Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack

Quyển 1 - Chương 66: OPHELIA



Nhà Louisa không nhiều người hầu, Jimmy cũng đã rời đi một khoảng thời gian nên người gác cổng gần như không nhận ra hắn, mất cả buổi mới nhớ ra đây là thiếu gia nhà mình, vội vàng chạy vào thông tri cho phu nhân và lão gia.

Cách Ngôn và Rex còn chưa đi vào đại sảnh đã nghe thấy bên trong truyền ra thanh âm của một phụ nữ trung niên.

"Nó còn biết đường trở về à, mang theo cả bằng hữu? Không cần lo cho nó, kết giao được với nó thì còn có thể có đức hạnh gì, hơn phân nửa cũng sẽ là người không đứng đắn. Ngày kia là sinh nhật nữ nhi bảo bối Ophelia của ta, nàng đợi ngày này lâu như vậy rồi, tuyệt đối không thể để xuất hiện bất cứ vấn đề nào. Ngươi đi nói cho thiếu gia, ta và phụ thân bây giờ không rảnh gặp nó, bảo nó ngày kia ăn mặc chỉnh tề một chút, đừng làm Ophelia mất mặt.

Người gác cổng lui ra, nhìn thấy Cách Ngôn đang ở bên ngoài cũng không xấu hổ, trực tiếp lặp lại lời phu nhân nói một lần. Hắn nghĩ có thể nhìn thấy sắc mặt khó coi của thiếu gia, không ngờ cậu chỉ "À" một tiếng, sau đó hỏi hắn một vấn đề.

"Lâu lắm không về, ta quên phòng ta ở chỗ nào rồi, ngươi dẫn đường đi."

Người gác cổng thấy cậu nói rất nghiêm túc, nhịn xuống nghi hoặc, dẫn cậu đến nơi rồi rời đi.

Phòng ở cũng sạch sẽ, tuy phu thê Louisa vì tiết kiệm tiền để nữ nhi bảo bối có thể phô trương lãng phí nên không an bài hạ nhân cho nhi tử, nhưng mỗi ngày vẫn có người hầu đến quét tước. Chỉ là so với căn phòng công chúa xa hoa của Ophelia thì phòng Jimmy tất nhiên sẽ trở nên đơn sơ như một người dân thường.

"Tôi cảm thấy căn bản không cần thiết phải trở về. Vợ chồng Louisa hoàn toàn không quan tâm đến con trai của họ." Cách Ngôn bổ nhào vào giường. Ám Dạ đứng trên lưng cậu đi tới đi lui.

Rex nhìn quanh phòng một vòng, mi tâm hơi nhíu: "Muội muội ngươi hẳn sẽ về nhà hôm nay."

Cách Ngôn đột nhiên ngồi dậy, Ám Dạ trên lưng "bịch bịch" lăn đến cuối giường, đụng vào cột giường lại lăn trở về, "bẹp" một cái. Có vẻ cảm thấy chơi rất vui nên nó dùng cả bốn chân bò lên lưng Cách Ngôn, muốn lăn xuống giống như vừa rồi. Kết quả vừa buông tay liền biến thành vật thể rơi vuông một góc chín mươi độ. Đầu như được cấy ghép vào ấy, sao lại ngốc như vậy. Cách Ngôn cũng ngại thừa nhận đây là ma thú khế ước của mình, dùng ngón giữa bắn bay nó đi.

"Tôi muốn hỏi anh chuyện này. Jimmy không vào Học Viện Đế Quốc là do tư chất của hắn kém, nhưng vì sao anh cũng không vào? Tư chất của anh so với Isaac và Andrew còn cao hơn, cũng đủ làm Kiếm Sư trẻ tuổi nhất đế quốc rồi." Cách Ngôn nhìn Rex.

"Ta không có hứng thú với Học Viện Đế Quốc." Rex đáp.

"Là do vậy, chứ không phải bởi vì tư chất trước kia quá kém hả?" Cách Ngôn cười xấu xa nói. Mấy ngày ở gia tộc Carol cậu chính tai nghe được một năm trước Rex mới chỉ là một Kiếm Sĩ Trung Cấp. Tuy cậu không hiểu lắm, nhưng cậu cũng biết tư chất của một người nhất định là bẩm sinh, không có khả năng lúc trưởng thành lại có thay đổi lớn như vậy. Thực lực của Rex cao như thế, khi còn nhỏ tuyệt đối không thể bình thường, cách giải thích duy nhất chính là trước kia y cố ý giấu dốt*.

*giấu dốt (藏拙): không muốn cho người khác biết về ý kiến ​​hoặc kỹ năng của bạn

Rex hiển nhiên không muốn trả lời vấn đề ngu xuẩn này của cậu, thần sắc y chợt trầm xuống, nhìn ra ngoài.

Cách Ngôn không nhạy bén như y, đến khi người đi vào mới phát hiện.

banhmidaudo.wordpress.com

Một nữ tử trẻ tuổi mặc quần áo làm từ loại vải dệt thượng hạng, nhìn qua có vẻ rất giỏi giang, gọn gàng đứng trước cửa phòng cậu. Tuy ngược sáng nhưng là ban ngày nên vẫn có thể nhìn thấy gương mặt tinh xảo xinh đẹp và đôi mắt màu xanh xám tràn đầy kiêu căng cao cao tại thượng không coi ai ra gì kia của cô ta. Cô ta chính là nữ nhi bảo bối của phu thê Louisa, một cô gái được xem như công chúa mà sủng ái.

"Jimmy, rốt cuộc ngươi cũng đã trở lại. Tuy phụ thân và mẫu thân bảo mặc kệ ngươi nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng gây ra chuyện gì đáng xấu hổ ở bên ngoài, làm ta mất mặt ta sẽ không tha cho ngươi đâu." Ophelia đứng ở cửa hoàn toàn không có ý tứ muốn vào, nói xong thì ném cho Cách Ngôn một tấm thiệp mời, "Đây là thiệp mời đến yến hội của ta ở Jones's House vào ngày kia, hôm đó nhớ ăn mặc dễ nhìn một chút, đừng làm ta mất mặt."

"Vì sao lại không phải Tây Trai chứ." Cách Ngôn nhìn chữ trên tấm thiệp, không tự chủ mà nói thầm một câu. Gần đây cậu ăn cơm ở Jones's House đến phát ngán rồi.



Ophelia nghe được, nhếch khóe miệng trào phúng: "Đời này ngươi có thể đến Jones's House ăn một lần là đã được hưởng phúc rồi." Nói xong liền xoay người đi.

"Từ từ." Cách Ngôn gọi cô ta lại.

"Còn chuyện gì?" Ophelia không kiên nhẫn mà quay đầu.

"Có thể mang bằng hữu đi không?" Cách Ngôn hỏi.

Ánh mắt khinh miệt của Ophelia liếc về phía Rex: "Loại người như ngươi còn có thể kết giao bằng hữu? Quả nhiên là vật họp theo loài. Một tấm thiệp có thể dùng cho hai người, tùy ngươi, chẳng qua, ngươi muốn dẫn người theo ta không phản đối, nhưng nhớ rõ trông kỹ người ngươi mang tới, đừng..."

"Đừng làm ngươi mất mặt đúng không." Cách Ngôn lười biếng nói tiếp. Chỉ có những người tài năng không đủ cao mới luôn treo câu này trên miệng, liều mạng muốn người khác tán thành bản thân.

"Hừ, biết thì tốt." Ophelia thấy cậu tự mình hiểu lấy, hất đầu đi luôn.

Cách Ngôn nhìn về phía Rex bị coi thường, nói: "Nghe nói giữa cường giả với nhau sẽ có cảm ứng?"

Rex liếc mắt nhìn cậu, "Thực lực của cô ta quá kém."

"..." Vậy người càng kém như tôi thì sao?

Để hiểu rõ tình hình gia tộc Louisa, Cách Ngôn quyết định ở lại đây một ngày. Rex đã điều tra qua, biết được một ít chuyện nên cũng lưu lại bồi cậu. Sau khi phu thê Louisa biết được chuyện này liền sai quản gia đến nói cho Cách Ngôn, cậu muốn mời bằng hữu tới ở cũng có thể, nhưng trong nhà không có dư thừa đồ ăn để chiêu đãi bằng hữu của cậu, ngụ ý chính là ba bữa của Rex sẽ do chính Cách Ngôn phụ trách.

"Tôi tự nhiên thấy có chút đồng tình với Jimmy. Bằng hữu con gái mang về, vợ chồng Louisa chiêu đãi ăn ngon uống tốt, còn bằng hữu con trai mang về, ngay cả ba bữa cơm cũng không nguyện ý cung cấp. Keo kiệt bất công đến mức độ này, bảo sao tính cách Jimmy lại tối tăm như vậy." Cách Ngôn tấm tắc đứng dậy, quả thực như đi vào một gia tộc Carol khác.

Rex nhìn bầu trời bên ngoài, thái dương rất nhanh sẽ xuống núi, "Ta đi mua đồ ăn. Muốn ăn gì?"

"Không phải đồ ăn của Jones's House và Tây Trai là được, gần đây ăn ngán rồi." Cách Ngôn dựa vào bàn, không trực tiếp đọc tên món ăn. Cậu phát hiện Rex ở phương diện ăn uống có vẻ có chút tâm đắc, thứ y mua lúc nào cũng là đồ ngon, giao cho y chuẩn bị là chuẩn bài. Người nào đó gần đây đã tạo thành thói quen được người đút ăn, cũng quên luôn chuyện mình mới là người hầu.

Rex đi rồi, Cách Ngôn liền lấy trứng ma thú ra, dựa theo phương pháp Rex nói chuyển ma pháp lực vào nó. Trứng ma thú phát ra ánh sáng mỏng manh, một cỗ tâm tình sinh động truyền đến khiến cậu không tự chủ mà nhếch khóe miệng.

.......

Buổi tối, hai người minh tưởng dưới ánh trăng sáng.

Sau khi minh tưởng kết thúc, Cách Ngôn chân trước trở lại phòng mình, lúc xoay người muốn đóng cửa lại thấy Rex chân sau cũng đã theo vào, "Anh làm gì vậy?"

"Ngủ."

Cách Ngôn đang muốn nói vậy quay về phòng anh mà ngủ thì chợt dừng lại, chết tiệt*, phòng khách hình như hơi xa phòng cậu thì phải, lúc này muốn an bài cũng không được, hơn nữa cậu cảm thấy vợ chồng Louisa ngay cả cơm ba bữa cũng không muốn cho, nói không chừng cũng không muốn dọn phòng cho người ta ở.

*Raw: 我勒个擦: Trong tiếng địa phương của Trùng Khánh và một số vùng ở Tứ Xuyên, nó có nghĩa là "chết tiệt", "cạn lời" và "không may mắn". Nó thường được sử dụng trong trường hợp buộc phải nói ra.



"Ngủ chung phòng với tôi cũng được, nhưng lần này tôi muốn ngủ trên giường." Cách Ngôn nghĩ về những lần ngủ sàn nhà đau thương đã trải qua. Trong khoảng thời gian ở chung này có vẻ cậu đã quên mình trên danh nghĩa vẫn đang là người hầu của Rex.

Rex gật đầu, "Có thể."

Chờ đến lúc bọn họ nằm xuống, Cách Ngôn mới trừng mắt nhìn người đẩy cậu về phía trong giường - Rex, "Không phải đã nói để tôi ngủ trên giường, anh nằm đất sao?"

"Ta chỉ nói ngươi có thể ngủ trên giường, ngươi cũng có thể từ chối, người hầu của ta." Rex nhắm mắt lại.

"..." Quân tử báo thù, mười năm không muộn. Cách Ngôn tin tưởng một ngày nào đó cậu nhất định có thể làm Rex cũng nằm ngủ trên sàn nhà một lần. Sau này đúng là cậu đã thực hiện được nguyện vọng này, chẳng qua nó có chút lệch lạc nho nhỏ so với tưởng tượng của cậu.

Đến nửa đêm, Rex đột nhiên mở to mắt, đôi mắt màu lam tỏa ra quang mang sắc bén. Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu vào từ cửa sổ, thân thể y bỗng cứng đờ, một hơi thở ấm áp lúc có lúc không áp ở cổ y, nghiêng đầu liền thấy khuôn mặt thanh tú của Cách Ngôn ở khoảng cách cực kỳ gần, tay và chân cậu cũng đặt trên người y, cơ hồ nửa thân thể đều áp lên.

Rex hít sâu một hơi, đẩy người ra. Nửa giờ sau, y mở mắt lần thứ hai. Tay người nọ đang đặt trên ngực y, mặt gần như chôn ở cổ y, y lại kéo người ra lần nữa. Nhưng không chờ y ngủ, người này lại quấn lên, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, cuối cùng y không thể không đè cả hai chân hai tay cậu lại, lúc này cậu mới trở nên an tĩnh.

wattpad.com/user/daudo0902

Sáng hôm sau, Cách Ngôn chuyển động tròng mắt một chút rồi mới tỉnh lại, bỗng phát hiện mình đang bị quỷ áp giường, bởi tay chân cậu đều không thể động đậy. Mở choàng mắt, đập vào mặt là một khuôn mặt anh tuấn bất phàm, khoảng cách quá gần, còn chưa đến hai tấc*, có thể nhìn thấy trên mặt đối phương... vậy mà không có cái lỗ chân lông nào, da dẻ tốt ghê.

*tấc (寸): tấc (đơn vị đo chiều dài, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước TQ)

"Nhìn đủ chưa?" Rex đột nhiên mở to mắt, đôi mắt lam xinh đẹp không có một tia mông lung vừa tỉnh ngủ nào. Không biết có phải Cách Ngôn bị lỗi giác hay không, nhưng cậu cảm thấy có một loại áp suất thấp màu đen đang lởn vởn quanh đây.

"Tôi còn đang muốn hỏi anh đấy, tình huống này là sao?" Cách Ngôn giật giật tay chân vẫn đang bị giam cầm như cũ, đúng lý hợp tình hỏi.

Rex buông tay chân cậu ra, xoay người xuống giường.

Cách Ngôn thấy y đi trước, nhất thời não teo tấn công sau lưng y, đôi tay hơi run siết chặt ngực y nói: "Đừng hòng đi, anh còn chưa giải thích đâu."

Thân thể Rex cứng đờ, xoay người dễ dàng tránh được sự trói buộc của cậu, đồng thời xách cậu đứng lên, mặt không chút thay đổi: "Tối hôm qua tay chân ngươi đặt lên người ta tổng cộng năm lần, ngươi nói xem?"

"..." Cách Ngôn cười mỉa, "Cái kia, bình thường tướng ngủ của tôi không kém như vậy đâu nhỉ?"

Rex âm trầm nhìn cậu.

Cách Ngôn nuốt nuốt nước miếng: "Đó là chuyện ngoài ý muốn, bởi vì cái giường này quá nhỏ thôi." Giường cậu nhỏ hơn giường dành cho hai người một chút, vốn hai đại nam nhân ngủ đã hơi chật, cậu lại quen ngủ giường lớn rồi. Hơn nữa nếu không phải do Rex cứng rắn ngủ cùng giường với cậu, cậu cũng sẽ không như vậy.

"Ngươi nhắc nhở ta. Lần sau ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, cho ngươi ngủ ở chỗ rộng hơn nữa." Rex buông tay, xoay người đi ra ngoài.

"..." Không, sẽ không phải là sàn nhà chứ? Trong đầu cậu hiện lên cảnh lấy đất làm giường, lấy trời làm chăn sẽ có một cái giường thật lớn. Sao tự nhiên có cảm giác tự đào hố chôn mình thế này? Vì sao tồn tại lại luôn khó khăn như vậy?