Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack

CHƯƠNG 111: LỢI ÍCH



Căn lều không quá lớn, hai người đàn ông trưởng thành còn thêm hai con ma thú nhỏ, tuy chiếm diện tích không lớn nhưng chúng nó quá hiếu động, Rex vừa vào thì không gian có vẻ chật chội hơn nhiều.

Cách Ngôn yên lặng xách tiểu hắc xà và Ám Dạ vào giữa mình và Rex, cậu cho rằng việc mình làm thần không biết quỷ không hay, kết quả vừa mới buông tay tiểu hắc xà đã 'bịch' một cái chuồn đi. Muốn lão tử làm ranh giới cho các ngươi, cửa sổ cũng không có. Ám Dạ vừa mới bị đả kích, có oán niệm với cậu, vì thế cũng sử dụng tứ chi bò theo đệ đệ.

Cách Ngôn xấu hổ đối mặt với ánh mắt của Rex, cười gượng, "Bọn nó rất đáng yêu đúng không?"

Căn lều nhỏ hẹp bất ngờ vang lên một tiếng cười nhạo, phảng phất như cười cậu tự mình đa tình, Rex lấy một cái gối từ nhẫn không gian ra, nằm xuống liền bắt đầu ngủ.
Cách Ngôn tự làm mình mất mặt sờ sờ mũi, nằm xuống bên cạnh y, hai người cách nhau một nắm tay nhưng lại có thể cảm giác được độ ấm truyền tới từ thân thể đối phương.

Ban đêm ở rừng rậm Ma Thú lạnh hơn ban ngày, đến nửa đêm Cách Ngôn theo bản năng sờ soạng về phía nguồn nhiệt bên cạnh, lần mò rồi lăn vào ngực Rex, người sau mở to mắt nhìn cậu một cái, nhưng không đẩy cậu ra, đại khái là biết dù có đẩy ra thì lát sau cậu cũng sẽ lăn về.

Trong góc, tiểu hắc xà và Ám Dạ đang ngủ say vù vù.

Hôm sau mặt trời vừa ló rạng đằng đông, người Đoàn dong binh Alice đã lục tục thức dậy, doanh địa dần dần trở nên náo nhiệt, Cách Ngôn bị thanh âm của họ đánh thức, mơ hồ một chút mới nhớ ra mình đang ở đâu, quay đầu liền thấy gương mặt anh tuấn được phóng đại của Rex, trong lòng thở dài một hơi.
Từ sau khi đi vào rừng rậm Ma Thú, cậu đã quen sáng nào cũng tỉnh lại trong lòng Rex, xấu hổ ban đầu đã biến thành bình tĩnh hiện tại.

Tiểu hắc xà và Ám Dạ cũng đã tỉnh lại, đang ngồi trong góc khinh bỉ nhìn cậu.

Cách Ngôn ho nhẹ một tiếng.

"Tỉnh thì ngồi dậy." Thanh âm trầm thấp của Rex lúc mới tỉnh vào sáng sớm mang theo một chút từ tính vang lên trên đỉnh đầu cậu, làm lỗ tai cậu hơi tê dại.

Cách Ngôn vội vàng đứng dậy chui ra khỏi lều, không khí tươi mát đập vào mặt. Lúc cậu đứng lên tiểu hắc xà và Ám Dạ cũng nhanh nhẹn theo sau bò lên vai cậu, nhìn quanh thì thấy phần lớn lều đều đã thu lại, Rex cũng đi ra, thuận tay thu lều lại.

Một lát sau phía trước doanh địa bỗng truyền đến một trận ồn ào kích động. Thì ra là lão gia tử Tanggele đã trở lại, một mình đi đến núi Ô Mông Kỳ rồi quay lại nhưng nhìn ông có vẻ rất thoải mái, cả người rất có tinh thần, từ xa đã nghe được tiếng cười ha ha sang sảng của ông.
"Các ngươi đến đúng lúc, phụ thân đã tìm hiểu được vị trí cụ thể của con Thần Thú kia rồi, bây giờ chúng ta sẽ bàn về kế hoạch một chút." Daniel thấy hai người đi tới liền gọi họ lại, rồi sai vài tên lính đánh thuê canh gác gần đó để tránh có người xông đến nghe lén cuộc đối thoại của họ.

Chờ hai người đi đến trước mặt, Tanggele mới mở miệng, "Con Thần Thú chúng ta muốn bắt ở sườn tây núi Ô Mông Kỳ, dưới trướng nó còn có không ít ma thú, nếu muốn bắt nó thì cần phải giải quyết mấy con ma thú kia trước. Ta cũng đã nhìn qua đại khái, ít nhất có bảy tám trăm con ma thú, số lượng không nhỏ, rất phiền toái."

"Lão gia tử, nếu mục tiêu của các ngươi là con Thần Thú này thì hẳn là đã chuẩn bị biện pháp ứng phó rồi đúng không ." Cách Ngôn không tin họ không chuẩn bị gì cả.
Daniel gật đầu: "Không sai, có biện pháp, chỉ là làm thế sẽ kinh động đến nó, chúng ta lo nó sẽ đào tẩu để tìm vị ở trên đỉnh núi kia, thế thì phiền phức lắm."

"Vị trên đỉnh núi kia?"

"Chính là bá chủ của núi Ô Mông Kỳ, một con Thần Thú huyết mạch cực kỳ cao quý, có thể lợi dụng ưu thế huyết mạch để áp chế mấy con Thần Thú cấp thấp, thực lực mạnh hơn rất nhiều Thần Thú khác. Nếu quấy rầy đến vị này thì rất có thể sẽ làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ Quang Minh Chi Hoa. Bởi vậy chuyện quan trọng trước mắt chính là phong tỏa đường chạy trốn của nó."

Daniel tiếp tục nói: "Theo kế hoạch, phu thê chúng ta sẽ dẫn người đi đối phó với mấy con ma thú dưới trướng con Thần Thú kia, phụ thân đi đối phó với nó, nhưng vậy thì sẽ rất nguy hiểm, con Thần Thú kia chiếm một vị trí nhỏ ở núi Ô Mông Kỳ chứng tỏ nó không đơn giản, nên chúng ta muốn nhờ các ngươi giúp một việc. Ta và phụ thân sẽ đi đối phó với nó, các ngươi phối hợp với Heidy, chỉ cần giúp chúng ta tạm thời kìm chân mấy con ma thú là được."
Rex nhíu mày, bảy tám trăm con ma thú không phải số lượng nhỏ, có thể so với ma thú triều cỡ trung rồi, chỉ cần sẩy chân một cái cũng có khả năng mất mạng, hiệp nghị giữa bọn họ và Đoàn dong binh Alice cũng không bao gồm chuyện này, nên họ hoàn toàn có thể cự tuyệt.

"Ta biết chuyện này khiến các ngươi khó xử, thế này được không, chỉ cần các ngươi giúp chúng ta kìm hãm đám ma thú đó một giờ thì chiến lợi phẩm chúng ta thu được sẽ chia tám phần cho các ngươi, các ngươi thấy thế nào?" Daniel tất nhiên cũng biết, nhưng nhiệm vụ thành hay bại đều do hành động lần này, bởi vậy hắn không tiếc bỏ ra một số tiền lớn.

"Một lời đã định." Cách Ngôn không thương lượng với Rex đã đáp ứng, Daniel vừa nhìn mắt cậu liền biết cậu bị đả động bởi món hời lớn kia.

Người Đoàn dong binh Alice lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tám phần chiến lợi phẩm đúng là rất nhiều, nhưng ở đây ai cũng biết nó so với nhiệm vụ thì không là gì cả, bởi vậy không có ai bất mãn hết.
Sau khi xác định kế hoạch, bọn họ nghỉ ngơi một lúc mới xuất phát đi đến sườn tây núi Ô Mông Kỳ, vì không thể trực tiếp đi vào núi nên bọn họ chỉ có thể vòng qua một phần tư ngọn núi trước.

Cách Ngôn lặng lẽ nói với Rex: "Tôi tự tiện đáp ứng như thế, anh sẽ không trách tôi chứ?"

Rex đáp: "Sẽ không."

Cách Ngôn chớp mắt, "Vì sao?" Tuy cậu đáp ứng nhưng người chân chính xuất lực lại là Rex, hơn nữa lúc Daniel nói ra chuyện này y có vẻ không quá nguyện ý.

"Ngươi có thể nghĩ đến, sao ta lại không?" Rex liếc mắt nhìn cậu một cái, ánh mắt như đã nhìn thấu hết thảy.

Cách Ngôn xấu hổ sờ sờ mũi, "Vậy lúc trước anh..."

Rex nói: "Không do dự một chút thì sao bọn họ lại chia tới tám phần."

Cách Ngôn: "..."

Mọi người tăng tốc độ lên đường, sau khi đến nơi thì ma thú thủ vệ gần đó đều bị họ giải quyết, số còn lại đều ở sườn tây ngọn núi. Dựa theo kế hoạch, cha con Tanggele lên núi trước, người còn lại thì mai phục dưới chân núi.
Ước chừng mười phút sau, phía tây ngọn núi đột nhiên truyền đến tiếng vang đinh tai nhức óc, đến mặt đất cũng chấn động ầm ầm. Sau đó họ nhìn thấy một đàn ma thú điên cuồng chạy xuống, hình ảnh bảy tám trăm con ma thú chạy loạn làm người lần đầu tiên thấy trắng bệch mặt, không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Chỗ này cũng không phải ma thú bình thường, thấp nhất cũng là ma thú trung cấp. Không biết Tanggele làm thế nào để dẫn chúng nó xuống núi, con ma thú nào cũng như đang nổi cơn điên, nơi chúng chạy qua đều bị san thành bình địa.

Người Đoàn dong binh Alice khẩn trương rút vũ khí, Heidy sắc mặt ngưng trọng, nàng đang định bảo mọi người tránh đi một chút thì Cách Ngôn và Rex đột nhiên đứng trước mặt họ.

"Tiểu hắc, chuyện tiếp theo giao cho mày." Cách Ngôn xách tiểu hắc xà trong ngực ra đặt lên một tảng đá.
Tiểu hắc xà chỉ dài có mười tấc*, chiều ngang chỉ bằng hai ngón tay, nhìn qua giống một con thú cưng. Người Đoàn dong binh Alice ngây người, giao bảy tám trăm con ma thú cho một con rắn đen nhỏ? Bọn họ không nghe lầm chứ.

*tấc: 10 tấc = 1 thước, 1 thước = 1/3 mét.

Tiểu hắc xà trợn mắt với Cách Ngôn.

Cách Ngôn cũng trợn mắt nhìn nó: "Làm sao, mày còn không vui à? Đến lúc đó chiến lợi phẩm thu được không phải đều cho mày sao? Nhiều ma thú như vậy, còn có cả Thánh Thú nữa, chắc chắn cho bọn mày không ít ma hạch."

Vậy thì còn được, tiểu hắc xà lập tức duỗi duỗi người.

Người Đoàn dong binh Alice nghe không hiểu hai người đang định làm gì, mắt thấy đám ma thú cách càng ngày càng gần, nếu còn không chạy thì chỉ với hai mươi người bọn họ, chắc chắn không thể đối phó được mấy trăm con ma thú. Lúc Heidy đang định hạ lệnh cho mọi người tránh đi thì tiểu hắc xà nằm trên tảng đá bỗng to lên gấp mấy lần, tuy thể tích vẫn có cảm giác không đủ nhìn như cũ, nhưng mọi người lại có thể nhận thấy khí thế trên người nó trở nên sắc bén lãnh khốc trong nháy mắt, một cỗ uy áp khổng lồ tỏa ra.

Mấy con ma thú trên núi như thể bị một khối đá to bất ngờ đập vào đỉnh đầu, tốc độ chạy xuống tức khắc chậm đi mấy lần, ma thú thực lực nhỏ yếu thì trực tiếp ngã gục trên đất run bần bật, thực lực mạnh hơn cũng phủ phục, biểu tình sợ hãi, chỉ có ba con Thánh Thú giãy dụa không muốn thần phục, giương nanh múa vuốt hung dữ với tiểu hắc xà.

Đôi mắt xanh xám của tiểu hắc xà nhìn chằm chằm xuống mấy con Thánh Thú, khí thế uy nghiêm mạnh mẽ. Đồ không biết tự lượng sức mình, dám phản kháng trước mặt bổn đại gia, muốn chết à. Uy áp đầy trời không giảm mà tăng, vài tiếng vang lớn vang lên, mấy con Thánh Thú cũng nằm sấp xuống, dù thực lực hơn kém bao nhiêu thì ưu thế về huyết mạch là sự thực không bao giờ thay đổi được.

Tuy mấy con Thánh Thú thường xuyên phải chịu uy áp của bá chủ núi Ô Mông Kỳ, nhưng uy áp của tiểu hắc xà quá đặc biệt, chúng nó không chống đỡ được cũng là bình thường.
Người Đoàn dong binh Alice bị một màn này dọa ngây người. Bảy tám trăm con ma thú cứ như thế mà dừng lại, mọi người không nhịn được nhìn qua tiểu hắc xà, chỉ với uy áp đã có thể khống chế nhiều ma thú như vậy, nó rốt cuộc là chủng loài gì?

"Còn thất thần làm gì? Động thủ nhanh lên." Người phản ứng đầu tiên là Heidy, giờ không phải lúc nghĩ lung tung, nàng lập tức dẫn đầu đơn phương nghiền áp mấy con ma thú này theo kế hoạch.

Mấy con Thánh Thú thấy thế thì không cam lòng, lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, nhưng chúng nó mới hơi cử động đã bị tiểu hắc xà phát hiện.

Tiểu hắc xà hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không lập tức trấn áp.

Lúc một con Thánh Thú đang chuẩn bị vùng lên, Ám Dạ đã vòng đến phía sau nó vươn vuốt đánh một cái, ánh sáng lạnh lẽo vụt qua, đầu Thánh Thú bị cắt đứt, mùi máu tươi tản ra, ma thú gần đó ngửi thấy mùi máu lại ngo ngoe rục rịch, đặc biệt là mấy con Thánh Thú còn lại, chỉ là Ám Dạ không cho chúng nó cơ hội.
Người Đoàn dong binh Alice thu hoạch phía trước, Ám Dạ thì ở phía sau chọn mấy con ma thú thực lực mạnh, chờ đến lúc họ thu thập phía sau mới phát hiện mặt đất đầy thi thể ma thú, nháy mắt sợ ngây người.