Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Chương 118-4: Mộ Ly xuất hiện, kẻ xấu sau lưng (4)



Từ đầu cho đến cuối Mộ Ly vẫn không mở miệng nói một lời, mặc cho Giang Tâm Giao đối với cô lớn tiếng trách mắng.

Quý Linh Linh không khỏi lui hai bước về phía sau, "Yên tâm, em sẽ không gặp lại anh nữa!" Nói xong, cô một tay ôm bụng, một tay che mặt rời đi.

Lúc này Mộ Ly mới ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lạnh lùng có xen lẫn một tia không đành lòng.

"Ly, vừa rồi em ăn nói như vậy, anh sẽ không chán ghét em chứ?" Đợi sau khi Quý Linh Linh rời đi, Giang Tâm Giao lập tức tỏ ra bộ dáng cô gái nhỏ.

"Sẽ không." Nói xong, Mộ Ly rút cánh tay của mình ra, "Đi về trước đi."

Anh rút tay ra, ở giữa hai người liền sinh ra khoảng cách.

Giang Tâm Giao ngẩn ra.

"Vú Lâm, tiễn Giang tiểu thư."

"Dạ, Mộ tiên sinh."

Mộ Ly không chờ Gianh Tâm Giao mở miệng, liền trực tiếp đi lên cầu thang.

Giang Tâm Giao nhìn theo bóng lưng Mộ Ly, không khỏi nắm chặt nắm tay, Quý Linh Linh là con gái kẻ thù của anh, anh còn đối với cô ta nhớ mãi không quên! Chỉ là không sao, chờ anh trở thành người đàn ông của cô, cô sẽ khiến anh quên đi không còn chút nào~

"Giang tiểu thư, xin mời." Vú Lâm cúi thấp đầu, gương mặt mặt không chút cảm xúc.

"Hừ, đồ người làm không biết phân biệt phải!" Giận dữ mắng xong, Giang Tâm Giao không vừa ý rời đi.

Vú Lâm vẫn cúi đâu như cũ, dường như không giữ lời của cô ta để ở trong lòng.

Vừa ra khỏi biệt thự của Mộ Ly, xa xa có một chiếc Lamborghini màu xanh dương, lái về phía cô ta.

Giang Tâm Giao đứng tại chỗ, nhìn từ người từ trong xe bước ra.

Cô nheo mắt nhìn, là Thẩm Hiểu Phỉ.

"Ha ha, Giang tiểu thư, thủ đoạn của cô rất cao!" Thẩm Hiểu Phỉ tựa người vào xe, xoay xoay cặp mắt kính trên tay, cười nói.

"Hừ, thì ra là Thẩm tiểu thư. Tôi đây cũng không thể nói là có thủ đoạn cao gì, chỉ tất cả mọi chuyện đều là Mộ Ly để cho tôi làm mà thôi." Cô ta cũng không phải là kẻ ngu, Quý Linh Linh không phải hiền lành, Thẩm Hiểu Phỉ cũng không hiền, cô ta không cần thiết phải chọc giận Thẩm Hiểu Phỉ.

"Hả? Mộ Ly để cho cô làm? Cô đúng là người dùng một chiêu có thể phủi sạch sẽ. Không cần sợ, tôi không muốn dạy dỗ cô, nếu quả thật muốn dạy dỗ cô, tôi sẽ không tiếp tục ở đây nói nhảm với cô. Chỉ là nói trước cho cô biết một tiếng, đi đêm nhiều, sẽ có ngày gặp ma!" Nói xong, Thẩm Hiểu Phỉ cho cô ta một nụ cười ý vị sâu xa, ngồi lên xe, nghênh ngang rời đi.

Giang Tâm Giao đứng tại chỗ, cắn chặt răng, "Quý Linh Linh cũng bị tôi kéo xuống rồi, chính là một Thẩm Hiểu Phỉ, tôi sẽ đặt cô ở trong mắt sao?"

***

"Lão Trung, tôi không có chuyện gì, ông đi trở về đi, Mộ Ly càng cần ông hơn." Tần Mộc Vũ uống xong cháo sáng của Quách Hiểu Lượng đưa tới, sau đó chậm rãi nói với lão Trung.

"Tần tiên sinh, Mộ tiên sinh bây giờ còn cần ngài, nếu như ngài lúc này ngã bệnh, ngài ấy sẽ mất đi một sự hỗ trợ lớn."Gương mặt Lão Trung lo lắng nói.

Tần Mộc Vũ giơ giơ tay lên, ý bảo lão Trung không nên nói nữa, "Tôi hiểu rõ, Ly, hiện tại không muốn gặp lại tôi. . . . . . Tôi đều hiểu. . . . . ."

Lão Trung há miệng, không có nói gì nữa.

"Tần tiên sinh, Mộ tiên sinh cũng là vừa mới xuất viện, hiện tại ngài ấy. . . . . ."

"Tôi hiểu, tôi hiểu, nếu như không phải vì tôi, anh ấy cũng sẽ không biến thành cái bộ dáng này."Gương mặt Tần Mộc Vũ mang đầy vẻ hối hận.

"Tần tiên sinh cũng không cần tự trách, nếu như sự thật là đúng như vậy, mặc dù ngài không điều tra ra, chân tướng cũng sẽ phơi bày ra thôi. Hiện tại Mộ tiên sinh, là bởi vì chuyện phu nhân mà đau lòng, mới có thể như vậy. Cho nên. . . . . . Có lẽ chờ Mộ tiên sinh, quên phu nhân, sẽ không còn như vậy." Lão Trung nói xong thì cúi thấp đầu xuống, ngay cả ông cũng biết rõ, Mộ tiên sinh yêu phu nhân rất nhiều, nói là quên nhưng dễ vậy sao.

Tần Mộc Vũ nghe thấy lời của ông, thật chặt nhắm hai mắt lại, quên. . . . . . Nếu như có thể quên thì tốt biết bao.

"Trung lão, ông về trước đi, đại ca hiện tại cần nghỉ ngơi." Quách Hiểu Lượng thấy thế, lo lắng mở miệng.

"Ừ, tốt. Tần tiên sinh phải nghỉ ngơi thật tốt, Mộ tiên sinh bên kia tôi sẽ chiếu cố tốt." Lão Trung gật gật đầu, liền rời đi.

"Đại ca, Mộ tiên sinh bây giờ rất cần anh. Nếu như anh không phấn chấn, anh ấy sẽ như thế nào?" Quách Hiểu Lượng đứng ở bên người anh, tỉ mỉ nói qua.

"Anh ấy còn cần tôi làm cái gì? Tôi phấn khởi vì anh ấy điều tra kết quả, nhưng cuối cùng lại lấy được một kết quả như vậy. Năm đó cha của Quý Linh Linh hãm hại một nhà bây giờ tôi lại hủy cuộc sống của Mộ Ly vẫn còn sống sờ sờ~"

Quách Hiểu Lượng kinh ngạc nhìn, cô không biết nên nói thế nào. Cô rất khó tưởng tượng đến, kẻ thù là một khái niệm gì, càng không thể lý giải tâm tình hiện tại của Mộ Ly.

***

"Hướng Tuấn Ngạn, tra được chưa?" Thẩm Hiểu Phỉ ngồi ở trên ghế, lắc lắc ly rượu đỏ trong tay.

"Đã biết, buổi sáng trong bệnh viện người đàn ông kia là do Giang Tâm Giao cố ý phái tới kích thích Quý Linh Linh ."Nói xong Hướng Tuấn Ngạn tới bên cạnh cô ngồi xuống.

"Giang Tâm Giao, ngàn tính vạn tính, thế nhưng lại quên mất người đàn bà này."

"Đúng vậy, nhưng cô ta mới là người phung phí tiền của. Tôi còn tra ra được một số chuyện, cô có hứng thú nghe một chút hay không?" Hướng Tuấn Ngạn gợi lên hứng thú củaThẩm Hiểu Phỉ .

"Nói nhảm! Nói."

"Ging Tâm Giao đã làm người tình bí mật nhiều năm của Lục Chính của Lục Chính Hạo trong ba năm, cô ta chỉ là mấy tháng gần đây mới nổi trên mặt nước (mới xuất đầu lộ diện đó). Cô ta vừa mới xuất hiện, lại khiến mẹ của Lục Vân Thiên giận mức phải vào ở viện, gián tiếp hung hăng giáo huấn cho Lục Vân Thiên một trận." Hướng Tuấn Ngạn cong môi nói.

"Ba năm? tâm cơ của người đàn bà này thật đúng là không phải nặng bình thường." Thẩm Hiểu Phỉ khẽ nhăn lại mày, Giang Tâm Giao chỉ là hơn 20 tuổi, vậy mà lại có thể làm người tình của thị trưởng kia ba năm.

"Cũng có nghĩa là, chuyện Vu Uyển Tinh bị hủy dung cho hình như có liên quan đến cô ta."

"Vu Uyển Tinh bị hủy dung rồi hả ?" Thẩm Hiểu Phỉ cả kinh.

"Không cần ngạc nhiên như vậy, sẽ làm cho tôi tưởng rằng Thẩm Hiểu Phỉ không sợ trời không sợ đất thật ra rất yếu." Hướng Tuấn Ngạn cười nói.

"Không, tôi chỉ là không có nghĩ đến, Giang Tâm Giao thật ra cũng rất có bản lãnh. Cô ta. . . . . . Quá đáng sợ, thủ đoạn quá cao. Tôi đây hai năm ở ide, cho tới bây giờ cũng không nhìn thấu được cô ta." Thẩm Hiểu Phỉ chậm rãi nói, trong giọng nói ẩn chứa sự sợ hãi mơ hồ sau khi nghĩ lại.

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Từ đầu cho đến cuối Mộ Ly vẫn không mở miệng nói một lời, mặc cho Giang Tâm Giao đối với cô lớn tiếng trách mắng.

Quý Linh Linh không khỏi lui hai bước về phía sau, "Yên tâm, em sẽ không gặp lại anh nữa!" Nói xong, cô một tay ôm bụng, một tay che mặt rời đi.

Lúc này Mộ Ly mới ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lạnh lùng có xen lẫn một tia không đành lòng.

"Ly, vừa rồi em ăn nói như vậy, anh sẽ không chán ghét em chứ?" Đợi sau khi Quý Linh Linh rời đi, Giang Tâm Giao lập tức tỏ ra bộ dáng cô gái nhỏ.

"Sẽ không." Nói xong, Mộ Ly rút cánh tay của mình ra, "Đi về trước đi."

Anh rút tay ra, ở giữa hai người liền sinh ra khoảng cách.

Giang Tâm Giao ngẩn ra.

"Vú Lâm, tiễn Giang tiểu thư."

"Dạ, Mộ tiên sinh."

Mộ Ly không chờ Gianh Tâm Giao mở miệng, liền trực tiếp đi lên cầu thang.

Giang Tâm Giao nhìn theo bóng lưng Mộ Ly, không khỏi nắm chặt nắm tay, Quý Linh Linh là con gái kẻ thù của anh, anh còn đối với cô ta nhớ mãi không quên! Chỉ là không sao, chờ anh trở thành người đàn ông của cô, cô sẽ khiến anh quên đi không còn chút nào~

"Giang tiểu thư, xin mời." Vú Lâm cúi thấp đầu, gương mặt mặt không chút cảm xúc.

"Hừ, đồ người làm không biết phân biệt phải!" Giận dữ mắng xong, Giang Tâm Giao không vừa ý rời đi.

Vú Lâm vẫn cúi đâu như cũ, dường như không giữ lời của cô ta để ở trong lòng.

Vừa ra khỏi biệt thự của Mộ Ly, xa xa có một chiếc Lamborghini màu xanh dương, lái về phía cô ta.

Giang Tâm Giao đứng tại chỗ, nhìn từ người từ trong xe bước ra.

Cô nheo mắt nhìn, là Thẩm Hiểu Phỉ.

"Ha ha, Giang tiểu thư, thủ đoạn của cô rất cao!" Thẩm Hiểu Phỉ tựa người vào xe, xoay xoay cặp mắt kính trên tay, cười nói.

"Hừ, thì ra là Thẩm tiểu thư. Tôi đây cũng không thể nói là có thủ đoạn cao gì, chỉ tất cả mọi chuyện đều là Mộ Ly để cho tôi làm mà thôi." Cô ta cũng không phải là kẻ ngu, Quý Linh Linh không phải hiền lành, Thẩm Hiểu Phỉ cũng không hiền, cô ta không cần thiết phải chọc giận Thẩm Hiểu Phỉ.

"Hả? Mộ Ly để cho cô làm? Cô đúng là người dùng một chiêu có thể phủi sạch sẽ. Không cần sợ, tôi không muốn dạy dỗ cô, nếu quả thật muốn dạy dỗ cô, tôi sẽ không tiếp tục ở đây nói nhảm với cô. Chỉ là nói trước cho cô biết một tiếng, đi đêm nhiều, sẽ có ngày gặp ma!" Nói xong, Thẩm Hiểu Phỉ cho cô ta một nụ cười ý vị sâu xa, ngồi lên xe, nghênh ngang rời đi.

Giang Tâm Giao đứng tại chỗ, cắn chặt răng, "Quý Linh Linh cũng bị tôi kéo xuống rồi, chính là một Thẩm Hiểu Phỉ, tôi sẽ đặt cô ở trong mắt sao?"

***

"Lão Trung, tôi không có chuyện gì, ông đi trở về đi, Mộ Ly càng cần ông hơn." Tần Mộc Vũ uống xong cháo sáng của Quách Hiểu Lượng đưa tới, sau đó chậm rãi nói với lão Trung.

"Tần tiên sinh, Mộ tiên sinh bây giờ còn cần ngài, nếu như ngài lúc này ngã bệnh, ngài ấy sẽ mất đi một sự hỗ trợ lớn."Gương mặt Lão Trung lo lắng nói.

Tần Mộc Vũ giơ giơ tay lên, ý bảo lão Trung không nên nói nữa, "Tôi hiểu rõ, Ly, hiện tại không muốn gặp lại tôi. . . . . . Tôi đều hiểu. . . . . ."

Lão Trung há miệng, không có nói gì nữa.

"Tần tiên sinh, Mộ tiên sinh cũng là vừa mới xuất viện, hiện tại ngài ấy. . . . . ."

"Tôi hiểu, tôi hiểu, nếu như không phải vì tôi, anh ấy cũng sẽ không biến thành cái bộ dáng này."Gương mặt Tần Mộc Vũ mang đầy vẻ hối hận.

"Tần tiên sinh cũng không cần tự trách, nếu như sự thật là đúng như vậy, mặc dù ngài không điều tra ra, chân tướng cũng sẽ phơi bày ra thôi. Hiện tại Mộ tiên sinh, là bởi vì chuyện phu nhân mà đau lòng, mới có thể như vậy. Cho nên. . . . . . Có lẽ chờ Mộ tiên sinh, quên phu nhân, sẽ không còn như vậy." Lão Trung nói xong thì cúi thấp đầu xuống, ngay cả ông cũng biết rõ, Mộ tiên sinh yêu phu nhân rất nhiều, nói là quên nhưng dễ vậy sao.

Tần Mộc Vũ nghe thấy lời của ông, thật chặt nhắm hai mắt lại, quên. . . . . . Nếu như có thể quên thì tốt biết bao.

"Trung lão, ông về trước đi, đại ca hiện tại cần nghỉ ngơi." Quách Hiểu Lượng thấy thế, lo lắng mở miệng.

"Ừ, tốt. Tần tiên sinh phải nghỉ ngơi thật tốt, Mộ tiên sinh bên kia tôi sẽ chiếu cố tốt." Lão Trung gật gật đầu, liền rời đi.

"Đại ca, Mộ tiên sinh bây giờ rất cần anh. Nếu như anh không phấn chấn, anh ấy sẽ như thế nào?" Quách Hiểu Lượng đứng ở bên người anh, tỉ mỉ nói qua.

"Anh ấy còn cần tôi làm cái gì? Tôi phấn khởi vì anh ấy điều tra kết quả, nhưng cuối cùng lại lấy được một kết quả như vậy. Năm đó cha của Quý Linh Linh hãm hại một nhà bây giờ tôi lại hủy cuộc sống của Mộ Ly vẫn còn sống sờ sờ~"

Quách Hiểu Lượng kinh ngạc nhìn, cô không biết nên nói thế nào. Cô rất khó tưởng tượng đến, kẻ thù là một khái niệm gì, càng không thể lý giải tâm tình hiện tại của Mộ Ly.

***

"Hướng Tuấn Ngạn, tra được chưa?" Thẩm Hiểu Phỉ ngồi ở trên ghế, lắc lắc ly rượu đỏ trong tay.

"Đã biết, buổi sáng trong bệnh viện người đàn ông kia là do Giang Tâm Giao cố ý phái tới kích thích Quý Linh Linh ."Nói xong Hướng Tuấn Ngạn tới bên cạnh cô ngồi xuống.

"Giang Tâm Giao, ngàn tính vạn tính, thế nhưng lại quên mất người đàn bà này."

"Đúng vậy, nhưng cô ta mới là người phung phí tiền của. Tôi còn tra ra được một số chuyện, cô có hứng thú nghe một chút hay không?" Hướng Tuấn Ngạn gợi lên hứng thú củaThẩm Hiểu Phỉ .

"Nói nhảm! Nói."

"Ging Tâm Giao đã làm người tình bí mật nhiều năm của Lục Chính của Lục Chính Hạo trong ba năm, cô ta chỉ là mấy tháng gần đây mới nổi trên mặt nước (mới xuất đầu lộ diện đó). Cô ta vừa mới xuất hiện, lại khiến mẹ của Lục Vân Thiên giận mức phải vào ở viện, gián tiếp hung hăng giáo huấn cho Lục Vân Thiên một trận." Hướng Tuấn Ngạn cong môi nói.

"Ba năm? tâm cơ của người đàn bà này thật đúng là không phải nặng bình thường." Thẩm Hiểu Phỉ khẽ nhăn lại mày, Giang Tâm Giao chỉ là hơn 20 tuổi, vậy mà lại có thể làm người tình của thị trưởng kia ba năm.

"Cũng có nghĩa là, chuyện Vu Uyển Tinh bị hủy dung cho hình như có liên quan đến cô ta."

"Vu Uyển Tinh bị hủy dung rồi hả ?" Thẩm Hiểu Phỉ cả kinh.

"Không cần ngạc nhiên như vậy, sẽ làm cho tôi tưởng rằng Thẩm Hiểu Phỉ không sợ trời không sợ đất thật ra rất yếu." Hướng Tuấn Ngạn cười nói.

"Không, tôi chỉ là không có nghĩ đến, Giang Tâm Giao thật ra cũng rất có bản lãnh. Cô ta. . . . . . Quá đáng sợ, thủ đoạn quá cao. Tôi đây hai năm ở ide, cho tới bây giờ cũng không nhìn thấu được cô ta." Thẩm Hiểu Phỉ chậm rãi nói, trong giọng nói ẩn chứa sự sợ hãi mơ hồ sau khi nghĩ lại.