Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 64: Mập mờ(2)



Tất cả mọi người có chút khiếp sợ, giờ phút này cho dù bọn họ là tinh anhcủa ngũ giới, chỉ cần đứng cách trận này trăm bước cũng sợ đã hồn phiphách tán, mà Lạc Thủy thượng thần đứng ở trung tâm trận, linh lực vàthần lực của bốn vị thiên thần đương nhiên không kém, trong làn sương mù mông lung chỉ nhìn thấy y lẳng lặng cầm đao đứng đấy, ánh mắt tựa hồđang nhìn về nơi nào đó.

Mọi người nhìn theo tầm mắt, chỉ thấy Duyệt Nhi không biết từ khi nào đãchế phục được đám trưởng lão kia, đang dùng Mẫu Đơn Nhan chơi đùa vớibọn họ, rõ ràng nàng không nhìn thấy nhưng lại giống như đang luyện tròche mắt nhắm mục tiêu, chơi đùa đủ liền phế bỏ linh lực và tu vi, bắtbọn họ vĩnh viễn ở hình dạng hồ ly, mọi người không khỏi đều muốn nôn ra một ngụm máu, bây giờ là lúc nào rồi mà y còn băn khoăn nhìn mỹ nhân?!

Bốn vị thiên thần đương nhiên cũng cảm giác được sự nhàn nhã của Tức MặcLy, lập tức bị sự phẫn nộ do bị khinh thường làm cho ý chí chiến đấu của bọn họ lên rất cao, cả đám đều liều mạng vận dụng tu vi và thần lựctoàn thân, nói cách khác, đem tánh mạng bản thân đều đặt vào trận chiếnnày, bọn họ cũng sống mấy chục vạn năm, hiện giờ có thể nghiêm túc đốiphó với một người, đương nhiên trong lòng vô cùng coi trọng. Trong Thầngiới có ba vị Thần Quân, bọn họ cũng chưa từng có may mắn giao đấu, vẫnrất thắc mắc về năng lực của Thần Quân trong truyền thuyết, hiện giờ đối phó với Tức Mặc Ly, bốn người đều đang có tu vi cao nhất của Thiên Thần đối phó với một Thần Quân, đương nhiên trong tiềm thức bọn họ không thể nào tin nổi bọn họ sẽ thua trận.

Bóng dáng của Tức Mặc Ly đã hoàn toàn bị bao phủ trong màn hào quang, mọingười nghe từ bên trong truyền ra một tiếng vang chấn động, tựa như từnơi xa xôi truyền đến, tiếng vang ‘ầm ầm’ khiến cho ai nấy đều không thở nổi, linh lực cả người đều bị âm thanh đó dẫn dụ trở nên sục sôi mãnhliệt. Qua hồi lâu vẫn chưa thấy người trong màn hào quang có phản ứnggì, trong lòng mọi người đều có chút tiếc nuối, đặc biệt là đám nữ tiên, một Lạc Thủy thượng thần phong hoa tuyệt đại như vậy đành ra đi đơngiản như vậy sao? Haizz, đáng tiếc còn chưa thấy phong thái lúc đánhnhau của y.

Mà đám người Cửu Kiếm Thất Mệnh từ bên kia vội vàng chạy đến, thấy vậy đều có chút hoảng sợ, trận này! Lạc Thủy thượng thần (chủ thượng) còn chưađi ra, không phải là đã hồn phi phách tán rồi chứ!

Duyệt Nhi thu hồi Mẫu Đơn Nhan, bàn chân nhỏ đá đá mấy vị trưởng lão đã bịđánh về nguyên hình, đột nhiên phát giác có gì đó không đúng, Mặc Lyđâu?! Tại sao không nghe giọng nói của chàng?! Nàng dùng linh thức dò xét, nhất thời kinh hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng: “Mặc Ly......” Đây là tiếng gọi tên chàng lần đầu tiên trong suốt hơn mộttháng qua của nàng, vốn đã quyết định không chú ý không quan tâm đếnchàng, không ngờ vào giờ phút này, oán khí trong lòng nàng cũng đã bịthay thế bởi nỗi sợ hãi. Trận pháp mạnh như vậy, chàng đâu?

Ánh mắt của nam tử vẫn bình yên đứng trong trận tràn ngập ý cười, nha đầu kia cuối cùng cũng chịu nói chuyện với y.

Cổ tay Tức Mặc Ly khẽ xoay, Cửu Diệu đã sắp nhịn không được, nhẹ nhàngđược nhấc lên phía trên chỉ bằng một ngón tay, tay y tùy ý nâng Cửu Diệu lên, bóng dáng thon dài nhanh nhẹn bay lên trên, mọi người chỉ thấy màn hào quang màu đen đột nhiên bị phá vỡ từ phía trên, thứ đầu tiên xuấthiện chính là ánh sáng màu cam sáng chói xa xôi của Cửu Diệu, theo sauđó là quần áo trắng toát của Tức Mặc Ly, mái tóc đen bay bay, tựa như vị chúa tể trong thiên địa. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy tay y cầm Cửu Diệu đột nhiên dịch chuyển theo chiều vuông góc đi xuống, cảngười cũng hướng xuống theo, mang theo sức mạnh đủ để hủy diệt thiênđịa, đao mạnh mẽ cắm vào trung tâm trận pháp.

Phá đá!

Kinh trời!

Chỉ nghe một tiếng nổ “ầm” vang dội, tựa như cả thiên địa đều bị chấn động, bức màn hào quang màu đen do bốn vị thiên thần ngưng tụ thành rầm rầmtan rã, một vầng kim quang thật lớn từ Cửu Diệu ở nơi trung tâm trận bắn ra, trong phút chốc đã đánh rơi bốn vị thiên thần ngã xuống đất, bangười lập tức tắt thở, hồn phi phách tán, chỉ còn một người ánh mắtdại ra, nhìnTức Mặc Ly bằng ánh mắt không thể tin nổi, cuối cùng chegiấu không được nỗi sợ hãi của mình: “Bát Hoang Phong Vũ!......Đúng là...... Bát Hoang Phong Vũ......” Dần dần chịu không nổi phản phệ và chiêu cuối cùng của Cửu Diệu, đầu nghiêng sang một bên, tắt thở, lập tức hóa thành tro bụi tiêu tán trong trời đất.

Tức Mặc Ly xoay người ôm lấy Duyệt Nhi còn đang lo lắng, cuối cùng vẫn nhịn không được hôn lên trán nàng: “Ta ở đây......”

Khóe miệng của đám người Cửu Kiếm đứng bên cạnh đều bị giật méo, vì để choDuyệt Nhi lo lắng một chút, nói chuyện với người nên người mới đứng yên ở trong trận sao? Thủ đoạn thật ngây thơ...... nhìn gương mặt trànđầy gió xuân rạng rỡ của Tức Mặc Ly, thế nào lại cảm thấy tư thái ấy cócái gì đó vô cùng vênh vang đắc ý? Thủ đoạn ngây thơ như vậy cũng đángđắc ý tự hào sao? Đám người Cửu Kiếm đã chẳng còn sức lực để mà buồnnôn.

Duyệt Nhi thoải mái nằm trong lòng y, hết cách với chính mình, hừ, như vậy đã để ý đến y? Trong lòng không phục, liền giật nhẹ lỗ tai be bé nói: “Sau này không được phép giam giữ ta nữa.”

Tức Mặc Ly chẳng biết làm sao, đành giữ lấy bàn tay nhỏ nhắn đang ngược đãi lỗ tai nhỏ của chính mình, bé ngoan của y vậy mà còn chưa biết vì saonàng lại bị nhốt? Ở Ô Điệp Châu, không biết có bao nhiêu người bởi vìNghịch Viêm và Mẫu Đơn Nhan mà muốn lấy mạng nhỏ của nàng, y không ở bên cạnh nàng, sao có thể yên tâm để cho nàng rong chơi khắp nơi, đưa tayyêu thương vuốt nhẹ sống mũi duyên dáng nho nhỏ của nàng, vẫn là giọngnói tựa suối trong: “Được, Duyệt Nhi muốn đi nơi nào thì đi nơi đó.”

Duyệt Nhi gật gật đầu, tỏ vẻ rất vừa lòng.

Chẳng qua...... hai lỗ tai nhỏ nhắn của Duyệt Nhi run run, mỉm cười vô cùng đáng yêu: “Có đại hồ ly tới.”

Tức Mặc Ly ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy chân trời có một đám đông nghìnnghịt đang di chuyển về hướng này. Y cúi thấp đầu, nhìn Duyệt Nhi đangnằm trong lòng mình: “Chơi thích không?”

Duyệt Nhi quyết đoán gật đầu, giọng nói mềm mại chất chứa vui vẻ: “Đươngnhiên chơi rất vui, chờ bọn họ tới sẽ đánh cho bọn họ hoàn toàn hiệnnguyên hình, không biến về hình người được nữa. Ha ha.”

Chỉ chớp mắt, Hồ Vương đã dẫn theo tất cả hồ ly của Hồ Khâu đến. Vừa nhìnthấy con gái mình và mấy đại trưởng lão của tộc đều đang lơ lửng giữakhông trung, giận dữ công tâm, chẳng tốn sức đã tự nôn ra một ngụm máu. Mấy vị phía sau vội vàng tiến lên giúp đỡ.

Giờ phút này Hồ Vương đã vô cùng mệt mỏi, nhìn Duyệt Nhi đang nằm tronglòng Tức Mặc Ly, trong mắt đều là hận ý ngập trời: “Quả thật là Nạn Tinh của Hồ tộc. Mấy chục năm trước bởi vì ngươi mà Sở Từ Ma Quân kia đã đốt Hồ Khâu của chúng ta, khiến chúng ta phải đi khắp nơi tìm chốn dừngchân, hiện giờ, Nhu Nhu và mấy đại trưởng lão còn bị hủy dưới tay ngươi, ta chỉ hận, chỉ hận lúc trước khi diệt tộc của các ngươi không diệttoàn bộ!”

Trong đôi mắt to của Duyệt Nhi lóe lên lửa giận: “Hồ ly thối, câm miệng!” Nói xong Mẫu Đơn Nhan nhanh chóng bay đến bắn trúng vào cổ của Hồ Vương, Hồ Vương há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng không nói thành lời. Lúc y đến, trông thấy dáng vẻ của Nhu Nhu và mấy đại trưởng lão thì trong lòngbiết đã không phải là đối thủ của tiểu quái vật Duyệt Nhi này, hiện giờdẫn theo những người này đến, chẳng qua chỉ muốn một mạng liều một mạng, dùng toàn lực của cả tộc cũng phải giết chết Duyệt Nhi báo thù rửa hận. Hiện giờ xem ra tiểu cô nương này dường như có đầy đủ năng lực giết y,vừa rồi không làm như vậy, chỉ có thể có một nguyên nhân…Nàng không giết bọn họ, nhưng sẽ từ từ tra tấn bọn họ.

Hồ Vương nghĩ không sai, chỉ thấy Duyệt Nhi ném Mẫu Đơn Nhan ra, Mẫu ĐơnNhan nho nhỏ trong suốt bay lên rất cao, Duyệt Nhi chỉ vừa thay đổi ýnghĩ thì nó đã từ từ chuyển động, càng lúc càng lớn, cuối cùng đã trởthành quả cầu có đường kính bằng chiều cao của một người, bay lên đèxuống đám người hồ tộc. Bọn họ còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, Duyệt Nhiđã yên lặng niệm tâm pháp, người của hồ tộc dưới ánh sáng tỏa chiếu củaMẫu Đơn Nhan dần dần mất đi ý thức, tất cả đều ngất trên mặt đất. Đươngnhiên, còn có Hồ Vương đờ người đứng đó không thể nói chuyện, khôngphải Duyệt Nhi không cảm nhận được sự hiện hữu của y, nhưng tình tiếttrong thoại bản, sau cùng phải nói vài lời cay độc mới được.

Duyệt Nhi suy nghĩ, trịnh trọng nói: “Không giết ngươi, cho ngươi nhìn kếtcục cuối cùng của Cửu Vĩ Hồ tộc các ngươi!” Miệng Hồ Vương không thểnói, thấy Duyệt Nhi bình tĩnh thốt ra những lời đó, lúc này tức giận đến sắp hôn mê bất tỉnh, tiếc rằng cả người không biết từ lúc nào đã bịbắt cố định tại chỗ,chẳng thể động đậy. Giờ phút này y mới biết hốihận, mấy trăm năm trước không nên tin vào lời nói của các trưởng lão màđi diệt Tử Hổ tộc. Nếu khi đó không đưa ra quyết định sai lầm như vậythì bây giờ Cửu Vĩ Hồ cũng sẽ không rơi vào tay của con hổ nhỏ này, mặccho nàng ta xâu xé. Nhưng hôm nay y hối hận thế nào cũng vô ích.

Duyệt Nhi quay đầu nhìn về phía Thất Mệnh, cười tủm tỉm: “Thất Mệnh thúc thúc, có vui không…”

Thất Mệnh nhìn thấy đám Cửu Vĩ Hồ phía dưới đã mất ba hồn sáu phách, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng tự hào lại ấm áp, cừu hận mấy trăm năm vẫn luôn dằn dưới đáy lòng, giờ phút này tất cả đều có thể tiêu tán, lại nhìnDuyệt Nhi đang tựa trong lòng Tức Mặc Ly, trông mong nhìn mình, chờ đợimình trả lời, trong lòng ấm áp, đường đường là một nam nhi bảy thước,thế nhưng hốc mắt thậm chí còn hơi ươn ướt: “Rất vui, đây là thời khắcvui nhất của thúc trong mấy trăm năm qua. Cám ơn Duyệt Nhi......”Đã không có ngôn từ nào có thể biểu đạt cảm xúc lúc này, không thể tưởng tượng được tiểu công chúa của Tử Hổ tộc bọn họ lại lợi hại như vậy,mạnh mẽ như vậy, mà trước kia khi nàng chưa trở nên mạnh mẽ, may mà, may mà gặp Lạc Thủy thượng thần.

Duyệt Nhi biết giờ phút này Thất Mệnh đang cuộn trào cảm xúc, càng tươi cườivui vẻ: “Con cũng rất vui.” Thất Mệnh nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu củanàng, cũng không nhịn được mà nở nụ cười, tiếng cười phát ra từ tận đáy lòng. Khổng Tước đứng xem bên cạnh cũng có chút ngây ngốc, tựa hồ, lần đầu tiên nhìn thấy Thất Mệnh thoải mái như vậy.

Ngay sau đó, lại nghe thấy Duyệt Nhi đáng yêu nói: “Đại cừu đã báo, từ nay về sau, thúc và Khổng Tước tỷ tỷ phải sống cho tốt đó!” Nụ cười trênmặt Thất Mệnh cứng lại, phiền muộn vừa mới tản đi trong giây lát giờ lại dấy lên, vừa rồi y mới hiểu rõ đây là cuộc sống được tạo nên bởi nhữngchuyện vui quá hóa buồn. Thất Mệnh nhìn thấy Khổng Tước đứng bên cạnhvốn ra phải vui vẻ hơn cả y giờ lại đang si ngốc nhìn y, lúc này đây, y không thể nói ra miệng lời cự tuyệt.

Vẻ mặt Cửu Kiếm như đang xem kịch vui, nhìn qua nhìn lại đánh giá ThấtMệnh và Khổng Tước, bỡn cợt nói: “Ôi, người có tình sẽ thành quyếnthuộc.” Duyệt Nhi cười gật đầu, lại nói: “Cửu Kiếm, giữa Phất Dung vàNgưng Không, tỷ cũng chọn một người đi.” Phất Dung và Ngưng Không đứngbên cạnh trong tư thế như đang treo một ngọn đèn lồng nhỏ viết mấy chữ‘chẳng có liên quan đến mình’ nháy mắt liền hóa đá, lồng đèn vỡ nát,đồng thời lên tiếng nói: “Duyệt Nhi cô nương, ta làm sao có thể vừa ýnàng ấy?!”

Duyệt Nhi có chút uể oải, kéo kéo tay áo Tức Mặc Ly, giọng nói mềm mại mangtheo một chút uất ức: “Ba người bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, hiện giờPhất Dung Ngưng Không còn nói Cửu Kiếm chướng mắt, Mặc Ly, chàng nóixem, bọn họ có nên ở chung với nhau hay không?”

Ba người Cửu Kiếm Phất Dung Ngưng Không đổ mồ hôi ào ào, ba người bọn họ ở cạnh nhau, nhưng không phải là ở chung với nhau theo dạng đó có đượcchưa?! Duyệt Nhi cô nương cái gì cũng đều không hiểu còn muốn nối loạntơ hồng. Tiếc rằng bọn họ chỉ nghe thấy chủ thượng nhà bọn họ thản nhiên nói một câu: “Ừ, sau này bọn họ sẽ luôn ở cùng nhau.”

Ba người:......

Đánh nhau nhiều như vậy, cuối cùng Duyệt Nhi có chút mệt mỏi, lại nghĩ đếnđám Cửu Vĩ Hồ còn nằm trên đất, khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển hướng về phíaThất Mệnh nói: “Mấy thứ này mang về Tiên giới, giao cho đám tiểu Bạch Hổ giúp chúng ta mua thịt đi, nói mặc cho bọn họ xử trí, chỉ cần không lấy mạng là được. À, nhiều như vậy mang về cũng có chút phiền phức, bảoTiểu Hoa dẫn theo đệ tử Bồng Lai đưa chúng về, đúng rồi, nghe nói ChiHàn đã đến Ô Điệp Châu, gọi huynh ấy cùng hỗ trợ nha.”

Thất Mệnh vui sướng gật đầu, xoay người rời đi thông báo cho hai vị kia.

Ai mà biết, sau này Tô Nhục Nhục tửu lâu mở rộng khắp lục giới trước cửađều có Cửu Vĩ Hồ ngồi xổm tội nghiệp trước tửu lâu, thân mặc bộ đồ lótcó viết chữ ‘hoan nghênh quang lâm’, mỗi khi có khách tiến vào liền phải chỉnh tề lay động đuôi hai ba cái. Đây là kỳ quan đặc biệt, cũng bởi vì đám hổ nhất thời hứng khởi nghĩ ra.

Duyệt Nhi dặn dò xong tất cả thì cọ cọ trong lòng Tức Mặc Ly, từ từ chìm vàogiấc ngủ. Tức Mặc Ly nhìn gương mặt ngọt ngào say giấc của nàng, tự tayphong bế thính giác của nàng, mới lạnh nhạt nói với Phất Dung và CửuKiếm: “Sự tình điều tra thế nào rồi?”

Ngưng Không tiến lên phía trước nói: “Chủ thượng, lần này là Sư gia liên hợpvới Cửu Vĩ Hồ tộc. Đám người mới vừa rồi chết dưới đao của người đúng là bốn người trong tám đại thiên thần của Sư gia, sau khi bọn họ biết tintức chắc hẳn liều chết phản công. Lúc này dường như Sư gia đã tập trungtoàn bộ nhân mã đến Ô Điệp Châu rồi, hình như bọn họ nhận được tin tứctừ đâu đó nên muốn bắt Duyệt Nhi cô nương để khống chế người.....”

Trong đôi mắt đen như mực của Tức Mặc Ly chợt lóe lên tức giận: “Lấy NghịchViêm ra để mua mạng của Duyệt Nhi là thế lực phương nào.” Phất Dung tiếp lời: “Trước kia Nghịch Viêm từng xuất hiện ở Yêu giới, nhưng giờ khôngbiết vì sao bị người ta đoạt đi.”

Tức Mặc Ly gật đầu, lại nói: “Trước hết lần này không được hành động thiếusuy nghĩ, đợi Sư gia dồn toàn lực phản công rồi chúng ta sẽ nhổ tậngốc.” Phất Dung Ngưng Không gật đầu nói đúng.

Tức Mặc Ly ôm chặt Duyệt Nhi, xoay người bay về hướng một ngọn núi nhỏ trong Ô Điệp Châu.