thấy nàng vô cùng đáng yêu. Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng đối vớingười đứng trái chiến tuyến với mình, các nàng cũng sẽ không có hảo cảmgì mấy.

Nữ tử áo xanh nói: “Tiểu cô nương, trở về nằm trong chăn mà xem thoại bảnđi! Câu tiếp theo của ngươi có phải là ‘hoàng thượng có thánh chỉ’ đúngkhông!”

Duyệt Nhi gật gật, lại lắc lắc đầu, nói: “Ta cũng muốn nói như vậy, nhưng takhông có thánh chỉ.” Khi nói chuyện nàng đi từng bước đến bên cạnh Tamcông chúa.

Trong đó có một người quan sát đánh giá Duyệt Nhi, nói: “Tiểu cô nương, quầnáo trên người cô không phải là làm từ Vân Cẩm đó chứ? Khối Tử Ngọc trêntrán xem ra cũng rất đáng giá.”

Lúc này mọi người mới cẩn thận đánh giá Duyệt Nhi, khoan nói đến cây trâmđầu hổ nhìn tự nhiên giản dị kia, ngay cả cọng lông chim sắc lửa đỏ càiđơn giản trên mái tóc đen kia cũng đều khá đặc biệt.

Duyệt Nhi lén truyền âm cho Tam công chúa: “Đợi lát nữa cô nhớ dẫn ta chạyđó.” Tam công chúa truyền âm: “Tiểu cô nương, cô nên chạy mau đi, sốngchết của ta không quan trọng, đợi lát nữa ta cản bọn chúng lại cho cô.”

Duyệt Nhi do dự trong chốc lát, mới trả lời: “…Nhưng, linh lực của ta mất hết… Mắt lại không nhìn thấy…”

Tam công chúa: … Tiểu cô nương này rốt cuộc là bị ai cưng chiều thành nhưvậy? Dáng vẻ như thế cũng dám làm anh hùng cứu mỹ nhân!

Vài vị nữ tử đối diện cười nói: “Như thế rất tốt, vốn định giết một đứa,không ngờ đến một đôi, tiểu cô nương, nếu ngươi giao ra mấy thứ trongtúi càn khôn và nội đỉnh, bao gồm cả bộ Vân Cẩm này, chúng ta có thể suy nghĩ tha cho ngươi một con đường sống.”

Duyệt Nhi không nói gì. Mọi người cười lạnh, nữ tử áo xanh lạnh nhạt nói:“Các ngươi sao lại nhiều lời thế, giết hết cả hai, chúng ta muốn thế nào mà không được chứ? Hay là đi theo chủ tử lâu rồi nên não các ngươi mốchết rồi hả?”