Thực Hoan Giả Yêu

Chương 160-2: Anh ấy là chồng tôi, tôi không nhường ai 2



Editor: Lovenoo1510

Hứa Khả Nhi liếc nhìn giỏ hoa rơi dưới chân, khoé miệng nở một nụ cười trầm trầm, nói: “Trên TV cũng đã truyền bá rồi, toàn bộ mọi người cũng thấy. Tô Lê, tôi chỉ nghĩ muốn đến chúc mừng các cậu thôi.”

“Thật sao?”

Tô Lê nhíu mày nhìn chằm chằm cô ta, nhìn về phía cô ta với anh mắt đề phòng, “Sau khi chúc mừng, lại thừa cơ đâm chọc chúng tôi sao?”

Tạm dừng, giọng nói của cô phát ra càng ngày càng chua, “Hiện tại tất cả Sở thị đã thuộc về Quý Tư Phạm, các người đã hài lòng chưa? Có phải còn muốn đánh chủ ý tới Thì Nhan?”

“Tôi không có ý đó!” Hứa Khả Nhi vội vàng giải thích.

“Không?”Tô Lê nhìn cô ta chằm chằm, cười lạnh nói: “Vậy tôi hỏi cô, cô và Giang Hổ có quan hệ như thế nào? Giang Hổ và Sở Nhạc Viện có quan hệ như thế nào? Sở Nhạc Viện và Quý Tư Phạm có quan hệ gì?!”

Tô Lê nói chuyện như muốn gây sự, một câu Hứa Khả Nhi cũng không nói được.

“Nói cho cùng, các người đều là cá mè một lứa.” Tô Lê nhớ tới chuyện này, tức giận không hề nhẹ, “Khả Nhi, chúng tôi đã nói rồi, từ đó về sau nước giếng không phạm nước sông! Cô sống những ngày tiêu dao của cô, cô nguyện ý làm tiểu tam cũng tốt, nguyện ý bên người giàu có cũng được, chúng tôi đều không có quan hệ gì!”

Tô Lê cắn môi, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô ta, giọng căm hận nói: “Nếu như cô còn có một chút lương tâm, nhớ tới ban đầu Kiều Kiều đối xử với cô như thế nào, vậy thì mời cô cách xa chúng tôi ra một chút, không cần trở lại làm bất cứ chuyện gì làm chúng tôi buồn nôn!”

“Tôi………..”

Hứa Khả Nhi cắn môi, đáy mắt hoàn toàn tĩnh mịch, “Các người cứ hận tôi như vậy sao?”

Nghe được câu hỏi của cô ta, Tô Lê cười tự giễu, nói: “Không phải hận, là hối hận! Hối hận đã từng xem người như cô làm bằng hữu, lại còn đối tốt với cô xuất phát từ tâm can ra nữa!”

“Hứa Khả Nhi!”

Hai tay buông xuôi bên người nắm chặt, hốc mắt Tô Lê ê ẩm, giọng điệu kiên định nói: “Người cô có lỗi nhất không phải là chúng tôi, mà là chính cô!”

Quẳng xuống những lời này, Tô Lê bực tức xoay người, không quay đầu lại liếc nhìn cô ta lấy một cái.

Hồi lâu, Hứa Khả Nhi khom lưng nhặt lên giỏ hoa đã đổ sang một bên, hốc mắt chua xót khó đè nén. Cô ta mím môi xoay người, ném lãng hoa vào thùng rác, xách ví da rời đi.

Thời tiết đảo mắt đã nóng lên, trước tiên Sở Kiều rời khỏi công ty lúc hai giờ, đi đến công ty bách hoá.

Bụng Đồng Niệm càng lúc càng lớn, không có phương tiện ra ngoài đi dạo phố. Sở Kiều suy nghĩ muốn mua chút đồ trẻ sơ sinh cần dùng cho cô ấy, thuận tiện đến xem cô ấy luôn.

Tại lầu ba cao ốc bách hoá chuyên kinh doanh đồ trẻ con, Sở Kiều xách theo túi đi vào một cửa hàng kỳ hạm, trong mắt đều là y phục nhỏ đáng yêu, bình sữa nhỏ, còn có rất nhiều đồ cô chưa từng thấy qua.

“Chào phu nhân.” Nhân viên phục vụ thấy cô đi vào, ân cần hướng dẫn cô mua đồ.

Ánh mắt nhân viên phục vụ lướt qua người Sở Kiều, cười nói: “Ngài mang thai được mấy tháng rồi ạ? Cần mua những gì?”

Sắc mặt Sở Kiều cứng đờ, lúng túng khoát khoát tay, “Không phải là tôi, tôi tới mua đồ cho bạn.”

Nhân viên phục vụ cười cười, dẫn cô đến quầy đồ cần thiết cho trẻ sơ sinh, kiên nhẫn giảng giải nhất nhất.

Thu liễm lại đáy lòng mất mác, tầm mắt Sở Kiều quét qua bộ quần áo liền thân màu xanh nước biển trên giá treo, không khỏi đưa tay lên cầm. Chất vải y phục mềm mại, sờ lên trơn mềm, kiểu dáng cũng đáng yêu.

“Bộ y phục này còn nữa không?” Bên cạnh truyền đến một giọng nữ, âm thanh này rất quen thuộc. Bỗng nhiên Sở Kiều ngẩng đầu lên, liền thấy Sở Nhạc Viện đang nhìn chằm chằm bộ y phục trong tay cô, hỏi nhân viên phục vụ.

“Thật xin lỗi phu nhân, y phục trong tiệm của chúng tôi mỗi một số đo chỉ có một bộ.” Nhân viên phục vụ mỉm cười giải thích.

Sở Nhạc Viện tiếc nuối bĩu môi, sau khi quay đầu nhìn thấy người đối diện, thoáng chốc ngơ ngẩn.

Hiển nhiên hai người đều sửng sốt.

Trên người Sở Nhạc Viện mặc váy bó sát người, nơi bụng đã nhô rõ ra. Tầm mắt Sở Kiều trượt xuống, rơi vào bụng cô ta.

Nhìn thấy ánh mắt của cô, Sở Nhạc Viện đưa tay lên đặt ở trước bụng theo bản năng, lùi về phía sau một bước.

“Thật đúng là khéo!” Sở Nhạc Viện nhếch môi, khoé miệng nở nụ cười thâm thuý, “Ở chỗ này cũng có thể gặp cô.”

Đang nói chuyện, ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm bụng Sở Kiều, nhưng không thấy nhô ra.

Sở Kiều cau mày, hơi kinh ngạc, “Cô mang thai?”

“Ừ,” Sở Nhạc Viện ngẩng đầu lên, đôi mắt ảm đạm nhuốm đầy ý cười. Cô ta cúi đầu khẽ vuốt ve bụng, nói: “Sắp được năm tháng rồi, Tư Phạm không cho tôi ra khỏi cửa, sợ bị động thai.”

Cô ta che dấu tất cả bị thương, ít nhất ở trước mặt Sở Kiều, cô ta muốn mạnh mẽ cười vui vẻ.

Sở Kiều di chuyển tầm mắt, đưa đồ trong tay giao cho nhân viên phục vụ, xoay người muốn đi tính tiền.

“Ba sao rồi?” Sở Nhạc Viện thấy cô rời đi, vội vàng hỏi một câu.

Đi được mấy bước về phía trước, Sở Kiều quay đầu lại, khoé mắt thoáng qua tia lạnh lẽo, cười nhạo: “Trong lòng cô còn có ba sao?”

Sở Kiều xoay người, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang mất hồn của Sở Nhạc Viện, giọng nói nén giận, “Sở Nhạc Viện, so với Quý Tư Phạm cô còn đáng hận hơn!”

“…….”

Mắt thấy cô xoay người rời đi, Sở Nhạc Viện há miệng, cổ họng dâng lên một mảnh khổ sở.

Tính tiền ra ngoài, Sở Kiều một đường trầm mặt. Cô lái xe đến Sơn Đính, cho đến lúc nhìn thấy Đồng Niệm thì vẻ mặt mới tốt lên.

“Sao mua nhiều đồ như vậy?” Đồng Niệm thấy túi đồ cô mang tới, không khỏi cười nói: “Kiều Kiều, cậu mua nhiều quá, rất nhiều đồ còn lâu mới có thể dùng đến.”

“Dù sao cũng là cho con trai mình, nhiều thì nhiều thôi!” Sở Kiều đưa tay sờ sờ bụng của cô ấy, vẻ mặt dịu dàng.

Đâu Đâu bị tống đi nhà trẻ, sau khi Lăng Cận Dương tan làm sẽ đi đón con gái về nhà, lúc này trong nhà chỉ có Đồng Niệm. Cô ấy nhìn đáy mắt Sở Kiều loé lên sự mất mác, hốc mắt chợt chua xót.

“Kiều Kiều,” Đồng Niệm cầm chặt tay của cô, để cho lòng bàn tay cô dính chặt lên chiếc bụng cao ngất của mình, “Đều nói phụ nữ có thai nói chuẩn nhất, hiện tại mình dùng con nuôi trên danh nghĩa của cậu đảm bảo với cậu, mong muốn của cậu nhất định sẽ thành, nhất định có thể sinh ra rất nhiều đứa trẻ!”

“Rất nhiều sao?” Sở Kiều nhìn cô ấy chằm chằm, cười nói: “Cậu nghĩ mình là heo sao?”

Đồng Niệm cắn môi, hốc mắt hồng hồng, “Dù sao mình muốn cậu sinh con gái cho mình, để làm con dâu mình!”

“Nếu như là con trai thì sao?”

“Vậy thì mình gả con gái cho con trai cậu.”

“………………”

Sở Kiều nâng trán, nghĩ thầm quả nhiên theo Lăng Cận Dương lăn lộn, thế nào cũng không chịu thua thiệt!

Dưới lòng bàn tay truyền đến một trận run rẩy, Sở Kiều kinh ngạc nhìn chằm chằm cô ấy, lại thấy Đồng Niệm cười tủm tỉm mở miệng, “Cảm thấy chưa? Con trai của cậu đồng ý đó, cậu nhất định phải sinh con gái cho nó.”

Sở Kiều đưa tay ra ôm cô ấy, khoé mắt từ từ ướt át, cô hy vọng có thể có ngày đó biết nhường nào.

Sở Nhạc Viện mang thai tháng càng lớn, thì thời gian phản ứng mang thai căn bản cũng biến mất. Bây giờ khẩu vị cô ta không tệ, đối với thức ăn không hề bắt bẻ, dì Thái cũng rất dụng tâm, trên căn bản mỗi bữa cơm đều biến đổi đa dạng.

“Phu nhân, khí sắc của cô không tệ.” dì Thái đem canh xương đặt vào tay cô ta, quét mắt nhìn bụng cô ta, nói: “Mấy ngày này bụng cũng to ra không ít.”

Sở Nhạc Viện húp một ngụm canh, đưa tay sờ sờ bụng, giọng nói nhiễm ý cười, “Ừ, hôm qua đi khám thai, bác sĩ cũng nói bảo bảo rất tốt.”

“Cô cần phải ăn nhiều một chút.” Dì Thái đem thức ăn đẩy tới trước mặt cô ta, “Hiện tại là một người ăn hai người bổ, phải ăn nhiều tiểu bảo bảo mới có thể lớn nhanh.”

Sở Nhạc Viện ăn hết một bát cơm, lại đưa bát cơm tới, “Hiện tại tôi ăn nhiều hơn trước.”

Dì Thái lấy thêm cơm cho cô ta, trên mặt lộ ra sự an ủi. Tuổi của Sở Nhạc Viện và con gái bà không sai biệt lắm, chăm sóc người mang thai, bà vẫn có chút kinh nghiệm.

“Ông chủ không về.” Bữa cơm tối không sai biệt lắm, dì Thái quét mắt nhìn đồng hồ, cau mày nói.

Ngón tay cầm đũa của Sở Nhạc Viện nắm chặt, sau đó sắc mặt như thường tiếp tục ăn cơm.

Cô ta cúi đầu ăn cơm, dì Thái cũng không tiện nói thêm gì, chỉ ở bên cạnh phục vụ. Đợi sau khi cô ta ăn xong, thì vội vàng thu dọn bát đũa sạch sẽ.

Dùng xong cơm tối, theo thói quen Sở Nhạc Viện tản bộ ở ban công, ban ngày cô ta mới ra khỏi cửa, cũng không xuống lầu lần nào nữa.

Tắm xong nằm ở trên giường, cô ta mở CD, bắt đầu nghe nhạc dưỡng thai.

Lòng bàn tay đặt nhẹ nhàng lên bụng, Sở Nhạc Viện nhìn chằm chằm cái bụng nhô ra, khoé miệng nở nụ cười dịu dàng, “Bảo bảo, con phải lớn nhanh lên một chút, biết không?”

Dứt lời, cô ta hình như nhớ ra cái gì đó, trong nháy mắt ánh mắt ảm đạm xuống. Quý Tư Phạm muốn cướp đứa bé đi, bây giờ cô ta đã cảm thấy khó có thể dứt bỏ, huống chi chờ đến khi bảo bảo ra đời?!

Hốc mắt thoáng chốc ướt át, đôi tay Sở Nhạc Viện che ở bụng, cố gắng áp chế nước mắt trở về. Bác sĩ nói, mẹ phải giữ tinh thần thật tốt, tương lai bảo bảo mới có thể khoẻ mạnh.

Buổi tối ăn hơi nhiều cơm, Sở Nhạc Viện cảm thấy khát nước, nên chậm rãi đứng dậy ra ngoài rót nước.

Dì Thái dọn dẹp sạch sẽ xong đã rời đi, Sở Nhạc Viện đi vào phòng bếp, đổ nước ấm ra cốc, miệng nhỏ khẽ nhấp. Lát sau, cô ta đi từ phòng bếp ra ngoài, liếc một cái thấy ánh sáng thư phòng.

Cửa thư phòng khép hờ, có ánh đèn rọi ra. Sở Nhạc Viện ngẩn người, cất bước đi về hướng bên kia.

Trong nhà cũng không có người, Quý Tư Phạm không có ở đây, nhưng di động của anh ta để trên bàn, điều này nói rõ quả thật anh ta có về nhà. Sở Nhạc Viện quay đầu, nhìn thấy ánh đèn phòng vệ sinh của phòng khách sáng đèn, mơ hồ có tiếng nước chảy truyền đến.

Bây giờ bọn họ chia phòng ngủ, Quý Tư Phạm ở một mình tại phòng khách.

Khẽ đẩy cửa thư phòng, Sở Nhạc Viện đi vào.

Bàn đọc sách rất sạch sẽ, chỉ có văn kiện tài liệu đang xử lý. Cô ta quét mắt lên trên, cũng không có những thứ đặc biệt khác. Chỉ có tấm hình, lại dẫn tới sự chú ý của cô ta.

Hình như là được chụp từ rất lâu về trước, có chút ố vàng. Một đứa bé trai đang đứng trong hình, nhìn chiều cao thì khoảng tám chín tuổi, bên cạnh nó còn có một nam một nữ đứng, nhìn hình như là cha mẹ của đứa bé.

Đứa bé trai cũng không quá khó để nhận ra, nhìn kỹ thì chính là Quý Tư Phạm khi còn nhỏ. Nhưng hai người đứng bên anh ta kia, Sở Nhạc Viện lại chưa từng thấy, người đàn ông kia cũng không phải Quý Uẩn, đến tột cùng là người nào?

Tiếng nước chảy ở phòng vệ sinh của phòng khách dừng lại, tinh thần của Sở Nhạc Viện nhạy bén, cô ta đặt tấm hình trở về chỗ cũ, xoay người rời đi.

Lát sau, Quý Tư Phạm tắm xong trở lại, trên người hắn mặc một bộ quần áo ngủ màu đen, kéo ghế ra ngồi xuống.

Nâng tấm hình lên, ánh mắt thâm thuý của anh ta híp lại một cái, rồi sau đó trầm mặt thả vào trong ngăn kéo.

Mở tài liệu màu đỏ ra, ánh mắt Quý Tư Phạm rũ xuống, chăm chú nhìn về phía bản thiết kế đến ngây ngẩn.

Nội dung bản thiết kế, anh ta cũng không nhìn thấy bao nhiêu, tất cả ánh mắt đều bị gương mặt được khắc hoạ trên tài liệu đặt dưới chiếc bút máy kia hấp dẫn.

Cầm lấy bản vẽ cô gái trẻ đang dựa lưng vào đại thụ, khoé miệng khẽ nhếch cười nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Hai khuôn mặt đã hư hỏng, không còn nhìn rõ bộ dáng. Chỉ có má lúm đồng tiền nhàn nhạt của cô gái, là có thể mơ hồ thấy.

Rầm –

Quý Tư Phạm bật bật lửa, đốt điếu thuốc đang cầm trong tay. Anh ta cũng không hút, chỉ nhìn nó ở trên tay mình, bị đốt chút một thành tro tàn.

Lại đến ngày kiểm tra, từ lúc mở mắt ra Sở Kiều đã bắt đầu khẩn trương. Quyền Yến Thác có buổi ký hợp đồng, không thể thoát thân sớm, nhưng anh dặn đi dặn lại, đợi đến khi anh ký hợp đồng xong sẽ lập tức tới đón Sở Kiều.

Nhưng vừa qua buổi trưa, tài xế lái xe đã đến. Phạm Bồi Nghi cũng không tự mình đến, mà là sai tài xế tới.

Sở Kiều suy nghĩ một chút, vẫn ngồi lên xe.

Sau khi bác sĩ bắt mạch, nói đúng sự thật: “Loại chuyện này không thể có hiệu quả nhanh chóng được, mỗi người có một thể chất khác nhau, tác dụng của thuốc cũng không giống nhau.”

Lời nói của người ta coi như rất uyển chuyển, Sở Kiều mím môi, ngược lại tâm tình trở lại bình tĩnh.

“Cô gái trẻ,” Bác sĩ cười cười, mắt rơi vào mặt Sở Kiều, “Còn nhớ rõ mấy huyệt vị tôi nói cho cô biết không?”

Sở Kiều gật đầu một cái, nói: “Nhớ.”

“Sáng sớm mát xa tất cả một lần.” Bác sĩ không kê đơn thuốc, chỉ nói với cô, “Thuốc của tôi chỉ uống ba đợt điều trị, nếu không có hiệu quả, uống bao nhiêu nữa cũng không có tác dụng.”

Sở Kiều ra khỏi phòng bác sĩ, cảm nhận phức tạp trong lòng, kết quả kiểm tra cũng không phải là khả quan.

“Thiếu phu nhân.” Tài xế mở cửa xe ra, nói: “Phu nhân mời ngài trở về.”

Sở Kiều đã sớm phỏng đoán ra, cũng không có cự tuyệt.

Tài xế trở về biệt thự, Phạm Bồi Nghi ngồi ở phòng khách, nhìn có vẻ như vẫn luôn đợi cô.

“Mẹ.” Sở Kiều sách túi đi tới, cung kính gọi một tiếng.

Phạm Bồi Nghi gật đầu một cái, nói: “Ngồi đi.”

Thông qua tài xế, Phạm Bồi Nghi đã sớm biết kết quả kiểm tra. Bà nhếch môi, ánh mắt u ám, “Vương lão cũng xem như là nhân vật có uy tín, ông ấy đã nói như vậy, trong lòng con nên rõ ràng.”

Sở Kiều mím môi, không nói gì.

Giây lát, Phạm Bồi Nghi đẩy tới trước mặt cô một xấp hình, nói: “Con xem một chút đi.”

Các cô gái trong hình đều rất trẻ, Sở Kiều quét mắt, hồ nghi nhìn về phía bà, “Đây là gì?”

Phạm Bồi Nghi thở dài, giọng chán nản nói: “Nếu như con không thể sinh, thì nên tìm người phụ nữ khác có thể sinh, bây giờ không phải là có rất nhiều người đẻ giùm sao?”

Đẻ giùm?

Mắt hạnh Sở Kiều trừng trừng, ‘rầm’ một tiếng sấp hình trong tay rơi tán loạn trên đất.

“Hiện tại các con còn trẻ, không cảm giác được tầm quan trọng của đứa bé, nhưng đợi đến mấy chục năm sau, A Thác cũng đến tuổi của ta như này, bên cạnh hai đứa không có lấy một đứa con để hầu hạ, con để cho người làm mẹ như ta, sao có thể nhắm mắt đây?!”

Phạm Bồi Nghi cắn môi, hốc mắt đỏ lên, “Ta chỉ có duy nhất một đứa con trai là nó, tuyệt đối không thể để cho con trai ta sau trăm năm, ngay cả một người tảo mộ cũng không có!”

Sở Kiều nhìn chằm chằm những hình ảnh rơi toán loạn trên đất kia, cười lạnh lẽo.

“Mẹ, nếu như đổi lại hôm nay người là con, người sẽ đem những người phụ nữ khác đưa lên giường chồng mình sao?” Ngón tay Sở Kiều khẽ co rút, quay đầu nhìn về phía Phạm Bồi Nghi.

Phạm Bồi Nghi ngẩn người, nói: “Kiều Kiều, mẹ biết con không muốn, nhưng con phải suy nghĩ vì A Thác!”

“Không phải là không nguyện ý, mà căn bản là không có khả năng!”

Sở Kiều ngẩng mặt lên, đôi mắt đen nhánh bốc lên giận dữ, “Tính tình Quyền Yến Thác như thế nào, mẹ còn rõ ràng hơn so với con, loại chuyện buồn cười này, anh ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý!”

Hít sâu một hơi, Sở Kiều nhặt những tấm ảnh dưới đất lên, xé nát trong tay rồi ném vào thùng rác, “Thật xin lỗi, con rất yêu chồng, bất luận là vì nguyên nhân nào, con sẽ không đem chồng mình tặng cho bất cứ kẻ nào!”

“Kiều Kiều, con nghe mẹ nói……..”

Sở Kiều giơ tay ngăn lời của bà, “Con sẽ không từ bỏ, hiện tay y học rất phát triển, bác sĩ không có phán con tử hình, vậy cũng nói rõ con còn có cơ hội! Mẹ yên tâm, con sẽ tiếp tục kiên trì, thuốc bắc không được, còn có thuốc tây, bác sĩ Trung Quốc không chữa được, còn có nhiều nước khác, chỉ cần con không từ bỏ, ai cũng không thể phán con tử hình!”

Cô chợt đứng dậy, hướng về phía Phạm Bồi Nghi bái một cái, nói: “Mẹ, con rất yêu con của mẹ, rất rất yêu. Nếu kết cục sau cùng, không thể như nguyện, vậy con sẽ đảm bảo, con sẽ dùng tất cả thời gian của cuộc đời con ở bên anh ấy, sẽ không để anh ấy cảm thấy cô đơn tẻ nhạt!”

Phạm Bồi Nghi cắn môi, nước mắt rơi như mưa. Thật ra thì trong lòng bà cũng không chịu nổi, mặc dù vừa mới bắt đầu cùng không thích tính cách của Sở Kiều, nhưng về sau chung đụng cũng nhiều, cảm thấy đứa nhỏ này thiện lương lại thân thiết.

Nếu không phải bởi vì chuyện tình đứa nhỏ, bà cảm thấy, căn bản người con dâu này không có gì không tốt.

Một chiếc Hummer màu đen chợt tiến vào trong sân nhà, Quyền Yến Thác vẫn chưa xong buổi ký hợp đồng, nhận được điện thoại của Sở Kiều bị tài xế đưa về nhà, anh lập tức từ công ty chạy đến, chạy như bay về nhà.

Lòng anh như lửa đốt trở về, người còn chưa vào tới cửa, đã nghe được Sở Kiều nói những lời đó, cả người thoáng chốc cứng đờ tại chỗ.

Kể từ sau khi kết hôn, Sở Kiều chưa bao giờ nói yêu anh.

Mỗi lần bắt cô nói, cô đều đỏ mặt né tránh, giống như mấy chữ kia là cấm kỵ. Bất luận anh bức bách thế nào, cô đều một mực cắn răng, không chịu mở miệng.

Vào giờ phút này, nghe được lời cô nói ra khỏi miệng, trái tim Quyền Yến Thác như thắt lại.

Mấy ngày nay chịu đựng áp lực, vào giờ khắc này hình như đã được thả ra ngoài. Sở Kiều rút ra một tờ khăn giấy, lau khô nước mắt trên mặt Phạm Bồi Nghi, nức nở nói: “Mẹ, con hi vọng mẹ có thể thành toàn cho chúng con.”

Phạm Bồi Nghi chảy nước mắt, tim như bị đao cắt.

Hồi lâu, Sở Kiều xoay người đi ra, nâng tầm mắt lên, là khuôn mặt tuấn tú đang mỉm cười của người đàn ông.

Bốn mắt nhìn nhau, có quang ảnh nhỏ vụ đang lưu chuyển.

Quyền Yến Thác đi tới phía cô, đôi tay để lên vai cô, môi mỏng nâng lên độ cong, “Vợ, hoá ra em yêu anh đến như vậy?”

Lúc anh cười, mắt sáng bập bùng, làm cho người ta hoa mắt.

Môi đỏ Sở Kiều khẽ mím, âm thanh trầm thấp đáp, “Ừ.”

Câu trả lời của cô rất qua loa, mày kiếm của Quyền Yến Thác nhíu chặt, cực kỳ bất mãn nâng cằm cô lên, nói: “Em mới vừa nói dễ nghe như vậy, nói lại cho anh nghe đi!”

“Cũng không nói ra được.” Sở Kiều bĩu môi, nói đúng sự thật. Những lời vừa rồi, hình như là cô đã phải dùng hết tất cả hơi sức.

Quyền Yến Thác chán nản cau mày, bất mãn nói: “Sở Kiều, em làm anh tức chết nha!”

Lúc anh nổi giận, chân mày đều sẽ nhíu chặt lại một chỗ. Sở Kiều đưa tay lên, vuốt mày kiếm đang nhíu của anh, khoé mắt loé lên nụ cười dịu dàng, “Ông xã, em yêu anh.”

Câu em yêu anh, tới vội vàng không kịp chuẩn bị.

Đôi mắt như Hắc diệu thạch của Quyền Yến Thác loé lên, anh cười cúi mặt xuóng, hôn lên bờ môi cô, mang theo trái tim loạn nhịp và rung động.