Thục Nữ Dụ Phu

Chương 65: Sủng thê cách thứ hai mươi hai



Buổi sáng, có tiểu nha hoàn đưa đồ ăn sáng tới. Tĩnh Thục ngủ được không ít, rửa mặt chải đầu xong đi tới cảm thấy đói bụng. Nhìn trên bàn có một bàn trúc, tò mò mở to mắt.

Đó là một bát mì màu vàng nhạt, tỏa ra mùi thơm mê người. Bên cạnh có thêm mười loại món ăn đủ kiểu dáng, có gà nướng, nấm đinh hương, dưa muối, trứng gà chiên, thịt băm tương… còn có mấy cây hành tây trắng trẻo nõn nà nữa.

"Đây là cái gì?" Tĩnh Thục tò mò nhìn về phía Nhã Phượng.

Từ nhỏ Nhã Phượng đã không ra khỏi cửa, đương nhiên không biết là gì, chỉ có thể nhìn về phía Chu Lãng xin giúo đỡ. Chu Lãng đi tới, nhẹ ấn bả vai để thê tử ngồi xuống, làm như thật lấy ra một miếng bánh trải rộng ra, chọn cho Tĩnh Thục mấy món nàng thích bỏ vào, tinh tế cầm chắc giúp nàng, hai tay đưa đến trước mặt Tĩnh Thục: "Nương tử ăn từ từ, bánh rán lớn đặc sản Đăng Châu đấy."

Tĩnh Thục nhận lấy, cắn một miếng, thật mềm dẻo, hương vị lưu lại ở răng môi. Liên tiếp gật đầu: "Ừm, ăn ngon, ta chưa từng ăn qua bánh lớn như vậy, bánh rán to như vậy, lại còn màu vàng nữa."

Chu Lãng cười sảng khoái, tự cuộn cho mình một cái, lại kẹp thêm một cây hành tây. Cắn miếng. "Rắc rắc" một miếng, ăn cực kì hăng hái. Lừa Nhã Phượng nói: "Cuốn hành tây chính là cách ăn chính thống. Ăn đi, tẩu tử muội đang mang thai không ăn được, muội nếm thử một cái đi."

Nhã Phượng cũng không ngốc, chớp chớp mắt, nhu thuận cuốn một ít gà xé nấm hương cùng thịt băm tương vào: "Muội mới không ăn hành tây. Vị khó ăn, huynh cứ ăn đi, cẩn thận buổi tối tam tẩu không cho huynh vào cửa."

"Ha, tiểu nha đầu muội, còn dám chọc tam ca muội rồi hả." Chu Lãng cười ha ha, lại cắn một miếng lớn.

Nha hoàn đưa cơm ở bên cạnh giải thích: "Bánh rán này là đặc sản chỗ chúng ta, phu nhân cố ý muốn cho mọi người ăn đồ chính tông nhất Lương kí, nhà bọn họ là cửa hiệu lâu đời đã trăm năm, rất nổi tiếng đó."

Tĩnh Thục ăn xong nửa cái, dùng thìa lịch sự múc một chén cháo từ từ uống. "Biểu tẩu có tâm, lát ta tới cảm ơn nàng."

Chu Lãng hào phóng ăn năm cái bánh, uống hai chén cháo. Đứng dậy nói với Tĩnh Thục: "Hôm nay ta phải đi tiếp nhận chút công vụ, buổi chiều trở về tìm nhà. Các nàng trước cứ ở trong này, không cần tùy ý ra ngoài đi lại, chờ ta quen thuộc tình hình ở đây, tìm xong nhà cửa, chúng ta liền chuyển ra."

Tĩnh Thục gật đầu, nhu thuận tiễn phu quân ra cửa, xong liền tìm Trần Thần nói chuyện.

Tiểu tứ bối nhi không chịu ngồi yên đang kéo tay mẫu thân đi ra ngoài, miệng nhỏ lẩm bẩm: "Cẩu cẩu… cẩu cẩu."

Vào sân, Tĩnh Thục liền cúi thấp đầu, kì thật nàng cũng có chút không được tự nhiên, sợ gặp phải Quách Khải. Nghe thấy tiếng Tiểu tứ bối nhi mới ngẩng đầu, nhìn đứa nhỏ béo ụt ịt, tâm tình liền thoải mái rồi. Mỉm cười gọi một tiếng "Biểu tẩu".

"Tối hôm qua nghỉ ngơi vẫn khỏe chứ? Điểm tâm ăn quen không?" Trần Thần thân thiết hỏi.

Tĩnh Thục gật đầu: "Không tồi, dọc đường đi cũng mệt mỏi, tối hôm qua vừa dính gối liền ngủ thiếp đi. Buổi sáng hôm nay ăn bánh rán lớn kia thật không tồi, là lần đầu tiên muội ăn, nghe nói là cửa hiệu lâu đời, biểu tẩu lo lắng rồi."

Nhã Phượng thấy Tiểu tứ bối nhi sốt ruột đòi đi chơi, liền qua đi ôm lấy hắn, cùng hắn chơi đùa, để cho hai tẩu tử có thể an tâm nói chuyện phiếm.

Trần Thần cười sang sảng: "Người một nhà không nói khách khí, các muội đường xa mà đến, lạ nước lại cái, chúng ta nên quan tâm nhiều. Hiện giờ Đăng Châu đang vào thời buổi rối loạn, tối qua Quách Khải gặp biểu đệ cực kì cao hứng, hai người đều uống nhiều, sáng sớm hôm nay lại đi tuần phòng ở bờ biển. Biểu đệ đâu? Cũng đi rồi?"

Tĩnh Thục gật đầu: "Ừm, hắn nói có một số việc phải làm."

Trần Thần mang theo nàng đi hậu hoa viên tản bộ, giận dữ nói: "Nam nhân đều bận rộn chân không chạm đất, đáng tiếc chúng ta cũng không giúp đỡ được cái gì. Tháng này giặc cỏ rất nhiều, trai tráng trong thành đều đã đi làm lính, ta đã suy nghĩ nhiều ngày có nên lập một đội nữ tuần bổ hay không, để giữ gìn trị an trong thành. "

Tĩnh Thục cả kinh trợn mắt há hốc mồm, cho tới bây giờ nàng không nghĩ tới nữ nhân cũng có thể làm bộ khoái, chẳng lẽ biểu tẩu trúng tà sao, làm sao có thể có suy nghĩ kỳ quái này.

Trần Thần quay đầu một cái xem biểu tình của nàng, tự nhiên ngừng cười: "Có phải cảm thấy . . . không thể đúng không."

Tĩnh Thục sững sờ gật đầu, không giải thích suy nghĩ của chính mình, bởi vì nàng căn bản không biết nói như thế nào.

Trần Thần cười khổ: "Đừng nói muội không hiểu, chỉ sợ các nữ nhân trong thành này cũng không thể hiểu0. Cho dù muốn chiêu mộ nữ bổ, chỉ sợ cũng không ai hưởng ứng lệnh triệu tập."

Trần Thần là nữ cơ động xuyên không về, nàng cùng Tĩnh Thục trong lúc đó cách mấy ngàn năm, cho dù giải thích với nàng, chỉ sợ nàng cũng không hiểu rồi.

Không khí rơi vào trầm mặc, hai người sóng vai tản bộ, một người nghĩ xem làm thế nào chia sẻ âu lo cùng phu quân, đem Đăng Châu quản lý thật tốt. Một người nghĩ phu quân giờ phút này đang làm cái gì, buổi tối làm cho hắn chút gì ngon ngon.

Một tiểu nha hoàn thở hồng hộc chạy tới, "Phu nhân, phu nhân không xong rồi, có một cái phụ nhân chạy đến đại đường cáo trạng, bọn nha dịch nói cho nàng đại nhân không có phủ, bảo nàng ngày khác trở lại, nàng lại không chịu nghe theo khuyên bảo, muốn tự tử ở trên đại đường."

Tĩnh Thục sợ tới mức ngây dại, Trần Thần nhíu mày hỏi: "Chỉ là một nữ nhân?"

"Vâng, chỉ là một phu nhân, tóc tai bù xù, quần áo không chỉnh tề." Tiểu nha hoàn Đinh Hương đáp.

"Vậy ngươi mang nàng đến hậu viện gặp ta đi." Trần Thần bình tĩnh nói.

Tĩnh Thục cùng Nhã Phượng ánh mắt trợn to tò mò nhìn về phía Trần Thần, đây là muốn thẩm án sao? Trước kia chỉ nghe nói qua vị biểu tẩu này lợi hại như thế nào, các nàng làm nữ tử khuê các vẫn khó mà tin được, hôm nay rốt cục có thể tận mắt thấy rồi?

Rất nhanh một nữ nhân trung niên mặt đầy nước mắt được dẫn tới, tóc mai tán loạn, một bàn tay gắt gao nắm chặt vạt áo xé nát trước ngực, y phục trên người cũng có rất nhiều chỗ bị rách.

"Đây là thứ sử phu nhân, đi tới Đăng Châu cũng đã tra mấy án, chưa bao giờ bỏ qua. Ngươi có oan khuất gì liền nói với phu nhân đi." Tiểu nha hoàn nói.

Phụ nhân quỳ ở trên mặt đất: "Phu nhân. . . Tiểu nhân, tiểu nhân tên là Thúy cô, là người Uy Hải, phu quân cùng hài tử đều bị giặc cỏ giết chết, ta mang theo châu báu trong nhà muốn về nhà mẹ đẻ, trời sáng sớm hôm nay vừa mới đi đến trên núi ngoài thành, liền gặp được một tiều phu. Hắn thấy ta đơn độc một mình liền nổi lên lòng xấu xa, đoạt tất cả tiền tài trên người, còn. . .Còn. . . Hu hu. . ."

Thúy cô gào khóc, xem bộ dáng y phục nàng cũng liền biết, nhất định là bị tiều phu cưỡng ép rồi. Lần đầu tiên Tĩnh Thục trực tiếp đối mặt với hiện thực thê thảm này, sợ tới mức gương mặt đều trắng ra. Nhã Phượng là một khuê nữ chưa lấy chồng lại càng không dám nhìn, đem Tiểu tứ bối nhi giao cho nha hoàn trên tay, sợ tới mức nhắm thẳng phía sau tam tẩu mà trốn.

Trần Thần nuốt tức giận xuống, đỡ nàng ta ngồi xuống. Hỏi: "Ngươi có nhớ rõ dung mạo người kia không?"

Thúy cô gật đầu, đem răng nanh cắn lộp cộp: "Cả đời này ta cũng không quên được."

"Tốt lắm, Đinh Hương ngươi đi tìm sư gia am hiểu vẽ tranh lại đây, chúng ta đi thư phòng, ngươi đem bộ dạng hắn nói ra, để cho sư gia vẽ ra, ta tự có biện pháp truy nã hắn." Giọng nói bình tĩnh của Trần Thần làm cho tâm tình Thúy cô kiên định không ít.

Đoàn người đến thư phòng, Đinh Hương trở về báo đám sư gia cũng không ở đây, có người theo Nhị gia đi rồi, có người ra ngoài làm việc rồi.

Trần Thần không am hiểu vẽ tranh mấy, lần này rơi vào lo lắng, nếu là bỏ lỡ hôm nay, chỉ sợ không có nhân chứng, vật chứng. Tĩnh Thục ở một bên nhìn Nhã Phượng: "Tiểu Nhã, ta nhớ rõ muội vẽ tranh cực kỳ tinh diệu, khôngbằngg muội tới vẽ đi."

Đôi mắt Trần Thần hiện lên một tia sáng, đúng rồi, các tiểu thư khuê các không thiếu người tinh thông hội họa, vội vàng đứng dậy kéo Nhã Phượng qua, bảo nàng vẽ .

Nhã Phượng sợ hãi nói: "Ta. . . Ta không phải không đồng ý, chỉ là. . . Ta sợ vẽ không tốt, chậm trễ đại sự."

Trần Thần nói: "Muọii đừng sợ, trước cứ thử một phen, để cho Thúy cô nhận thức. Nếu là nàng cảm thấy giống, liền có thể dùng, nếu là không giống, liền tìm người khác."

Vì thế, Thúy cô kể lại, Nhã Phượng chấp bút, rất nhanh một bộ tranh chân dung rất sống động đã hiện ra trên giấy. Thúy cô nhìn lên, cả kinh chỉ còn gật đầu.

"Giống nhau như đúc, giống nhau như đúc."

Tĩnh Thục hỏi dò: "Biểu tẩu là muốn đem hình này dán bố cáo truy nã hắn sao?"

Trần Thần lắc đầu: "Không, hiện tại bộ khoái không đủ dùng, nếu là đi dán, nhất định bứt dây động rừng, không bắt được, còn để hắn chạy. Hiện tại ta liền an bài bọn nha dịch cầm bức họa đi trên phố, loan báo, nói người này ở trên núi bị giặc cỏ giết chết, để cho người ta phân biệt. Thân nhân của hắn không rõ chân tướng, nhất định sẽ chỉ ra và xác nhận hắn. Sau đó cho người mai phục xung quanh nhà hắn, đợi đến tối hắn về nhà, vừa vặn có thể bắt ở cửa, nhất định đều bắt cả người lẫn tiền trộm."

Mọi người liên tiếp gật đầu, cảm thấy cách này khả thi.

Một ngày rất nhanh qua đi, đang lúc hoàng hôn, một nha dịch cực kỳ hứng thú chạy tới hậu trạch bẩm báo, một phụ nhân nhìn bức họa xong liền gào khóc, nói là phu quân nàng ta. Vì thế bọn nha dịch bảo ngày mai đem thi thể đưa đến nhà cho nàng, vì thế biết được nhà hắn. Đã mai phục ở bên cạnh, hoàng hôn xuống hắn mang theo con thỏ trở về, đã bị quan sai bắt rồi. Từ trên người hắn lục soát được châu báu hoàn toàn khớp với đồ Thúy cô bị cướp, tiều phu kia cũng đã nhận tội. Nên xử trí thế nào, mong phu nhân cho biết.

Trần Thần lạnh lùng nói: "Hiện giờ Đăng Châu đang vào thời khắc nguy nan, hắn không suy nghĩ đền nợ nước, lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, người như thế. . . Trói đến chiến trận Uy Hải, để cho đại nhân xử trí hắn đi. Đem đồ bị cướp trả lại cho Thúy cô, để cho nàng tiếp tục về nhà mẹ đi."

Nha dịch rời đi, Trần Thần quay đầu nói với Nhã Phượng: "Lần này nhờ tiểu Nhã, bằng không hôm nay liền không phá được án rồi. Ngày mai cũng có thể tìm được người này, nhưng là hắn hoặc sẽ lên núi, hoặc là cũng có khả năng đem châu báu tiêu xài bán lấy tiền. Tóm lại bỏ lỡ hôm nay, liền mất thời cơ phá án tốt nhất."

Hai mắt Nhã Phượng lóe sáng lấp lánh, hưng phấn lại thẹn thùng nói: "Hôm nay muội mới cảm giác chính mình cũng là người có phần tác dụng, trước kia tuy là mê thi họa, lại cảm thấy được chỉ đang lãng phí bút mực, không dùng được. Thật không nghĩ tới, muội cũng có thể làm chút chuyện thực tế."

Trần Thần gật đầu cổ vũ: "Muội đương nhiên là một người hữu dụng, chúng ta đều là người hữu dụng, chẳng qua là hữu dụng hay không dùng tới mà thôi. Phá án không thể thiếu tranh cáo thị truy nã nghi phạm, đám sư gia đều bận rộn, hơn nữa bọn hắn luôn luôn đi theo bên người biểu ca muội, ta cũng không trông cậy được. Về sau khả năng không thể thiếu tìm muội hỗ trợ, muội có sợ vất vả không?"

Nhã Phượng vui mừng ngẩng đầu, bộ dạng hào hứng hơn: "Muội không sợ vất vả, biểu tẩu cứ phân phó, có thể làm chút chuyện hữu dụng, muội rất cao hứng."

Từ sau chuyện Tạ An bị đả kích, Nhã Phượng rất ít khi có thần thái sáng làn giống hôm nay, Tĩnh Thục ở một bên nhìn có chút hâm mộ. Vẫn cho là nữ nhân chỉ cần giúp chồng dạy con, vây quanh nam nhân cùng hài tử, hiện giờ bỗng nhiên cảm thấy được cuộc sống của mình hình như có một tia khe hở.

Tĩnh Thục cảm khái nói: "Khi Hoàng đế khai quốc, Bình Dương công chúa tuy là nữ tử, lại lĩnh Nương Tử Quân quét ngang thiên hạ, Kỳ Nữ Tử như vậy tuy là không nhiều lắm, nhưng là cũng có thể chứng minh, nữ nhân cũng là cũng có thể làm được, chỉ là sẽ càng gian nan thôi. Khi muội ở kinh thành, liền nghe nói biểu tẩu thông tuệ hơn người, đã từng cùng nhị biểu ca cùng đi Thái Hành Sơn tiêu diệt, khi đó lại vẫn có chút không dám tin. Hiện giờ thấy, biểu tẩu đúng là nữ trung hào kiệt a, khó trách biểu ca. . ."

Trên đời nữ tử có hàng nghìn hàng vạn, mà Quách Khải chỉ yêu mình nàng, không ai có thể thay thế. Cho nên, hắn độc sủng tiểu thiếp, không cưới chính thê.