Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần

Chương 16: Thích ông lão chở rác



“Chú,chúng ta tập bắn đi.”

Tô Lực Hằng không nghĩ cô sẽ chủ động yêu cầu,lúc trước đều do hắn bắt cô mới chịu luyện .

“Hôm nay tại sao chăm chỉ thế.” Tô Lực Hằng mỉm cười hỏi.

“Cháu hy vọng có thể tự bảo vệ mình.”

“Có người khi dễ cháu sao?” Khả năng này khiến Tô Lực Hằng hết sức khôngvui,nếu để cho hắn biết có người khi dễ cô,hắn nhất định lột da ngườiđó.

“Không phải.” Liễu Uyển Nhi vội vàng phủ nhận,tất cả mọi ngườiđều đối với cô rất tốt nào có người khi dễ cô, “Cháu chỉ không muốn trởthành gánh nặng của các người.”

Lần đầu tiên Tô Lực Hằng cảm thấy hối hận chuyện huấn luyện Liễu Uyển Nhi,cô bé đơn thuần yếu ớt trước mắtbởi vì hắn mà học những thứ tàn khóc này,còn tự nguyện học mục đíchchính là không muốn trở thành gánh nặng của hắn.

“Tiểu Tiểu,chúng takhông. . . . . .” Nói đến khóe miệng rồi thu trở lại, nhớ tới Lâm CẩmQuyền hận ý liền chiếm cứ suy nghĩ của Tô Lực Hằng,một người tàn nhẫnđối với con rễ và con dâu như thế,khi già không đáng được hạnh phúc anbình .

“Tốt,chúng ta đến sân bắn.” Khóe miệng treo nụ cười dịudàng,Tô Lực Hằng đã bắt đầu mong đợi dáng vẻ khi Liễu Uyển Nhi biếnthành sát thủ thì thế nào.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Gần đây huấn luyện tác xạ làm cánh tay cô đau nhức.

Xoa xoa làn da ê ẩm Liễu Uyển Nhi có chút thống khổ nhìn bóng chuyền rơitrên mặt đất,bên tai là tiếng la của thầy giáo: “Các bạn học,không đượcngừng,mỗi người ít nhất phải phát hai mươi bóng.”

Giống như Anh ngữthể dục cũng là môn làm Liễu Uyển Nhi nhức đầu,nhìn bạn học bên cạnh vừa lau mồ hôi như mưa vừa luyện phát bóng,thật không biết người hiện đạinghĩ thế nào,tại sao muốn cô bé làm những thứ thô lỗ thế này,chẳng lẽmuốn huấn luyện các cô thành cường tráng mới được sao?

“Tô Tiểu Tiểu,không được phép lười? “

Tiếng hô của thầy thể dục làm Liễu Uyển Nhi không dám dừng lại,lập tức nhặt lên bóng chuyền bắt đầu vô lực đánh.

Đau a! Đau a! Đau a! Cánh tay đụng vào bóng thật đau quá,cô ghét bóngchuyền,ghét môn thể dục,thà rằng về nhà học bắn cùng thúc còn hay hơn.

Bỗng nhiên có một loại mùi hôi truyền đến,mọi người rối rít ngừng động táctay bịt kín lỗ mũi,thì ra có một chiếc xe rác dừng bên đường.

“Các người nhanh lái xe sang chỗ khác,chúng ta đang học.” Thầy giáo thể dục thấy thế lập tức chạy đến nói chuyện cùng tài xế.

“Xin lỗi,chúng tôi mới vừa dọn rác từ phòng ăn trường ra,không nghĩ tới xebỗng nhiên gặp trục trặc,sau khi sửa xong chúng tôi sẽ lập tức đi.” Dứtlời tài xế xách dụng cụ đi xuống xe.

Thầy giáo thể dục thấy ông tanói thế cũng không nói thêm gì nữa,xoay người nhìn sang đám học sinhnói: “Tiếp tục luyện,mùi này không liên quan đến luyện tập,phải biếtrằng đồ trên xe là kết quả của các em.”

Lúc này Liễu Uyển Nhi nhìnthấy từ trên xe có một ông lão đi xuống,mặc dù mặc quần áo công nhân bảo vệ môi trường nhưng khó nén quý khí trên người.Cô thấy ông lão này cóchút quen mặt,đúng rồi,ông ấy không phải là người đụng xe bọn họ lầntrước sao.

Kể từ khi ngày đó lần đầu tiên gặp được Liễu Uyển Nhi,LâmCẩm Quyền nhớ nhung cháu gái chỉ có tăng không giảm, Lưu Thanh Sơn trung thành ra sức suy nghĩ rốt cục nghĩ ra chiêu này,mua được công ty bảo vệ môi trường chuyên xử lý phục vụ trong trường Liễu Uyển Nhi,để bọn họgiả mạo công nhân thành công vào trường học Tô Lực Hằng phái người canhgiữ chặt chẽ.

“Tiểu Tiểu.” Lâm Cẩm Quyền liếc mắt liền thấy được Liễu Uyển Nhi,trong lòng tràn đầy kích động.

“Lâm tiên sinh.” Liễu Uyển Nhi cung kính chào hỏi,cô nhớ ông nói ông họ Lâm.

“Cháu còn nhớ rõ ta.” Lâm Cẩm Quyền thấy cháu gái gọi mình ông vui vẻ không thôi.

“Lâm tiên sinh,tại sao ông biến thành công nhân bảo vệ môi trường rồi?” Thấy ông ăn mặc hoàn toàn khác trước,Liễu Uyển Nhi có chút không hiểu.

“Ha ha.” Lâm Cẩm Quyền thật không biết trả lời thế nào,trong tình thế cấptìm đại một lý do, “Ta tới thể nghiệm cuộc sống,thật ra đồ này cũng rấttốt.”

Nhìn xe đầy mùi hôi chứa đầy rác Liễu Uyển Nhi có chút khônghiểu,những đồ này chơi rất vui sao,bất quá người hiện đại từ trước giờđã khó hiểu,bọn họ cảm thấy đồ bỏ đi chơi rất vui cũng không có gì lạ.

“Tiểu Tiểu,sau khi giải phẩu sức khỏe con thế nào?” Nhìn gương mặt cô đỏ ửngLâm Cẩm Quyền đoán thân thể cháu gái khôi phục hẳn không tệ, nhưng không được chính miện con bé thừa nhận ông thật không yên lòng.

“Cháu rấtkhỏe.” Nhưng ông ấy làm sao biết cô đã từng phẫu thuật, “Lâm tiênsinh,ông biết cháu sao? Tại sao biết cháu đã từng giải phẫu?”

Lâm Cẩm Quyền lại không biết trả lời thế nào,ông hiện tại cũng chưa muốn nóivới con bé ông là ông ngoại của cháu đây,suy nghĩ chốc lát mới nói: “Tabiết cha mẹ của cháu.”

Nhớ tới con gái đáng thương,Lâm Cẩm Quyền rất đau lòng.

Thì ra là bạn cha mẹ Tô Tiểu Tiểu,nhìn khuôn mặt lo buồn nói vậy người nàyquan hệ với Tô gia không cạn,Liễu Uyển Nhi an ủi: “Lâm tiên sinh,cám ơnông đã quan tâm cháu. Cháu hiện tại rất tốt,ba mẹ mặc dù đã rời xa,nhưng chú đối con cũng rất tốt.”

“Tiểu Tiểu,ông sau này có thể thường tới thăm cháu không?” Lâm Cẩm Quyền trong mắt tràn đầy mong đợi.

“Dĩ nhiên có thể.” Cô làm sao có thể từ chối yêu cầu của vị trưởng bối hiền lành này nha.

Lâm Cẩm Quyền suy nghĩ một lát,mình tìm con bé thật không dễ dàng,rồi vộivàng từ trong túi áo móc ra một tờ danh thiếp: “Đây là danh thiếp củaông,trên đó có địa chỉ của công,cháu có thể đến nhà ông làm khách.”

“Tô Tiểu Tiểu,em tại sao ở đây? !” Thầy giáo thể dục gầm thét lần nữa tập kích màng nhĩ Liễu Uyển Nhi.

“Lâm tiên sinh,thật xin lỗi,cháu phải vào học rồi,tạm biệt.” Nhận lấy tờdanh thiếp, ô Tiểu Tiểu vội vã trở lại trong đội ngũ luyện bóng chuyền .

“Lão gia chúng ta đi thôi.” Lưu Thanh Sơn thấy Liễu Uyển Nhi rời đi,nhanhlên tiếng nói với Lâm Cẩm Quyền,người đi đường đang phản ánh,nếu tiếptục dừng xe rác ở nơi này sẽ làm người ta chú ý.

Lâm Cẩm Quyền lưu luyến nhìn cháu gái mình thêm lần nữa,mới đi theo Lưu Thanh Sơn trở lại trên xe.

“Lão gia,ngài tại sao không nói với Tô tiểu thủ,ngài là ông ngoại cô ấy?” Lưu Thanh Sơn không hiểu nói.

“Ta không biết con bé có chấp nhận người ông ngoại như ta không,lỡ con bébiết rồi bài xích ta,vậy sau này ta ngay cả cơ hội gặp con bé cũng không có.” Lâm Cẩm Quyền không muốn mạo hiểm,ông nghĩ trước phải bồi dưỡngtình cảm với cháu gái,sau đó tìm cơ hội nói cho con bé biết chân tướng.

“Anh Thiểu Đình,em hôm nay vừa gặp vị Lâm tiên sinh kia.”

Liễu Uyển Nhi nói làm cho Vu Thiểu Đình giật mình.

Ban ngày Tử Quyên vẫn bảo vệ bên cạnh Tiểu Tiểu,người kia làm sao có thểthoát khỏi tầm mắt Tử Quyên đến gần Tiểu Tiểu ? Xem ra người này thậtkhông đơn giản.

“Em gặp ông ấy ở đâu?” Hắn muốn hiểu rõ ông ta làm sao tránh Tử Quyên.

“Hôm nay Lâm tiên sinh đến trường học của em thu dọn rác.” Liễu Uyển Nhibuông quyển sách Anh ngữ xuống,nghiêng đầu nhìn về phía Vu ThiểuĐình,”Ông ấy còn nói mặc đồ đó rất vui,anh thấy có kỳ lạ không?”

Đó rõ ràng là cái cơ,xem ra ông ấy muốn nhìn thấy Tiểu Tiểu mà tốn không ít công sức,ông ta rốt cuộc có mục đích gì?

Liễu Uyển Nhi từ trong túi tiền móc ra danh thiếp Lâm Cẩm Quyền cho cô,đưa choVu Thiểu Đình: “Ông ấy đưa cho em danh thiếp.”

Nhìn tên phía trên danh thiếp làm hắn giật mình,Lâm Cẩm Quyền,tên này VuThiểu Đình chợt nhớ tới mẹ Tiểu Tiểu hình như cũng họ Lâm,chẳng lẽ giữabọn họ có quan hệ gì.

Nhớ lại lúc Lâm Cẩm Quyền thấy Tiểu Tiểu ánhmắt thật kích động,tại sao ông không trực tiếp đến Tô gia nhìn Tiểu Tiểu mà phải lén lút như vậy,chẳng lẽ bởi vì Tô Lực Hằng? Vu Thiểu Đìnhquyết định trước không nên nói chuyện này với Tô Lực Hằng,để hắn âm thầm tra xét.

“Anh Thiểu Đình,anh Thiểu Đình.” Liễu Uyển Nhi giơ tay quơ quơ trước mắt Thiểu Đình cắt đứt suy nghĩ của hắn.

“Tiểu Tiểu,sau này nếu như Lâm Cẩm Quyền đến tìm em,em phải nói với anh Thiểu Đình .” Vu Thiểu Đình căn dặn nói, “Còn nữa,nếu như gặp phải nguy hiểmnhớ gọi cho Tử Quyên, cũng có thể gọi điện thoại cho anh Thiểu Đình.”

Hôm nay mặc dù không xảy ra chuyện gì nhưng nhắc nhở Vu Thiểu Đình và TửQuyên bảo vệ còn sơ sót,xem ra hắn phải nhắc nhở cả Tử Quyên.

“Đại ca,do em thất trách .”

Cô đã từng hoài nghi mục đích chiếc xe đổ rác dừng tại bãi tập,nhưng vì ngày đó có nhiều xe ra ra vào nên khôngđể ý,sau khi được Vu Thiểu Đình nhắc nhở cô mới phát hiện mình thiếuchút nữa phạm phải sai lầm lớn.Nếu như ngày đó vào trường học chính làđám người truy kích bọn họ hậu quả cô sẽ không tưởng tượng nổi.

NgheTử Quyên kể lại Tô Lực Hằng trong lòng dâng lên một mồi lửa,hắn thậtđúng xem thường Lâm Cẩm Quyền,không nghĩ tới ông ta có thể nghĩ ra biệnpháp đó để gặp Tiểu Tiểu.

“Lần sau phải càng chú ý.”

Không biết Lâm Cẩm Quyền đã nói gì với Tiểu Tiểu,không được,hắn phải đến hỏi con bé.

Đi tới gian phòng Liễu Uyển Nhi lại phát hiện cửa phòng không có khóa,Tô Lực Hằng nhướng cao mày nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

“Tiểu Tiểu.”

Căn phòng im phăng phắt nghe không được bất kỳ đáp lại,ánh trăng ngoài cửasổ chiếu xuống,Tô Lực Hằng phát hiện một chuyện khiến hắn nổi lửa,con bé không ở trong phòng!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Vu Thiểu Đình nhớ tới xế chiều tìm được một tờ báo cũthì ra khi Lâm Cẩm Quyền nhìn Tô Tiểu Tiểu trong mắt vô cùng kích độnglà bởi vì giữa hai người có quan hệ thân thiết.Mà hắn nghĩ Lâm Cẩm Quyền sở dĩ không dám trực tiếp đến Tô gia tìm Tô Tiểu Tiểu,chắc liên quanđến chuyện cắt đứt quan hệ cha con.

Hắn có nên nói cho Tiểu Tiểu còn có một người ông ngoại không? Vu Thiểu Đình do dự.

“Anh Thiểu Đình,anh làm sao vậy?”

Lạ thật,anh Thiểu Đình tại sao hôm nay luôn thất thần.

Nhớ tới Tô Lực Hằng không đề cập nữa chữ về chuyện này,có lẽ trong chuyệnnày hắn còn chưa biết, Vu Thiểu Đình quyết định trước khoan nói với côchuyện này.

Nhìn Liễu Uyển Nhi quăng đến ánh mắt nghi ngờ,Vu ThiểuĐình khẽ mỉm cười: “Không có chuyện gì,anh Thiểu Đình chỉ đang nghĩ đếncông việc.”

Nhớ tới Vu Thiểu Đình mỗi ngày đi sớm về trễ,Liễu UyểnNhi có chút oán trách Tô Lực Hằng,chú thật là,có nhiều thuộc hạ như vậytại sao chuyện gì cũng bảo anh Thiểu Đình đi làm.

Không muốn để cô tiếp tục hỏi,Vu Thiểu Đình đem đề tài quay lại chuyện học: “Tiểu Tiểu,những ngữ pháp này em đã hiểu chưa?”

Liễu Uyển Nhi gật đầu, nói: “Em về ngủ trước,anh Thiểu Đình,anh cũng sớm đinghỉ ngơi,công việc khổ cực như vậy còn phải phụ đạo Anh ngữ cho em nhất định rất mệt.”

“Có thể ở cùng Tiểu Tiểu,cho dù hai mươi bốn giờ đều không ngủ cũng không được,anh Thiểu Đình cũng không thấy mệt.”

Vu Thiểu Đình thâm tình tỏ tình khiến khuôn mặt Liễu Uyển Nhi đỏ bừng,vộivã rời khỏi phòng hắn,thoát khỏi ánh mắt làm cô đỏ mặt tim đập mạnh.

Trở lại gian phòng của mình,Liễu Uyển Nhi cố gắng bình tĩnh xao động trong lòng.

“Biết trở lại.”

Bỗng nhiên truyền đến giọng nói quỷ mị làm Liễu Uyển Nhi trong nháy mắt lông tơ dựng thẳng.

Đèn được mở sáng,là Tô Lực Hằng,chú đang ngồi trên giường vẻ mặt âm trầm nhìn cô.

“Chú,chú,sao chú lại tới đây?” Liễu Uyển Nhi cố gắng làm cho giọng mình không runrẩy nhưng cô thật sợ chết vẻ mặt giận giữ của hắn.

Tô Lực Hằng cố gắng áp chế cơn giận trong lòng,một canh giờ cô bắt hắn đợi cô một canh giờ.

Hít sâu một hơi: “Nói cho ta biết con vừa rồi đi đâu?”

“Cháu,cháu. . . . . .” Liễu Uyển Nhi do dự có nên nói thật hay không.

“Nói thật cho ta!”

Tô Lực Hằng ánh mắt sắc bén khiến Liễu Uyển Nhi không chỗ tránh né: “Cháuđến phòng anh Thiểu Đình,anh ấy giúp cháu ôn tập Anh Ngữ.”

‘ Lộpcộp,lộp cộp ’ Liễu Uyển Nhi nghe được thanh âm xương va vào nhau,khẩntrương nuốt một ngụm nước bọt,cúi đầu, hai mắt nhắm lại đợi chờ siêu cấp lửa giận sắp phủ xuống đầu.

Bỗng nhiên có một đôi tay nâng cằm côlên cao,Tô Lực Hằng đã đứng trước mặt cô,vẻ lo lắng đã tản khỏi mặt hắnchỉ còn dư lại khoan dung: “Sau này học bài không nên quá muộn,ảnh hưởng nghỉ ngơi ngày mai không có tinh thần đi học,đi ngủ sớm một chút,ta vềphòng đây.”

Liễu Uyển Nhi khó thể tin cô lại có thể tránh được mộtkiếp,tại sao Tô Lực Hằng không tức giận,mang theo nghi ngờ Liễu Uyển Nhi bò lên giường.

Ngoài cửa Tô Lực Hằng cắn chặc hàm răng,hai mắt phóng hỏa, tức chết hắn,cô lại len lén đêm khuya chạy đi tìm Vu ThiểuĐình,bảo hắn làm sao không tức chết?

Nhưng Tô Lực Hằng cũng đồng thời phát hiện,khi hắn đưa ra chính sách đàn áp Liễu Uyển Nhi cũng đã biếtcách giấu diếm cùng tránh né,cho nên từ hôm nay trở đi hắn phải bắt đầudụ dỗ.